Chương 1: Truy bảo chân mệnh thiên tử
Nếu không có Gia Cát Tiểu Hoa, thành Biện Kinh sẽ yên tĩnh rất nhiều.
— Cố Tích Triều
Trước kia, Truy Mệnh là “Họa đầu lĩnh” – kẻ khiến Gia Cát Tiểu Hoa rất không yên lòng.
Mà nay, Truy Mệnh, vẫn như cũ làm những việc khiến Gia Cát Tiểu Hoa suốt ngày phải lo lắng, đề phòng không thôi. Từ khi “Đại Tống Biện Kinh nhật báo”, vốn chỉ luôn đăng chính sách triều đình, quyết định cho ra đời bản “Dân chúng sinh hoạt báo” vinh danh “Kinh thành thập đại mỹ nam tử” và “Nhân vật phong vân được dân chúng yêu thích nhất kinh thành”, đứng đầu hai bảng xếp hạng đều là Truy Mệnh, thì tất cả tin tức liên quan đến Truy Mệnh đều có thể được người của Lục Phiến Môn đem bán kiếm tiền lời.
Truy tam gia thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, giờ nào ngủ, giờ nào rời giường… tất tần tật những việc nhỏ nhặt vụn vặt như thế đều có thể biến thành đề tài thảo luận sôi nổi của dân chúng thành Biện Kinh. Còn những chuyện từ lông gà vỏ tỏi, đến quốc gia đại sự khác, căn bản đều trở nên vô nghĩa.
Ngoài Truy tam gia, Lục Phiến Môn còn có một vị cũng thu hút được rất nhiều sự chú ý, theo dõi sát sao của người trong Thần Hầu phủ – Vô Tình, một đệ tử khác của Gia Cát Tiểu Hoa.
Vô Tình dung mạo tài hoa, cả kinh thành duy chỉ có hai địch thủ:
Một vị là tiểu Hầu gia Phương Ứng Khán. Tiểu Hầu gia gia tài bạc triệu căn bản sẽ không để tâm đến tiền của Lục Phiến Môn, còn có thể dăm ba bữa hi hữu ngoạn ý thăm viếng tiểu lâu.
Một vị khác nổi danh trong vụ “phu phu ngàn dặm truy sát”, có tướng mạo giống hệt Truy Mệnh – Cố Tích Triều Cố công tử. Cố công tử tài học đầy bụng, trong phương diện kinh doanh cũng rất có tài, vừa cùng Thích Thiếu Thương tiếp nhận Kim Phong Tế Vũ lâu, liền đem cái lâu tử mấy lần trải qua kiếp nạn thiếu chút nữa đạn tận lương tuyệt này chỉnh đốn. Chẳng bao lâu, Kim Phong Tế Vũ lâu đã khởi sắc vô cùng, diêu thân nắm trong tay huyết mạch kinh tế của cả kinh thành. May mắn là, với loại bán tin tức để kiếm tiền này Cố công tử không buồn tham gia, lại cùng Truy Mệnh huynh đệ tình nghĩa, bình thường những khi Truy Mệnh gặp rắc rối không có tiền đều khẳng khái giúp đỡ.
Cho nên, cái tên Lục Phiến Môn “Thanh liêm” khả dĩ còn có thể bảo toàn, không thể không tính đến công của Truy Mệnh, Vô Tình.
Những bộ khoái Lục Phiến Môn trong trời kì “gian nan” này đã dưỡng việc bán tin tức của Truy Mệnh và Vô Tình thành thói quen, cho nên, dù sau này, khi tình hình Lục Phiến Môn đã chuyển biến tốt cũng khó có thể bỏ được.
Một lần, Truy Mệnh nhìn thấy đại danh của mình xuất hiện trên đầu đề trang nhất “Đại Tống Biện Kinh nhật báo”, đã vô cùng buồn bực nhìn về phía Vô Tình oán giận: Những người này làm cái gì vậy, thái tử ngày hôm qua bất quá sai người tặng này tặng nọ, hôm nay trên báo liền đăng nói thái tử ái mộ ta, thật sự là hết nói.
