Chương 31: Cốc duy kinh

Mất dấu hai người, toàn bộ dược nhân quay về, người áo trắng kia nhìn Ảnh Thất cả người đẫm máu nằm trên đất, căm tức nhổ một cái.


Tiếng gió vù vù bên tai, tiếng mưa dưới tình huống này cũng trở nên cực kì rõ ràng, Thập Thất cứ như vậy mà mở to hai mắt nhìn khuôn mặt bị mờ tối của Hình Bắc Minh, mãi đến khi Hình Bắc Minh đạp lên một thân cây to trên sườn dốc giảm tốc, hai người bình an hạ xuống đất.


Hình Bắc Minh vẫn dùng hai tay ôm ngang hắn, cúi đầu nhìn đôi mắt mở to của hắn: “Ngốc thật, mắt không đau sao?”
Thập Thất đáp sai chủ đề: “Chủ tử, bọn Thất ca sẽ không sao chứ?”


Hình Bắc Minh im lặng một lúc, tìm một nơi trú mưa thả người xuống, bắt mạch hắn, chỉ tiếc không biết được gì, đành hỏi: “Ngoại trừ miệng vết thương, còn chỗ nào khó chịu? Bụng có đau không?”


Thập Thất lắc đầu, cảm giác đau đớn khiến hắn nhũn chân khi nãy đã giảm đi rất nhiều, vết thương trên người, trước đây còn từng bị nặng hơn, như hiện tại thì chẳng đáng vào đâu.


Hình Bắc Minh lười khảo chứng tính xác thực trong lời hắn nói, trực tiếp đưa tay. Trên người đầy vết thương lớn có nhỏ có, đủ loại hình dạng, nghiêm trọng nhất là nơi bị bàn tay cắm vào trên vai, còn chưa gột sạch được huyết dịch có độc trên người! Nguyên nhân không đau có lẽ là do bị độc làm tê liệt, Hình Bắc Minh đưa tay đỡ sau lưng Thập Thất, Nguyệt Minh thần công đi một vòng trong cơ thể hắn, nhân tiện truyền chút nội lực cho hắn.


available on google playdownload on app store


Trong quá trình đó, thần kinh bị độc làm tê liệt của Thập Thất cuối cùng cũng chậm chạp phản ứng lại, vết thương đau xót khiến hắn nắm chặt tay, nhưng vẫn không rên một tiếng…


Hình Bắc Minh đỡ lấy thân thể đang đổ xuống của Thập Thất, lại hao phí thêm nội lực hong khô y phục của hai người, khí trời khi mưa đầu đông hiện tại không chỉ là lạnh một chút, Thập Thất đè tay Hình Bắc Minh lại: “Chủ tử, đừng phí nội lực, không biết đám người đó có đuổi đến nữa không.”


Hình Bắc Minh đã hong khô y phục rồi thu hồi nội lực từ lâu, nhưng cũng không kéo bàn tay hơi lạnh đang đặt trên tay mình ra, mà nắm vào lòng bàn tay, Thập Thất run một cái, ngọ nguậy thêm vài cái, lại bị nắm chặt hơn: “Đừng ngọ nguậy, chút nội lực này bản bảo chủ không bận tâm, vực này không cạn, còn có sương mù, có lẽ bọn chúng sẽ tiếc mạng, yên tâm.”


Yên tâm, làm sao yên tâm được?


“Ngủ trước một chút, sáng sớm mai có lẽ sẽ có tin tức.” Tay Hình Bắc Minh che lên mắt Thập Thất, dù không nhìn thấy, cũng biết trong đôi mắt này đong đầy lo lắng. Bị ấn mạnh vào lòng Hình Bắc Minh, cảm nhận được cảm giác ấm áp, nhưng Thập Thất biết, vì Nguyệt Minh thần công, thân thể chủ tử lúc nào cũng lành lạnh, lại hao phí nội lực vì mình rồi… Thập Thất nghĩ vậy, rồi dần dần thiếp đi.


