Chương 92: 92: Cuộc Điện Thoại Bất Ngờ Và Những Tính Toán Của Trương Dũng 2
Trương Đông có rất nhiều bạn bè, nhưng họ cũng đi theo con đường riêng của họ.
Vào những ngày trong tuần, Trương Đông không có gì để làm.
Ngoài việc uống rượu và cờ bạc, có thể nói rằng không có gì đứng đắn để làm cả.
Đương nhiên, không có gì làm không có nghĩa là không có những giao tiếp thích hợp.
Nếu bạn như vậy ở thành phố, bạn chắc chắn sẽ bị bệnh.
Điều khiến Trương Đông tự hỏi là, anh chàng giàu có nào dám phá hủy vùng giải phóng cũ? Mặc dù khu vực này là những tòa nhà cũ, nhưng mà đó là trung tâm thành phố, giá không hề thấp, bao nhiêu tay bất động sản nhìn vào nó đều lắc đầu, di chuyển nơi này cần quá nhiều tiền, ngay cả khi có lợi nhuận, nhưng không có tay to thì khẳng định không thể lay chuyển.
“ Đây là những gì mà đồng đội cũ của anh nói.
“
Trương Dũng do dự một lúc, giọng điệu dịu dàng, nói: “ Đông tử, anh sẽ đợi cậu trở lại rồi nói chi tiết sau, cậu cứ miệng ăn núi lở (*).
Anh có một vài đồng đội cũ rất tốt.
Họ sẽ giúp đỡ và xem liệu có doanh nghiệp nào tốt để kiếm tiền không, cậu không thể luôn chơi như thế này.
“
---------
miệng ăn núi lở: chỉ ăn mà không làm thì có bao nhiêu rồi cũng hết.
---------
“ Anh, đầu anh bị chó cắn à? “
Trương Đông sửng sốt một chút, nghĩ thầm: Anh mình đang uống nhầm thuốc gì vậy? Mặc dù anh ấy luôn lo lắng cho sự nhàn hạ của mình, trước đó thì lửa gạt mình về làm ăn ở phía đông bắc, giờ thì lại giống như một người cha, có khi còn nghiêm khắc hơn ông già, thực sự đã bị anh lừa dối, chắc chắn không có ngày tốt.
Trương Dũng luôn cảm thấy việc kinh doanh là một vấn đề không ổn định.
Ngay cả khi có cơ hội kiếm lợi nhuận, cũng có thể có nguy cơ phá sản.
Vì vậy, trước đó chỉ là lấy cớ.
Trên thực tế, anh luôn muốn buộc Trương Đông phải từ bỏ cuộc sống về đêm, lăn lộn vào cái xã hội dùng bằng tốt nghiệp đại học để giải quyết mọi việc.
(cái câu lăn lộn trong xã hội dùng văn bằng đại học này không rõ lắm vì nhiều thuật ngữ rất lạ mà mình không rõ là gì, nhưng đại khái 80-90% nghĩa như vậy).
Mặc dù Trương Đông không biết phải làm gì cụ thể, nhưng Trương Dũng dường như có cách sắp xếp công việc cho Trương Đông, mà mẹ ruột của Trương Đông là một vị anh hùng đã hy sinh cho đất nước, và với cái tên của bà, thì đó chính là một cái bóng mát cho con cháu.
Theo ý kiến của Trương Dũng, đây là sự sắp xếp an toàn nhất.
Tuy nhiên, về vấn đề này, Trương Đông vẫn cảm thấy hơi ác cảm.
Đọc sách là điều khó chịu nhất đối với anh ta.
Lúc này, anh ta đã ở trong xã hội nhiều năm, mà bây giờ lại phải quay lại trong trường, chỉ là những người học vẹt.
Mọi thứ có thể khiến người ta phát điên.
Do đó, Trương Đông thà bị ăn mắng cũng không xem xét đề nghị của Trương Dũng.
Ngoài ra, Trương Đông biết nền tảng của chính mình.
Anh không có kiến thức, và tính khí của anh cũng không tốt.
Mặc dù bộ não của anh vẫn ổn, nhưng anh không phù hợp với nhưng mưu đồ nơi quan trường.
Không thể leo lên từng bước một.
Trương Đông không đủ kiên nhẫn, và chắc chắn không thể chịu được quá nhiều ràng buộc trong hệ thống nhà nước.
Làm những người ở công việc nhà nước rất ủy khuất, khi họ là những quan chức nhỏ, họ chỉ nói những đạo lý đối nhân xử thế suông, hơn nữa cả ngày chỉ nghi thần nghi quỷ.
Sợ rằng khi họ nhận được một cái đài bệ vệ (ý là đã leo được lên chức vụ cao), họ đều đã là những ông già tóc trắng.
Ý nghĩa của Trương Dũng, là sau khi có bằng cấp cơ bản ở đây, anh ta sẽ sử dụng mối quan hệ để chuyển Trương Đông sang phía đông bắc.
