Chương 3: Có thai
“Bảo chủ đến…” Từ bên ngoài truyền đến tiếng thị vệ thông báo, Ảnh Thất ngạc nhiên, chủ tử chẳng khi nào đến chỗ của các ảnh vệ, chuyện gì vậy? Vội nâng Thập Thất đang ngọ ngoạy muốn đứng dậy, qùy xuống hành lễ.
“Chủ tử.”
“Ừm.” Hình Bắc Minh vào phòng ngồi xuống ghế, chỉ đáp lại một tiếng, cũng không bảo bọn họ đứng lên, cứ như vậy mà nhìn bọn họ. Hai người cảm giác áp lực đè nặng, ngay vào lúc Ảnh Thất lo lắng thân thể Thập Thất chịu không nổi định mở miệng cầu xin, cuối cùng bảo chủ đại nhân cũng lên tiếng: “Đêm qua ai lăn vào phòng?”
“Chủ tử, là thuộc hạ.” Ảnh Thập Thất qùy tới trước một bước.
“Ô? Ảnh Thập Thất. Lý do?” Giọng nói Hình Bắc Minh lạnh đến mức có thể kết thành tuyết luôn.
Chủ tử quả nhiên là biết rõ còn hỏi, mười bảy ảnh vệ trong Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo đều là do chủ tử đích thân tuyển chọn, làm sao không nhận ra được, cho dù có đeo mặt nạ đồng. Chỉ là nguyên nhân này làm Ảnh Thập Thất rất xấu hổ khó mở miệng: “Thuộc hạ… Thuộc hạ bị chột bụng, quấy rầy chủ tử, mong chủ tử thứ tội.”
Ánh mắt Hình Bắc Minh trở nên khác thường: “Chột bụng?”
Ảnh Thập Thất lại đi đến một bước: “Thuộc hạ biết sai, xin chủ tử trừng phạt.”
Hình Bắc Minh để tay lên bàn, chống cằm: “Gọi Từ đại phu đến đây.”
Thị vệ bên ngoài lên tiếng nhận lệnh, Ảnh Thất quỳ trên mặt đất cứng người thay Thập Thất lau mồ hôi lạnh, chủ tử thế này là vì không tin hắn hay còn lý do gì khác? Nói thật ra, nguyên nhân này mà truyền ra, sợ là Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo sẽ trở thành trò cười trong thành Nguyệt Minh. Lúc này, Ảnh Thất thật sự hy vọng Thập Thất bệnh nặng một chút, không phải nhận trừng phạt của Tu La Đường.
Từ đại phu lau mồ hôi chạy đến, vừa vào cửa suýt nữa bị Ảnh Thất đang quỳ gối ở đó ngáng ngã, vội vàng bám lấy khung cửa, được Ảnh Thất đỡ lên, “Vậy, bảo chủ, gọi lão phu đến là để… Xem bệnh cho ai?”
Hình Bắc Minh hất cằm một cái: “Ảnh Thập Thất, nằm lên giường, Ảnh Thất, ngươi lui xuống trước.”
Ảnh Thất mang tâm trạng phức tạp lui xuống, để lại Thập Thất ngoan ngoãn bò lên giường, nằm thẳng. Vết thương trên lưng bị đè khiến máu lại thấm ra, Ảnh Thập Thất thậm chí không nhíu mày một cái.
Từ đại phu lắc đầu, hài tử ngốc này, nghĩ rằng bảo chủ gọi hắn đến để trị thương cho Ảnh Thập Thất, vội bảo người nằm sấp lại, cứ tiếp tục như vậy đừng mong khỏi được! Ảnh Thập Thất ngăn hắn lại, chỉ đưa một tay ra, Từ đại phu ngẩn người, đây là ý gì?
“Bắt mạch.”
“Vâng.” Nghĩ là nội thương, Từ đại phu gật gật đầu, cầm lấy tay Thập Thất đặt xuống giường, đặt tay lên.
… Ảnh Thập Thất thấy Từ đại phu vừa bắt mạch vừa vuốt râu, sau đó đột nhiên cứng người, sắc mặt cũng cứng dần lên, không bao lâu thì mồ hôi cũng túa xuống, miệng lầm rầm: “Nhất định là đêm qua ngủ không ngon, đợi lão phu bắt lại lần nữa, lại lần nữa…” Lần này thì không sờ râu nữa, hai tay đều hạ xuống, cổ tay Thập Thất bị ấn đến đau.