Trong tiềm thức, dường như vẫn nghe thấy giọng nói dịu dàng của người đó: “Sẽ không có chuyện, yên tâm.”


Vận công khiến thân thể bảo trì trạng thái ấm nóng, Hình Bắc Minh không có chút do dự, ngẩng đầu nhìn màn mưa dày đặc, ánh mắt vốn lộ ra chút tình ý dịu dàng phút chốc thay đổi, chỉ còn sự tàn nhẫn vô tình lạnh lùng, Huyết Ma Cung, nếu đã gửi chiến thư trước, vậy đương nhiên Hình Bắc Minh ta sẽ phụng bồi đến cùng!


Thập Thất mở mắt ra, trước mắt là đỉnh giường được chạm trổ các điển cố và màn giường cùng màu, dưới người là chăn nệm mềm mại, đây là đâu? Thập Thất ngồi bật dậy, nhưng khi nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài thì lại thả lỏng xuống, là tiếng của chủ tử.


Ảnh Thập quỳ trước mặt Hình Bắc Minh, đầu cúi thấp: “… Thuộc hạ không làm tròn bổn phận, xin chủ tử giáng tội!”


Hình Bắc Minh lắc đầu: “Đứng lên nói chuyện, ngươi nhận lệnh của bản bảo chủ đến Thục Xuyên trước để chuẩn bị, không làm tròn bổn phận điểm nào? Ngươi nhận được tin tức thì lập tức chạy đến, thúc ngựa đi không đến ba canh giờ, nóng lòng cứu chủ, sao lại giáng tội? Lui xuống đi, nhanh chóng xác định hành tung của bọn Ảnh Thất.”


“Vâng, chủ tử…” Nghe có tiếng động truyền ra từ trong phòng, Ảnh Thập cáo lui: “Thuộc hạ lui xuống trước.”


Hình Bắc Minh cấp tốc vào phòng, bế Thập Thất đã đưa nửa người xuống giường lên lại, đắp chăn lên lần nữa, bao lại thật kín, Thập Thất muốn phản kháng nhưng lại bị trấn áp, buộc lòng phải mở to mắt sốt ruột hỏi: “Chủ tử, có tin tức của bọn Thất ca Thập Nhất Thập Nhị rồi sao?”


“Đã lục soát qua địa điểm đánh nhau tối qua, ngoại trừ thi thể của các dược nhân không có tin tức nào của bọn họ, đến hiện tại vẫn chưa về, có lẽ bị người của Huyết Ma Cung mang đi rồi.” Hình Bắc Minh nói cho Thập Thất nghe tin tức của các ảnh vệ báo lại sau khi đi điều tr.a trở về.
Thập Thất trầm lặng.


Hình Bắc Minh im lặng một lúc, sờ bụng Thập Thất nói: “Có biết không? Tình trạng lần này của ngươi rất nguy hiểm, chúng ta nhất định phải tìm được Cốc Duy Kinh ngay, để ngươi nghỉ ngơi vài ngày chúng ta sẽ xuất phát. Yên tâm, Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo sẽ không tiếc trả giá tất cả để cứu bọn họ về, được không?”


Thập Thất gật đầu, hắn tin chủ tử.


Trong thời gian nghỉ ngơi, Kha công tử đến. Kha công tử chỉ vào Thập Thất lớn giọng chỉ trích Hình Bắc Minh: “Xem ngươi chăm sóc người ta thế nào! Còn bảo chủ cái gì, thật không yên tâm được chút nào, có biết hiện tại hào quang bảo chủ trên người ngươi thu hút cả một đám người đến không, đừng nói hắc đạo bạch đạo chính giáo tà giáo gì đó, chỉ với mỗi tên Lâm Thương Hải gióng trống khua chiêng tìm ngươi, Huyết Ma Cung nào đó không xem ngươi như oan gia mới lạ! Đừng tự cao, năng lực của một mình ngươi không đủ đánh bại cả Huyết Ma Cung đâu! Còn bỏ chạy không nói tiếng nào, cho rằng bản thiếu sẽ làm vướng chân sao?”