Cố Tích Triều đang cùng Vô Tình chơi cờ, ngắm ngắm tờ báo trong tay Truy Mệnh, bình tĩnh nói: Bọn họ không viết ngươi ái mộ hắn, ngươi khẩn trương cái gì?
Truy Mệnh: Này thái quá quá, làm cho người ta hiểu lầm sẽ không tốt lắm!
Vô Tình: Ngươi sợ ai hiểu lầm?
Truy Mệnh há miệng thở dốc nói không nên lời, mặt bỗng dưng đỏ lên.
Cố Tích Triều: Người nên lo lắng không vội, ngươi lo lắng ích gì?
Truy Mệnh cúi mặt rầu rĩ, tiết khí, ghé vào mặt bàn.
Cố Tích Triều: Ta thấy rất kỳ quái, Thiết Thủ vì cái gì không muốn công khai quan hệ của các ngươi?
Truy Mệnh: _Ta không biết.
Cố Tích Triều nhìn về phía Vô Tình.
Vô Tình trầm ngâm nói: Nhị sư đệ ngày thường đối với Truy Mệnh rất tốt. Việc công khai quan hệ của bọn họ, đối với Truy Mệnh cũng rất có lợi. Ta cũng không hiểu nhị sư đệ vì cái gì không muốn công khai.
Truy Mệnh: Chẳng lẽ nhị sư huynh sợ ảnh hưởng công việc của ta?
Cố Tích Triều: Ta với Thiếu Thương công khai, sinh ý của người trong lâu ngược lại rất tốt, trên phố cũng không còn truyền lưu lung tung chuyện tình của ta cùng Thiếu Thương nữa a.
Truy Mệnh: Ta đây nghĩ không ra >”<
Cố Tích Triều nghĩ nghĩ, hỏi Vô Tình: Ngươi muốn biết vì cái gì không?
Vô Tình: Ngươi có chủ ý?
Cố Tích Triều gật gật đầu.
Vô Tình: Nói đi, muốn ta giúp ngươi thế nào?
Cố Tích Triều: Đưa tai lại đây, @ &%$….
Truy Mệnh: Không thể nói cho ta biết kế hoạch của các người sao?
Cố Tích Triều + Vô Tình: Không được!
Truy Mệnh: ___
……………
Đêm hôm sau, Kim Phong Tế Vũ lâu.
Cố Tích Triều vỗ vỗ bàn tay “bạch tuộc” của Thích Thiếu Thương đang ôm dính lấy mình: Thiếu Thương, có phải ngày mai ngươi muốn cùng thái tử và Phương Ứng Khán đi kinh giao du ngoạn?
Thích Thiếu Thương: Đúng vậy, trước mắt muốn đi đàm giảm thuế sự.
Cố Tích Triều: Giúp ta theo thái tử lấy về thứ này.
Thích Thiếu Thương: Cái gì vậy?
Cố Tích Triều: Hai vò “Lưu hương ẩm”
Thích Thiếu Thương: Thiên hạ đệ nhất rượu trang năm nay chỉ làm ra mười vò “Lưu hương ẩm”, toàn bộ đều đưa vào trong cung, Hoàng Thượng ban thưởng bốn vò cho thái tử, ngày rằm tháng giêng đại yến quần thần uống hết sáu vò còn lại. Thái tử hôm trước đưa cho Truy Mệnh hai vò, còn lại hai vò cũng không biết chừng đã uống rồi. Tích Triều, ngươi như thế nào đột nhiên đối rượu lại thấy hứng thú vậy?
Cố Tích Triều: Hai vò kia hắn sẽ không uống, hắn sẽ lưu lại chờ Truy mệnh đi tìm hắn uống. Ta cũng không định uống, muốn rượu là nghĩ cho Truy Mệnh.