Chẳng lẽ mình bệnh nan y? Ảnh Thập Thất tuyệt vọng nghĩ, cuộc đời ảnh vệ của mình thật sự không có gì đáng than phiền, còn có rất nhiều thứ chưa nghĩ ra? Sao lại sắp ch.ết rồi?
Hình Bắc Minh cũng chú ý thấy sắc mặt Từ đại phu không được bình thường, vốn là thản nhiên ngồi chờ kết quả, hiện giờ lực chú ý cũng dời đến chỗ Thập Thất, thấy một lúc lâu mà Từ đại phu vẫn không nói lời nào, lạnh lùng hỏi: “Thế nào? Bắt mạch mà cũng mất thời gian như vậy? Vậy ta còn cần ngươi làm gì?”
Từ đại phu vốn đang căng thẳng, bị đe dọa lập tức đổ sụp, quỳ rạp xuống, khóc la: “Bảo chủ, bảo chủ… Lão phu tuổi đã cao, giác quan không còn linh mẫn bắt mạch ra loạn thất bát tao thật hổ thẹn với tổ tiên xin bảo chủ tha mạng… Bảo chủ tha mạng…”
Ảnh Thập Thất thấy lão nhân khóc đáng thương như vậy, định an ủi hắn vài câu, là ta sắp ch.ết đâu phải ngươi, khóc thê thảm thế làm gì? Bị Hình Bắc Minh trừng một cái vội vàng nằm xuống lại…
Hình Bắc Minh bị hắn khóc cho đau đầu, vỗ mạnh xuống bàn một cái: “Câm miệng! Cuối cùng đã bắt ra thứ gì?”
Từ đại phu giật mình, hít một cái, nước mắt cũng bị dọa cho chạy vào lại, lắp bắp nói: “Lão phu… Lão phu… Bắt được… Hỉ… Hỉ mạch…”
Hình đại bảo chủ ngẩn người: “Mạch gì?”
“Là hỉ mạch, bảo chủ tha mạng!” Bắt mạch cho một nam nhân lại ra hỉ mạch, bảo chủ nhất định sẽ không giữ hắn lại trong bảo, nếu may mắn giữ được mạng nhỏ nhất định phải mau về thu dọn hành trang, Từ đại phu tuyệt vọng nghĩ.
“To gan!” Hình đại bảo chủ cuối cùng cũng phản ứng lại được, chỉ vào Từ đại phu đáng thương mắng: “Dám lừa gạt bản bảo chủ, ngươi sợ mình sống lâu sao? Hắn là một nam nhân!”
“Bảo chủ tha mạng bảo chủ tha mạng… Quả thật là bắt được … mạch…” Bây giờ thì Từ đại phu đáng thương còn không dám nói ra chữ hỉ.
“Ảnh Thất.” Hình Bắc Minh trầm giọng gọi, nếu hắn nhớ không lầm, Ảnh Thất có biết chút y thuật: “Đi vào bắt mạch.”
Bên ngoài không chỉ có Ảnh Thất bị hóa đá, còn có Ảnh Thập Nhất Ảnh Thập Nhị ẩn nấp xung quanh, hai người bọn họ luôn giữ vai trò ảnh vệ tương đối thiếp thân, trong phòng có chuyện gì đều biết rất rõ, Ảnh Tam Ảnh Thập phụ trách an toàn vòng ngoài thì cách xa hơn một chút, nhưng khả năng nghe của các ảnh vệ thế nào chứ, huống hồ Từ đại phu khóc lớn như vậy, không muốn biết cũng khó!
Ảnh Thất mang tâm trạng phức tạp vào cửa, trước tiên hành lễ, sau đó đi đến cạnh giường tay đặt nhẹ lên cổ tay Ảnh Thập Thất cũng đang hóa đá. Hắn bắt mạch rất chăm chú cẩn thận, sợ sơ ý một chút sẽ làm Thập Thất mất mạng, nhưng mà… Tay phải của Ảnh Thất run lên, Hình Bắc Minh hơi híp mắt, quát nhẹ: “Ảnh Thất!”