Kha Vi Khanh đang líu lo bất bình kể khổ vì một tháng trước mình bị vứt bỏ!


Không ngờ Hình Bắc Minh còn chưa kịp phản bác, tiểu ảnh vệ kia đã nhịn không được mở miệng rồi: “Kha công tử, mấy ngày đó ngài tập trung nghiên cứu dược nhân, chủ tử có phái người đến tìm ngài, nhưng hạ nhân nói ngài bế quan rồi.”


Kha Vi Khanh “bế quan” nghiên cứu dược nhân không còn gì để nói, vì nhất thời có đồ chơi mới hưng phấn quá mức, đóng cửa không tiếp khách cũng là chính miệng mình hạ lệnh, kết quả bây giờ bị người ta lấy ra lấp miệng mình, thật sự là… Quá không vui!


Kha Vi Khanh nghiến răng tới gần Thập Thất một chút, chỉ cách một cự li khoảng hai đầu ngón tay, âm u gọi: “Tiểu~~ Thập~~ Thất~~ Bản thiếu đau lòng rồi nha, ngươi lại theo phe chủ tử, uổng công bản thiếu dừng lại trên đường nhặt một thứ chuẩn bị đưa cho ngươi, bây giờ thì đem vứt, hừ!”


Hình Bắc Minh đưa hai ngón tay ra nhấc cổ áo hắn kéo ra xa, lạnh lùng nói: “Ảnh vệ của bản bảo chủ sao phải theo phe một tên xa lạ?”


Kha Vi Khanh chậc chậc mấy tiếng: “Đúng là tên giữ của! Tiểu Thập Thất, thật sự không muốn sao, không muốn thì bản thiếu vứt vậy! Thứ được người ta giấu trong chăn yêu thương quý trọng bây giờ đã không ai cần nữa rồi sao, thật đúng là cái vò nhỏ đáng thương!” Kha Vi Khanh thò tay vào tay áo rộng thùng thình lấy một cái vò nhỏ mà Thập Thất cực kì quen ra, dùng vẻ mặt đáng đánh hôn hôn nó.


Thập Thất “A” một tiếng, cực kì mừng rỡ, hắn vốn nghĩ sẽ không tìm được nó nữa.
Thập Thất nhận lấy cái vò, cảm kích tạ ơn Kha Vi Khanh: “Cảm tạ ngài, Kha công tử! Nhưng sao ngài lại nghĩ đến chuyện cầm nó theo?”


Kha Vi Khanh nói nửa thật nửa đùa: “Đương nhiên là đi qua nơi xảy ra chuyện muốn tìm chút manh mối rồi, không nghĩ tới trong tấm chăn bị nước mưa đánh hư vẫn còn thứ này, đã hết rồi mà còn xem như bảo bối sao!”


Thật ra sự thật là không biết mũi con ngựa yêu của hắn làm bằng gì, vậy mà cũng ngửi ra được mùi mơ nhàn nhạt, ngang bướng đào cái vò ra, hắn đành phải tiện tay… Không ngờ, lại tạo thành một mối nợ nhân tình, Kha Vi Khanh cười gian tới cạnh chỗ Thập Thất, nói như tranh công: “Tiểu Thập Thất, ngươi xem bản thiếu đã mang bảo bối của ngươi về rồi, có nên cảm tạ bản thiếu không vậy?”


Thập Thất cười: “Đương nhiên rồi, Kha công tử muốn ta cảm tạ ngài thế nào?”
Kha Vi Khanh bày ra vẻ mặt khi cá cắn câu, nhìn Hình Bắc Minh đang nghiêm mặt một cái, chỉ vào bụng Thập Thất nói: “Đó, ta muốn làm nghĩa phụ của bảo bảo!”


