Chương 25
Phòng Hiền mở vòi hoa sen, không khí ấm áp lại một lần nữa tràn ngập phòng tắm nhỏ.
Tiết cuối thu lạnh giá, Phòng Hiền tắm rửa xong nằm trên giường, quấn quấn chăn chuẩn bị ngủ, tiếc rằng tóc còn chưa khô hết, da đầu man mát thành ra cứ tỉnh như sáo mãi, chỉ có thể nằm ngẩn người.
Trong lúc mơ màng, Phòng Hiền nghe thấy tiếng Khương Ly Bạch qua lại bên ngoài. Cậu hơi run run, quấn chiếc chăn chặt hơn nữa, bóng dáng của anh ngập tràn trong đầu óc. Suy nghĩ cứ trôi xa dần, cảnh mộng trong quá khứ và những gì gã thanh niên tên Ứng Tu nói chợt xuất hiện.
“Soạt soạt…” Giấy tờ trên bàn bị gió thổi bay, rơi xuống đất.
Phòng Hiền bị âm thanh đột ngột dọa sợ, ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cửa sổ còn chưa đóng chặt, từng cơn gió lạnh luồn qua khe cửa.
Phòng Hiền trùm chăn đứng lên đi tới trước cửa sổ đóng chặt nó lại, khóa vào, kiểm tr.a mấy lần mới trở lại giường.
Cả người lại lạnh ngắt.
Kéo kín chăn, muốn dùng thân nhiệt của chính mình làm cho nó ấm lên, Phòng Hiền từ từ nhắm mắt, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Thế nhưng ngoài đó yên tĩnh lạ thường, không có tiếng bước chân dép lê của Khương Ly Bạch, cũng không có tiếng máy sấy.
Rốt cuộc sao lại thế này?
Sao đột nhiên lại yên lặng quá vậy?
Phòng Hiền suy nghĩ chốc lát, cuối cùng vẫn trở dậy mở cửa phòng, cậu thăm dò nhìn ra, phòng khách không một bóng người.
Phòng Hiền mặc áo ngủ rón rén tới trước cửa phòng ngủ của Khương Ly Bạch, có lẽ hôm nay động tác của anh nhanh hơn ngày thường cũng nên? Cậu do dự hồi lâu, cánh cửa phòng bị gió thổi mở một khe nho nhỏ.
Phòng Hiền ghé mắt nhòm qua khe cửa, Khương Ly Bạch đang nhắm mắt nằm nghiêng trên giường, khuôn mặt mỉm cười vạn năm không đổi giờ khắc này có chút hững hờ, hai mắt nhắm chặt không chớp nhẹ lấy một cái, không biết còn tỉnh hay đã ngủ rồi.
Đây đúng là cơ hội hiếm có.
Phòng Hiền bình tĩnh đứng nơi cửa phòng nhìn Khương Ly Bạch không chớp mắt, ánh nhìn gần như tới mức tham lam.
Người đàn ông này rõ ràng không có mảy may quan hệ với cậu, thế mà lại ở bên cạnh cậu suốt từng ấy năm qua. Có lẽ ngay từ lần đầu tiên anh đặt tay mình lên vai cậu, thì sợi dây liên lụy của hai người có lẽ đã được chú định rồi.
Phòng Hiền nghĩ ngợi đến xuất thần. Đợi đến lúc cậu hồi thần lại thì cái người vốn đang nhắm mắt lại mở mắt ra nhìn cậu đăm đăm.
Đây là lần đầu tiên Phòng Hiền nhìn thấy Khương Ly Bạch như vậy. Khương Ly Bạch không cười, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng không có một tia gợn sóng.
Phòng Hiền không khỏi lùi về phía sau một bước.
Chỉ một giây sau, Khương Ly Bạch đã khôi phục nụ cười thường khi, ôn hòa nói, “Sao lại đứng ngoài cửa thế kia?”
Phòng Hiền lắc đầu, đang muốn xoay người đi thì bị Khương Ly Bạch bắt lại. Cậu quay đầu, không ngờ động tác trở người ngồi dậy của Khương Ly Bạch lại nhanh đến như thế.
Tay anh lành lạnh. Phòng Hiền nhìn người đàn ông trước mặt, trong thoáng chốc thế mà không biết phải đối diện với anh như thế nào.
