Chương 26: Vận động
Thập Thất đã bán khỏa thân nhìn chủ tử nhà mình xuất thần, thần trí không biết đã chạy đến phương trời nào rồi. Lần gần đây nhất xuất hiện trước mặt chủ tử với trong tình trạng này là khi nào? Là khi trúng xuân dược… Chủ tử giúp hắn làm loại chuyện kia… Thân thể đang nóng như lửa chợt sung sướng như cưỡi mây đạp gió đến tiên cảnh… Hiện tại chủ tử lại muốn làm chuyện đó sao? Nhưng mình đâu có trúng độc?
Thập Thất mở mắt trừng trừng nhìn chủ tử vươn bàn tay tội ác ra, sờ lên bụng mình, cực kì cẩn thận, hắn đâu phải bình hoa dễ vỡ, chủ tử cũng đối xử với các nữ nhân của hắn như thế này sao?
“Bắt đầu từ lúc nào?” Hình Bắc Minh đột nhiên hỏi.
“A?” Thập Thất đang suy nghĩ lung tung trực tiếp thể hiện ra sự nghi hoặc của bản thân.
“Ta hỏi ngươi, bụng phình lên từ khi nào?” Hình Bắc Minh hỏi thẳng, với người này thì không thể vòng vo được, nhưng nhìn thấy vẻ thắc mắc càng lúc càng sâu trong mắt người nào đó, không khỏi nghiến răng: “Thân thể ngươi thay đổi thế nào chẳng lẽ còn cần ta nói cho ngươi biết? Ngươi thờ ơ với bụng mình như vậy sao, dầu gì cũng là… Cốt nhục thân sinh của ngươi!”
“A!”
Lời thẳng thừng như vậy thì Thập Thất không thể không hiểu, ánh mắt lạc xuống bụng mình, nơi trước đây vẫn bằng phẳng hiện giờ đã nhô lên thành một quả đồi nho nhỏ… Bên trong là cốt nhục của mình! Nhớ lại câu nói trách cứ của Hình Bắc Minh, Thập Thất chưa từng ý thức được sự tồn tại của nó rõ ràng như bây giờ, hài tử của mình và… chủ tử, trong bụng mình…
“Không có, không có…” Thập Thất thì thào trong vô thức.
Hình Bắc Minh thấy hồn hắn đã bay mất, sắc mặt hơi tái, đôi môi run run lẩm bẩm không có, không có cái gì? Không có hài tử? Không có thờ ơ? Mặc kệ là cái nào, Hình Bắc Minh phát hiện mình đều không thể tiếp tục chất vấn nữa, khi nãy đột nhiên nghĩ đến người này hoàn toàn không quan tâm đến hài tử một chút nào, thoáng chốc ngữ khí phẫn nộ đã nặng thêm, nếu có đổi thành bất kì nam nhân nào khác chắc cũng sẽ không chăm chăm nhìn bụng mình hằng ngày.
Sợ dọa cho nguy đến tính mạng người ta, Hình Bắc Minh cầm bàn tay đang đặt trên tấm áo ngủ gấm của Thập Thất lên, cẩn thận đặt xuống cái bụng đang phình, hơi hạ giọng: “Không có cảm giác sao? Trong này có một sinh mệnh?” Vốn định hỏi nó có đá ngươi không này nọ, lại nghĩ lại, không thể sớm như vậy được, nhưng đột nhiên trong đầu Hình Bắc Minh nhảy ra một ý tưởng khiến khóe mắt nhịn không được giật giật, tên ảnh vệ ngu ngốc này sẽ không nghĩ là mình ăn béo bụng chứ?
Càng nghĩ càng thấy có khả năng, ánh mắt Hình Bắc Minh nhìn chằm chằm Thập Thất dần trở nên quái dị.
Thập Thất không hề phát giác, chọc chọc lên bụng, thì ra không phải ăn béo bụng thật…
Hình Bắc Minh nằm xuống, ôm Thập Thất đang nằm nghiêng vào lòng, tay đặt trên cái bụng phình xoa nhè nhẹ. Không biết từ khi nào, việc có một nam nhân nằm bên cạnh đã trở nên rất tự nhiên, tự nhiên đến mức có những khi vừa mở mắt đã thấy người ta đang bị mình ôm vào lòng, cho nên Hình Bắc Minh càng lúc càng nghe theo nguyện vọng của bản thân, ôm người ta ngủ, không thể không nói, gối ôm hình người ôm càng lúc càng thoải mái vừa tay.