Ảnh Thất quỳ xuống: “Bẩm chủ tử, quả thật là… Hỉ mạch không sai.”
Trong phòng im lặng, đột nhiên Hình Bắc Minh đi đến giường, làm ra một hành động khiến mọi người trợn mắt há mồm, hắn nhấc tấm chăn đắp trên người Thập Thất lên, sờ sờ hạ thân dưới lớp lý y của hắn… Ảnh Thập Thất còn chưa kịp hóa đá xong, bây giờ lại hóa thêm một tầng đá nữa.
Hình Bắc Minh nhíu mày: “Đúng thật là nam nhân không sai, nhưng sao lại có hỉ mạch? Lẽ nào trên đời có người có thể khiến nam nhân mang thai? Hoang đường!”
Từ đại phu thấy có người cho ra kết luận giống hắn, nhất thời gan bỗng to ra, phân tích cho Hình Bắc Minh: “Bảo chủ, thế gian rộng lớn không gì không có, trong cổ thư cũng có ghi chép về nam nhân mang thai, chỉ là trăm năm gần đây không có ai gặp qua nên cho đó là vài ba tin đồn thú vị nghe qua rồi thôi, hiện tại…”
“Các ngươi lui hết ra ngoài, có việc ta sẽ gọi.”Hình Bắc Minh phất tay, Từ đại phu nhặt được cái mạng già về, vội vàng thu dọn rồi chạy, Ảnh Thất lo lắng liếc mắt nhìn Thập Thất lần nữa, cũng lui ra.
Hình Bắc Minh vén vạt áo, ngồi xuống giường, trong nháy mắt Ảnh Thập Thất hoàn hồn, định ngồi dậy, lại bị ánh mắt Hình Bắc Minh ngăn lại, nằm xuống.
“Gần đây có mây mưa với nữ tử?” Hình Bắc Minh hỏi.
“Không có…” Ảnh Thập Thất hoàn toàn không biết hắn hỏi chuyện này làm gì, chẳng lẽ nữ nhân còn có năng lực khiến hắn…
“Vậy… Nam tử thì sao?”
“Cái gì? Nam tử… Làm gì…” Ảnh Thập Thất ngơ ngác rồi nha, liên quan gì đến nam tử, hắn đâu phải nữ nhân?
“Không ôm nữ nhân, cũng không bị nam nhân ôm… Chẳng lẽ ngươi vẫn còn thân đồng tử?” Hình Bắc Minh huy hoàng đưa ra kết luận.
Ảnh Thập Thất dường như cũng thấy xấu hổ không nói nên lời, ấp úng: “Các ảnh vệ có quy tắc của các ảnh vệ, không được phóng đãng… Đương nhiên đều còn…”
Lời vừa nói ra, trong phòng ngoài phòng thi nhau té rạp, Thập Thất à Thập Thất, đang hỏi ngươi mà! Kéo chúng ta vào làm gì?
Ảnh vệ của mình thì mình hiểu rõ, tìm đến nữ nhân hắn sẽ không trách tội, ai lại không có nhu cầu sinh lý! Nhưng nói dối chủ tử là chuyện bọn họ trăm ngàn lần không làm được. Cho nên… Lấy thân đồng tử mang thai, bí ẩn này để hắn tìm lời giải, Hình Bắc Minh nhếch môi cười một cái, xem ra thời gian tới sẽ không buồn chán nữa rồi…
Ps của tác giả: Hình Bắc Minh: Vô liêm sỉ! Ảnh vệ của bản bảo chủ lại dám lại chuyện đồi phong bại tục này! Giam vào Hình Đường, chờ mẹ thằng nhỏ khai ra ai là cha nó rồi kéo đến gặp ta!
Thế là, trong Hình Đường, quất roi, ngược đãi… Cuối cùng đến khi Thập Thất thoi thóp mới phát hiện bố thằng ku là mình…
Chậc… Trước đây ta nghĩ vậy, nhưng mà đây là truyện thể loại ngọt ngào, đương nhiên sẽ không xuất hiện cái tình trạng trên kia…