Khương Ly Bạch đưa tay sờ sờ trán Phòng Hiền, “Sao vậy, sắc mặt em kém quá.”
Phòng Hiền ngơ ngẩn nhìn anh, chậm rãi cúi đầu, ánh mắt không có trạm dừng mông lung mơ hồ, khi nhìn đến bụng Khương Ly Bạch lại thốt nhiên đong đầy hoảng sợ.
Nơi đó vốn chỉ có một chấm đỏ nhỏ bé trông qua như giọt nước cà chua bất cẩn vẩy lên hay mực bút lông bút màu đọng lại, thế mà theo thời gian trôi, chấm đỏ ấy loang dần rộng ra, cuối cùng nhuộm thành một mảng lớn, “Anh….” Phòng Hiền che miệng, “Sao anh lại bị thương?”
Khương Ly Bạch cúi xuống thấy vết thương trên bụng mình thì cũng hoảng hồn, “A! Thì ra nghiêm trọng như vậy hả?”
Phòng Hiền đang cứng đờ cả người lập tức vọt vào phòng nhấc điện thoại gọi cấp cứu. Khương Ly Bạch thấy thế cũng đi qua, “Phòng Hiền! Phòng Hiền! Đừng gọi!”
Sắc mặt Phòng Hiền trắng bệch, điện thoại vang lên tút tút hai tiếng đã bị Khương Ly Bạch cướp lấy ấn tắt.
Phòng Hiền cuống cuồng quay lại, “Anh làm gì thế? Anh bị thương! Còn chảy nhiều máu như vậy nữa, em phải gọi xe cứu thương!”
Khương Ly Bạch bật cười vén áo lên, “Tôi chỉ bị trầy da thôi, gọi xe cứu thương chẳng phải là chuyện bé xé ra to quá à?”
Phòng Hiền nhìn xuống vết thương trên bụng Khương Ly Bạch, quả thật chỉ là trầy da mà thôi. Tuy rằng chảy máu nhưng còn nhẹ hơn vết đâm vết chém mà cậu tưởng tượng ra ban nãy nhiều lắm.
Phòng Hiền sững người đứng đó, giọng điệu cũng mềm đi, “Xin lỗi, em to tiếng với anh.”
Khương Ly Bạch đến bên Phòng Hiền, xoa xoa đầu cậu, “Không sao, em lo lắng cho tôi mới sốt ruột mà.”
Phòng Hiền nhìn vết trầy của Khương Ly Bạch, “Để em xử lý qua vết thương của anh chút đi.”
Khương Ly Bạch gật đầu ngồi xuống bên giường.
Phòng Hiền tìm hộp cứu thương trong ngăn tủ phòng khách, quỳ một gối bên chân Khương Ly Bạch, giọng nói tuy lạnh lùng nhưng ngữ khí run run vẫn bán đứng tâm trạng cậu lúc này, “Vết thương này là sao vậy?”
Khương Ly Bạch cúi xuống nhìn mái tóc mềm mại của Phòng Hiền, “Có một tầng trong tòa nhà văn phòng đang trang hoàng lại. Một công nhân khiêng đồ đụng phải tôi. Lúc ấy cũng chẳng thấy đau lắm, về nhà tắm rửa thay quần áo nằm xuống, đang định ngủ. Vừa nằm chẳng bao lâu thì em đã vào rồi.”
Phòng Hiền cau mày, “Sao có thể không đau được, toạt hết cả da rồi đây này. Áo anh cũng phải rách ra ấy chứ.”
Khương Ly Bạch gật đầu, “Ừ, nhưng lúc ấy thực sự không đau.”
Phòng Hiền đặt ngón tay lên băng vải, “Phản ứng của anh cũng chậm quá.” Sau đó lại nhìn nhìn xuống vết thương, “Em thấy ngày mai anh nên đi bệnh viện tiêm một mũi phòng uốn ván.”
Khương Ly Bạch nghiêng đầu, “Có cần phải thế không?”
Phòng Hiền ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào Khương Ly Bạch, “Em cho rằng rất cần thiết.”
Khương Ly Bạch mỉm cười, “Vậy được, tôi nghe lời em.”