Thập Thất cảm thấy thân thể mình hơi nóng lên, cảm giác khi bị bị hạ dược lần trước lại quay về, vốn định vận nội lực làm lạnh, mà tay chủ tử vẫn cứ sờ tới sờ lui nơi đó, ngứa ngứa, cuối cùng Thập Thất cam chịu số phận nhắm mắt lại, chuyện lớn không hay rồi, nơi nào đó trên thân thể đã không nghe lời mà đứng lên rồi!
Thập Thất bất an nhúc nhích người, tiếng nói của Hình Bắc Minh truyền đến từ sau lưng, giữa bóng đêm lại mang theo chút gợi cảm mờ ám.
“Bụng khó chịu?”
“Thuộc hạ… Thuộc hạ muốn đi mao xí…”
À, Hình Bắc Minh nghĩ nghĩ, trong sách dường như cũng có nhắc đến chuyện này, người có thai thường sẽ buồn tiểu nhiều lần. Thế là định thả người đi, không ngờ khi rút tay lại chợt chạm trúng vật thể nóng cứng nào đó, bàn tay phải của Hình Bắc Minh phút chốc cứng lại tại chỗ…
Thập Thất vì bị đụng trúng mà hơi run rẩy không cẩn thận để tràn ra tiếng hít thở nhè nhẹ, ngay sau đó là hoảng hốt, bị phát hiện rồi!
Đè thân hình đang muốn chạy của người nào đó lại, Hình Bắc Minh ác ý cúi đầu kề sát vào tai Thập Thất nói: “Ngươi chắc chắn là muốn đi mao xí sao? Đã nhịn bao lâu rồi? Sao lại căng đến thế hả, hửm?”
Khi nói chuyện dẫn vài phần nhiệt khí, thổi vào tai Thập Thất, mặt Thập Thất vừa nóng vừa đỏ, lắp bắp nói: “Thuộc hạ, thuộc hạ cũng không biết, chủ tử, xin để thuộc hạ lui ra… A!”
Cảm giác bộ phận nóng bỏng bên dưới được bao vây rõ ràng đến mức khiến hô hấp của Thập Thất rối loạn, sau đó thì lúng túng phát ra tiếng, cảm giác còn dằn vặt hơn cả khi bị phục thuốc lần trước, khoái cảm ập đến khi tỉnh táo càng khiến người ta khó chịu đựng hơn, Thập Thất không biết kiềm chế tiếng rên rỉ, khiến cho thân thể Hình Bắc Minh cũng nóng lên theo.
“Chịu đựng không tốt cho cơ thể, để bản bảo chủ giải quyết hộ ngươi, có được không?” Rõ ràng còn đang hỏi ý đương sự, mà tay đã hoạt động liên tục không ngừng, khiến Thập Thất thở dốc liên tục, nói không thành tiếng nổi.
“… Ư… Chủ, chủ tử… Đừng như vậy, dường như không… Không đúng…” Cho dù đang chìm trong sắc dục, Thập Thất cũng biết chuyện đang làm đại nghịch bất đạo thế nào, lần trước là vì thay mình giải dược tính, còn lần này thì sao?
“Có gì không đúng? Dù sao cũng đâu phải lần đầu, vì ngươi, bản bảo chủ đã không gọi ai thị tẩm một thời gian dài rồi, ngươi có nên chịu trách nhiệm không?” Nhìn sắc mặt đỏ bừng của người bên dưới, mắt đã đẫm nước mà vẫn muốn trốn tránh, Hình đại bảo chủ mặt dày nói không chút xấu hổ.
“Ta… Không đúng, thuộc hạ, thuộc hạ không dám…” Thập Thất đáng thương đã líu lưỡi rồi.
“Đừng nghĩ nhiều, không tốt cho thân thể.” Hình Bắc Minh nhìn dáng vẻ vừa bồn chồn vừa hổn hển của Thập Thất, không hiểu sao cảm giác yêu thương lẫn dục vọng đều dâng cao, sờ soạng trong lớp áo lót đã bị hắn lột sạch sẽ một cách cực kì gọn gàng trong bóng tối, nắm lấy vật thể đang hưng phấn nóng bừng không chút trở ngại, cử động lên xuống: “Chỉ tập trung hưởng thụ là được rồi.”
“Ưm…” Tiếng hừ nhẹ không thể kiềm chế vừa là rên rỉ vừa là trả lời.
Khách điếm vào đêm, phần nhiều là yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có âm thanh huyên náo truyền đến, chỉ không biết giữa lúc tối trời như thế này, có bao nhiêu người đang ngủ say, bao nhiêu người cả đêm không ngủ.