Thập Thất ngẩn người, sau đó mặt phừng một cái… Bén lửa rồi…
Hình Bắc Minh nổi giận, trực tiếp động thủ vứt Kha Vi Khanh ra ngoài, lần này, là vứt ra khỏi cổng lớn.


Trước khi hai người lên đường, các ảnh vệ mang đến tin tốt, Ảnh Thập Nhất Ảnh Thập Nhị về rồi! Người nào cũng thương tích đầy người đầy mặt, cực kì thê thảm, vừa thấy Hình Bắc Minh lập tức xin trị tội, bị đuổi đi trị thương, chờ vết thương được băng bó, xác định tính mạng không nguy hiểm rồi mới bảo bọn ho kể lại mọi chuyện.


Người bị mang đi ban đầu vốn là Ảnh Thất và Ảnh Thập Nhất, Ảnh Thất bị thương nặng, cho nên luôn được khiêng, Ảnh Thập Nhất thì bị trói toàn thân do hai dược nhân áp giải. Làm ảnh vệ quan trọng nhất là hành động không có âm thanh, không bị người khác phát hiện, điều này đem lại cho Ảnh Thập Nhị tiện lợi rất lớn, âm thầm theo bọn họ đến Quý Bình, cũng là thôn trấn dưới chân một dãy núi kéo dài ngàn dặm ác Thục Xuyên gần nhất.


“Nơi đó có lẽ là một phân đàn của bọn chúng, thuộc hạ nghe có người gọi người áo trắng kia là Tả đường chủ, toàn bộ dược nhân bị nhốt vào một nơi, Thập Nhất bị bọn chúng nhốt riêng, nhưng hoàn toàn không thấy Ảnh Thất, từ khi thuộc hạ tiến vào nơi đó đã mất dấu Ảnh Thất, chủ tử…” Cũng may bình thường Thập Nhị giỏi dịch dung, mạo hiểm cứu được Thập Nhất, nhưng cũng không biết có phải âm mưu của họ Tả, dùng cách này để tìm ra tung tích bọn họ không.


Nhưng, trước mắt không có tung tích gì của Ảnh Thất, khiến người ta không thể nào yên lòng được.


Hình Bắc Minh phái người đến theo dõi Quý Bình trước, hắn cũng muốn biết mục đích của bọn chúng, rõ ràng đã biết hướng đi của bọn họ, vậy mà lại về Quý Bình chứ không bám sát bọn họ đến Thục Xuyên. Có điều, không thể không tìm Cốc Duy Kinh, thân thể của Thập Thất mới là thứ quan trọng nhất hiện tại, nhất định phải bảo vệ hắn chu toàn.


Kha Vi Khanh thấy Hình Bắc Minh lạnh mặt, liền vỗ vỗ vai hắn: “Đừng thối mặt ra đó, coi chừng làm bảo bảo sợ! Bản thiếu cũng không phải cố ý làm vật cản siêu lớn giữa hai người các ngươi, nhưng ai bảo Tiểu Thất không ở đây! Ai, bản thiếu thật sự nhớ hắn rồi…”
Hình Bắc Minh: “…”


Dựa theo tin tức Trâu lão gia tử cung cấp, bọn họ lên núi, quả thật, ngọn núi này không giống những nơi khác, đang là đầu đông, nhưng cây nào cũng xanh lá, thỉnh thoảng có động vật nhỏ vội vàng chạy qua, có cảm giác như chốn thế ngoại đào nguyên, Cốc Duy Kinh thật biết chọn nơi ẩn cư!


Đang suy tư, chợt một thiếu niên như tiên đồng xuất hiện phía trước, có mái tóc dài, nhưng không được đúng lắm, bạc trắng như tuyết, thiếu niên cảnh giác nhìn bọn Hình Bắc Minh, giọng nói trong trẻo lại nói ra lời lạnh như băng: “Phía trước là nhà ta, các vị đi sai đường rồi, xin hãy quay lại.”


Cái gì? Chẳng lẽ thiếu niên tóc bạc này là Cốc Duy Kinh, hạc phát đồng nhan?






Truyện liên quan