Chương 1: Thẩm Thành đã chết
Trước khi Phòng Nhất Hiếu ch.ết đã nắm tay Phòng Hiền mà nói, “Trên… Trên…”
Phòng Hiền nhìn theo hướng Phòng Nhất Hiếu chỉ, nơi đó chỉ có một bàn thờ Phật lẻ sừng sững trên vách tường trắng bệch, trông mà chói mắt.
Không hiểu vì sao, Phòng Hiền lạnh toát người. Cậu từ từ quay đầu lại, cố nói thật khẽ: “Có gì muốn nói sao?”
Phòng Nhất Hiểu trợn to hai mắt gật gật đầu, muốn nói cái gì đó. Đáng tiếc lời còn chưa ra khỏi miệng, ông ta đã đột nhiên biến sắc, liều ch.ết bóp cổ mình rồi lăn lộn giãy giụa. Phòng Hiền thấy thế thì sợ tới mức đánh rơi bát thuốc trên tay, mảnh sứ Thanh Hoa vỡ đầy đất.
Phòng Hiền có ký ức từ rất sớm, những chuyện từ hồi ba bốn tuổi cậu đều nhớ rất rõ ràng.
Mẹ nuôi cậu một mình, luôn cõng cậu trên lưng làm việc dưới ruộng. Ruộng nước ban đêm rất đáng sợ, giữa trảng đồng bát ngát cây cỏ chỉ có tiếng cóc kêu thảng hoặc vang lên. Ánh trăng sáng lóa, trắng toát đến lạnh cả lòng người. Đó cũng là lý do vì sao mãi thật lâu về sau Phòng Hiền nhìn thấy trăng sáng vẫn thấy sợ hãi mà không rõ nguyên do.
Về sau mẹ mất, Phòng Hiền năm tuổi bị người ta bán cho Phòng Nhất Hiếu.
Khi đó Phòng Nhất Hiếu hơn bốn mươi tuổi, đã được coi là người công thành danh toại thời bấy giờ. Ông ta dấn thân xuống biển làm ăn, tính cách điềm tĩnh lại biết nắm bắt cơ hội thành ra cứ từng bước từng bước trở nên giàu có.
Không ai nghĩ Phòng Nhất Hiếu lại nhận nuôi một đứa con.
Trong đời Phòng Nhất Hiếu từng có không ít đàn bà, trước khi Phòng Hiền xuất hiện và sau đó đều có cả, thế nhưng không một ai sinh cho ông ta được một đứa con nào.
Phòng Hiền nhớ như in câu nói đầu tiên Phòng Nhất Hiếu nói với mình trong lần đầu bị đưa đến trước mặt lão:
“Con không phải là con ta, trong thân thể con không chảy dòng máu của ta, nhớ chưa?”
Tuy Phòng Hiền không hiểu rõ trong lời nói đó có ý gì, nhưng vẫn gật đầu.
“Tốt.” Phòng Nhất Hiếu thấy cậu gật đầu thì nở một nụ cười vừa ý, sau này Phòng Hiền mới biết Phòng Nhất Hiếu làm người cực kì nghiêm túc, cho nên nụ cười trong lần đầu gặp mặt ấy chính là nụ cười thật lòng duy nhất mà ông ta cho Phòng Hiền.
Phòng Nhất Hiếu vẫy tay, “Con lại đây.”
Phòng Hiền nghe lời bước đến.
Phòng Nhất Hiếu cúi đầu nhìn Phòng Hiền không còn quá nhỏ: “Ta không hỏi tên của con trước kia. Chỉ là hiện tại con cần phải nhớ rõ con tên là Phòng Hiền, một đời đều chỉ có thể tên là Phòng Hiền. Tuy con không phải là người nhà họ Phòng, nhưng tên của con là Phòng Hiền.”
Phòng Hiền lại gật đầu.
“Đưa tay ra.”
Phòng Hiền vươn tay, làn da của trẻ con rất mỏng, nhìn vào thấy được cả mạch máu in hằn.
Phòng Nhất Hiếu lấy ra một chiếc hộp màu đỏ từ trong túi áo, lại lấy một con dao nhỏ. Ông ta cầm tay Phòng Hiền, rạch xuống một dao.
Không đau lắm, nhưng mà cái lạnh lẽo khi máu tươi dần dần chảy ra khỏi cơ thể khiến cho Phòng Hiền kinh hoảng.
“Phòng Hiền.”
Phòng Nhất Hiếu gọi tên cậu.
Phòng Hiền ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, nó còn chưa kịp quen với cái tên mới của mình.
“Con có sợ không?”
Phòng Hiền chỉ mãi nhìn Phòng Nhất Hiếu, không nói gì cả.
Bắt đầu từ khoảnh khắc ấy trở đi, Phòng Hiền bắt đầu thấy sợ Phòng Nhất Hiếu.
Mặc dù Phòng Nhất Hiếu cho rằng Phòng Hiền không nhớ, nhưng sự thật là cậu nhớ tất cả một cách rõ ràng. Từ sau ngày hôm đó, Phòng Nhất Hiếu đối đãi với Phòng Hiền như con trai ruột, báo danh cho cậu vào trường mầm non, mời thầy giáo về dạy thư pháp, thậm chí ở trước mặt người ngoài luôn gọi cậu là “A Hiền nhà chúng tôi”. Thế nhưng những lúc chỉ có hai người với nhau, ông ta luôn chỉ dùng hai chữ “Phòng Hiền” để xưng hô với cậu.
Cơn bệnh này của Phòng Nhất Hiếu tới rất bất ngờ. Tuy rằng vẻ ngoài của ông ta nhã nhặn tuấn tú, không cao lớn không tráng kiện, thế nhưng cũng không giống như người đoản mệnh. Thế mà hôm ấy Phòng Hiền tan học về nhà lại thấy Phòng Nhất Hiếu ngã trên mặt đất hôn mê, hai mắt trợn trắng. Phòng Hiền vội vàng gọi cấp cứu mới kéo được ông ta từ Quỷ Môn Quan trở về.
Sau khi trải qua chuyện này Phòng Nhất Hiếu trở nên rất quái lạ, vốn dĩ đã ít nói nay càng kiệm lời hơn. Bệnh viện không tìm ra nguyên nhân căn bệnh, Phòng Nhất Hiếu giận dữ chuyển về nhà cũ của nhà họ Phòng, sau đó bắt đầu nhận trị liệu Trung y cổ hủ.
Đến tận trước khi Phòng Nhất Hiếu trút hơi thở cuối cùng, thuốc của ông ta đều là do Phòng Hiền sắc. Đây là mệnh lệnh của Phòng Nhất Hiếu. Phòng Hiền mỗi ngày sớm tối đều phải bưng thuốc đến cho Phòng Nhất Hiếu nằm trên giường bệnh, mỗi lần uống thuốc là cả một quá trình cực kì gian khổ, bởi vì ông ta luôn dùng ánh mắt kì lạ nhìn cậu đăm đăm.
Ánh mắt ấy, trước sau vẫn khiến cho Phòng Hiền nổi gai ốc.
Ngay cả giờ phút cuối cùng cũng vậy.