Trong gian phòng tối mờ, tràn ngập tiếng thở dốc rên rỉ mê hoặc lòng người, còn có tiếng da thịt ma xát nhè nhẹ và tiếng nước là lạ, khiêu khích thần kinh thính giác mẫn cảm của người khác.
“… Ưm ha… Ưm…” Người vùi trong tấm áo gấm mềm mại, tay trái bị một bàn tay mạnh mẽ khác đè lại, Thập Thất không còn bản lĩnh nghĩ đến chuyện trốn tránh, khoái cảm tràn đến tứ chi xương cốt, mồ hôi gần như thấm đẫm cả mái tóc dài và tấm chăn bên dưới.
Hình Bắc Minh nhìn ảnh vệ nhà mình bày ra dáng vẻ gợi cảm mê hoặc khác hẳn với ngày thường, tai nghe tiếng rên rỉ hoàn toàn không có ý định kiềm chế, cảm giác được độ nóng cứng của hạ thân mình chẳng hề thua kém thứ nóng bỏng trong tay là bao. Khuôn mặt bình thường vẫn lạnh nhạt không biểu cảm của Thập Thất lúc này đỏ ửng, mắt ướt nước, mê hoặc Hình Bắc Minh cúi đầu nhấm nháp đôi môi cực kì mềm mại trong trí nhớ.
Ngây ngốc và kinh ngạc đúng như dự đoán, Thập Thất mơ màng cố sức mở to đôi mắt đẫm nước, nhìn Hình Bắc Minh đang kề sát bên mình, cái này là hôn, hắn biết, cũng biết chỉ khi cực kì yêu mới làm thế này, nhưng chủ tử… Nhưng mà, rất thoải mái, cũng rất thích…
Học theo chủ tử đưa đầu lưỡi ra nhẹ nhàng chạm vào hắn, nhận được phản ứng mãnh liệt của chủ tử, hệ quả là Thập Thất thiếu chút nữa bị hôn cho ngất!
Hơi buông lỏng, hai người đều thở dốc, Hình Bắc Minh bất mãn dùng ánh mắt tràn ngập dục vọng trừng Thập Thất, trước nay chưa từng có ai đủ bản lĩnh khiến bản bảo chủ mất khống chế, ngươi là người đầu tiên, chờ xem ta ức hϊế͙p͙ ngươi đi!
Tạm buông lỏng bàn tay đang an ủi nơi nóng bỏng nào đó, bị Thập Thất bất mãn cọ xát nhè nhẹ lại thêm dùng ánh mắt không hiểu nhìn mình, Hình Bắc Minh vội nhìn sang nơi khác, để tránh khỏi tình cảnh bị ánh mắt trong suốt sáng bóng ngập nước này làm mất tự chủ. Vùi đầu xuống, để lại kí hiệu đỏ tươi trên vai Thập Thất, đến khi đôi môi chạm phải nơi đang nhô cao trên ngực thì nhẹ nhàng cắn ʍút̼, từ miệng Thập Thất lại tràn ra tiếng rên nhẹ lần nữa.
“A! Chủ tử… Kì lạ…” Thập Thất gồng cứng người, không hiểu sao hai điểm nho nhỏ như thế lại có thể khiến thân thể mình phản ứng mạnh như vậy.
“Sao… Có gì kì lạ?” Hình Bắc Minh buông tha cho hai điểm nhỏ bị cắn đến sưng đỏ, cười nhẹ nhìn bộ phận nào đó vì bị hắn lạnh nhạt mà run rẩy nhè nhẹ, đưa tay búng nhẹ lên nó, “Có muốn không?”
“A!” Nơi đã sưng tấy bị chọc ghẹo, cảm giác vừa đau vừa khó nhịn, Thập Thất sốt ruột gọi khẽ: “Khó chịu… Chủ tử… Muốn…”
Vốn dĩ sợ hắn cố nhịn không tốt cho thân thể nên mới muốn giúp hắn phát tiết, không ngờ cuối cùng người ức hϊế͙p͙ hắn lại là mình, Hình Bắc Minh thở một hơi, không dày vò người ta nữa, lại đưa tay nắm lấy dục vọng nóng bừng của Thập Thất, giúp hắn phát tiết ra.
“Ưm… Ha a…” Trong giây phút giải phóng ra, ánh mắt mê muội, thân thể căng cứng từng đợt, sau đó, cuối cùng cũng mềm rũ xuống. Ở eo, trên tấm chăn, tay Hình Bắc Minh ướt đẫm.