Khi anh ở dưới sự bảo vệ của mình, Trương Đông cũng có lăn lộn trở thành một quan chức to.
Tuy nhiên, nói thì nó rất trơn tru, nhưng Trương Đông cũng phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết.
Không nói bất cứ điều gì, ban sẽ mất ít nhất ba hoặc năm năm để tạo nền tảng.
Sau khi chuyển nhượng, cũng sẽ giống như một công nhân nhỏ.
Đợi đến khi hơi có tý quyền, khẳng định đã ở tuổi bốn mươi.
Nghĩ đến việc dành hơn mười năm để đọc báo trong văn phòng.
Mỗi ngày, đều lặp lại một đường thẳng gần như ở tù, Trương Đông cảm thấy khó xử.
“ cậu thích ăn đòn hả! “ Trương Dũng khịt mũi, nhưng không tức giận.
Trương Đông rất bối rối: “ Anh, hãy nói thẳng đi.
Vợ con anh ở đó.
Em nghĩ cả đời anh cũng không thể rời bỏ rồi.
Nhưng em vẫn chưa quen với cuộc sống ở đây.
Em thực sự không muốn đi.
Nếu phải đến ở phía đông bắc, em thà nghỉ hưu ở thị trấn nhỏ này.
Ít nhất thì em cũng thích cuộc sống ở đây.
“
Trương Dũng thở dài và nói: “ Có điều gì với anh chứ? Cha đã rời đi, anh có trách nhiệm phải chăm sóc cậu.
Cậu luôn như vậy, thì làm sao cậu có thể cưới vợ sinh con trong tương lai? Khi cha rời đi, ông vẫn không yên lòng với cậu.
Khi cậu có một gia đình, cậu mới hiểu được trách nhiệm.
Nếu cậu vẫn chơi bời như vậy, thì còn ra thể thống gì? “
“ Vâng, đại ca rất uy vũ, cốt nhục tình thâm, máu mủ tình thâm.
“
Mặc dù Trương Đông vẫn cười trên khuôn mặt, nhưng trái tim anh không tránh khỏi cảm động.
Anh luôn khiến Trương Dũng lo lắng rất nhiều, nghĩ đến đây Trương Đông cũng xấu hổ.
“ Đông tử, đừng đùa với anh.
“ Trương Dũng cười cay đắng: “ Lần này, anh và chị dâu cũng đang nói về vấn đề này.
Vì cậu không sẵn sàng đến Đông Bắc, anh sẽ không ép buộc cậu, hãy để mọi người thực hiện từng một bước.
Nhưng ít nhất, cậu không thể tiếp tục như thế này.
“
“ Vâng, em hứa sẽ tạo dựng sự nghiệp và không phụ sự mong đợi của anh.
“
Tóc của Trương Đông đều dựng lên, Trương Dũng đang muốn biến thành Đường Tăng rồi.
Mặc dù Trương Dũng thường ngày ít nói, nhưng không thể tránh khỏi việc sẽ có một vài suy nghĩ khi nói về cậu em trai này.
Điều quan trọng hơn là sau khi họ nói với nhau, họ lo lắng cho nhau như tấm lòng của cha mẹ dành cho con cái, và sắp xếp cuộc sống tương lai cho Trương Đông.
Cho nên khi vấn đề này được bắt đầu, thì nó sẽ không dừng lại trong một thời gian ngắn.
Quả nhiên, Trương Dũng bắt đầu dạy dỗ bằng một tràng giáo lý toàn diện.
Trương Đông như muốn ngất đi khi nghe những lời này, và ngay lập tức đầu hàng: “ Anh, anh là người thân của em, làm ơn, xin hãy nói điều gì đó đơn giản? Lần này gọi điện đến, anh và chị dâu đã lên kế hoạch cho một ngày mai tuyệt vời của em.
“
“ tiểu tử này.
“
Những lời nói của Trương Dũng bị gián đoạn và ngay lập tức mỉm cười, âm thanh của anh dừn một lúc rồi nói: anh không đùa với cậu.
Lúc đầu anh và chị dâu cũng không tán thành cậu đi làm ăn, nhưng sau khi cha rời đi, bọn anh đã suy nghĩ rất nhiều và cảm thấy rất khó khăn.
Không chắc là cậu sẽ tìm một văn phòng nhà nước để đi làm.
“
“ Vâng, anh và chị dâu đúng là bạn tâm giao của em.
“
“ Đừng miệng lưỡi trơn tru.
“
Trương Dũng nói với giọng đầy cảm hứng: “ anh sẽ cố gắng giúp cậu tìm một con đường khác.
Khi cậu gần như ổn định trong kinh doanh, cậu phải kết hôn ngay.
Tính tình của cha không phải cậu không biết.
Ông ấy luôn trọng nam khinh nữ, sau khi kết hôn cậu phải sinh nhiều một chút, ít nhất, phải có một đứa con trai, hãy để cho cha có thể mỉm cười dưới cửu tuyền.
“
“ Hóa ra là vậy.
“