“Dễ chịu rồi?” Hình Bắc Minh vùi sát vào tai Thập Thất vẫn còn đang thở dốc: “Bản bảo chủ vẫn còn đứng thẳng đây, ngươi sẽ không mặc kệ không lo chứ?”
Dục vọng nóng rực của chủ tử đang áp sát vào đùi trong của mình, Thập Thất muốn không biết cũng khó, hơi chần chừ một chút, sau đó dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Hình Bắc Minh, đưa tay nắm lấy…
Trước nay chưa từng đáng thương đến mức chỉ có thể để người ta dùng tay giải quyết dục vọng, còn là một ảnh vệ như mảnh giấy trắng cái gì cũng không biết, Hình Bắc Minh nghĩ bàn tay ngây ngô của Thập Thất sẽ mất rất lâu mới khiến mình phóng ra, nhưng chỉ với khuôn mặt đỏ hồng, thân hình đẫm mồ hôi của Thập Thất và những lần ma xát liên tục của hai người, rất nhanh đã phóng ra.
Tuy không có đi vào thật sự, chỉ là hai người giúp nhau giải quyết một chút, nhưng lại thỏa mãn lạ thường, Hình Bắc Minh khẽ ôm lấy lưng Thập Thất, ánh mắt hơi phức tạp.
Đang giữa đêm, nên chỉ có thể dùng một ít bạc bảo tiểu nhị nấu nước nóng, hai người lau rửa qua rồi ôm nhau ngủ.
Ngày hôm sau, Thập Thất tỉnh dậy trong tiếng xe ngựa chạy lộc cộc lộc cộc, hắn mở mắt, vẫn chưa tỉnh hẳn, nhưng lập tức nhận ra mình vẫn nằm trong ổ chăn mềm mại thoải mái, mình làm sao dời từ trên giường sang đây được?
“Chủ tử! Xin thứ tội, thuộc hạ ngủ quên!” Vừa nhìn thấy Hình Bắc Minh ngồi đối diện, Thập Thất đã vô thức nhận tội.
“Lời vừa nói tối qua ngươi đã quên rồi?” Tuy Hình Bắc Minh nói thế, nhưng không hề mang ý khiển trách, hắn đưa tay lấy một gói giấy dầu được bao kín và một ấm cháo từ tủ nhỏ trên xe ngựa, mở ra, bánh bao gói trong giấy dầu vẫn còn đang bốc khói, Thập Thất đưa tay đụng đụng ấm cháo, vẫn rất nóng.
“Là bánh bao không nhân, có thịt sợ ngươi ăn lại bị nôn, còn nóng, ăn mau đi… Ngươi tìm cái gì?” Vừa nói tới bánh bao đã thấy Thập Thất hoảng hốt lục lọi khắp nơi, chẳng lẽ lại muốn nôn?
Thập Thất hơi hoảng loạn, sốt ruột hỏi, gần như quên mất cả tôn ti: “Chủ tử! Cái vò đâu?”
Hình Bắc Minh ngẩn người, hoàn hồn rồi thì không vui: “Chỉ là một cái vò thôi, ngươi lo lắng cái gì? Cùng lắm thì bản bảo chủ mua lại cho ngươi mười cái khác.”
Thập Thất nghĩ đã để quên trong khách điếm, tuy rất muốn quay lại tìm, nhưng nếu chọc chủ tử giận, mình sẽ không hay… Lập tức ỉu xìu xuống, miệng lầm bầm: “… Không giống, phải… Không giống nhau…”
Ánh mắt Hình Bắc Minh lóe lên: “Ngươi nói cái gì?”
Thập Thất tiu nghỉu, cảm thấy giải thích một chút tốt hơn, nếu có thì về tìm thì tốt nhất: “Cái đó là do chủ tử mua về, lần đầu tiên thuộc hạ được chủ tử ban thưởng như thế, muốn… Giữ gìn thật là tốt…”
Thì ra là xem thứ mình tiện tay mua về là ban thưởng sao? So với vàng bạc châu báu, những thứ bình thường ngươi lại thích hơn sao? Lửa giận bị cái vò mơ nung nấu trong lòng Hình Bắc Minh tan biến, hắn hả hê lấy vò mơ từ tầng cuối cùng của chiếc tủ ra thả vào lòng Thập Thất: “Cho ngươi, phải giữ gìn cả đời cho bản bảo chủ.”
Không biết là cố ý hay chỉ là lời đùa vô tình, nhưng lại được người nào đó nhớ kĩ trong lòng. Cả đời.