Thích Thiếu Thương: Hảo, ta nhớ kĩ.
……………
Mấy ngày sau___
Thiết Thủ và Truy Mệnh phá xong xuôi án tử, vừa về đến Lục Phiến Môn, lập tức bị Vô Tình ngăn lại: Nhị sư đệ, tiến vào thuật lại vụ án cho ta nghe, còn tam sư đệ, thái tử vừa rồi phái người đến mời ngươi vào cung ẩm yến (tiệc rượu).
Thiết Thủ: Cái gì yến?
Vô Tình: Không biết, thái tử chỉ nói trước buổi yến có gì đó đưa cho Truy Mệnh.
Thiết Thủ cùng Truy Mệnh đồng thời nhớ ngay đến chuyện thái tử đã đưa tới hai vò “Lưu ẩm hương”. Thiết Thủ sắc mặt có chút tái xanh, nhưng Truy Mệnh sắc mặt lại phiếm phấn, trong mắt hiện lên vô hạn hứng thú.
Truy Mệnh: Nhị sư huynh, án tử kia ngươi nói với đại sư huynh, ta đi trước.
Một trận gió thổi qua, trong viện chỉ còn lại Vô Tình nhìn nhìn Thiết Thủ, bắt đầu làm việc. Vô Tình giống như không phát hiện Thiết Thủ vươn tay ra, cũng không phát hiện biểu tình “rất muốn đi theo Truy Mệnh” kia của Thiết Thủ, cứ thế chuyển động luân y, nhẹ giọng nói: Nhị sư đệ, đi theo ta….
Truy Mệnh một đường chạy như điên còn chưa tới cửa cung, đã bị một mùi hương hấp dẫn mà ngừng lại, động động cái mũi, mùi hương thoang thoảng phiêu đãng trong không trung chui vào mũi, rõ ràng là vị “Lưu hương ẩm”, ngửi ngửi rồi hướng về phía mùi hương bay tới mà đi.
Nhảy vào tiểu viện phát ra mùi hương, Truy mệnh mới phát giác chính mình đã nhảy vào một nơi quen thuộc vô cùng. Mỗi lần nhảy vào tiểu viện này, bên trái đi bộ mười bước quá bụi hoa, tự nhiên sẽ gặp được người vô cùng quen thuộc. Trên bàn đá trước mặt hắn có một tiểu hỏa lò, trên đó là một hồ lô tinh xảo nhẵn nhụi, từ miệng hồ lô toát ra từng đợt từng đợt sương, hương khí bốn phía.
Truy mệnh: Thích đại ca, như thế nào là ngươi?
Thích Thiếu Thương cười chiếu cố Truy Mệnh ngồi xuống: Thái tử có việc, yến tiệc hủy bỏ, nhưng không muốn ngươi một chuyến tay không, liền phân phó ta mời ngươi uống rượu. Ta vốn là phái người đứng ở cửa cung chờ ngươi, không nghĩ tới ngươi đã bị rượu đưa tới.
Truy Mệnh: Thái tử thật tốt. Đúng rồi, Triều Triều đâu?
Thích Thiếu Thương: Tích Triều hôm nay tự mình xuống bếp, nói là phải làm vài món ăn cho chúng ta nhắm rượu. Nào, uống trước.
Truy Mệnh: ___
………..
Hai canh giờ sau:
Cố Tích Triều nhẹ nhàng đem Truy mệnh đặt ở trên giường, hảo đắp chăn, đi tới khép lại cửa phòng, đối Thích Thiếu Thương hai mái đỏ bừng đang đứng ở hành lang cười nói: May mà có ngươi, nếu không đến mười ta cũng không quật ngã được một Truy Mệnh.
Thích Thiếu Thương: Tích Triều, ngươi tới đỡ ta đi, ta cũng say a~
Cố Tích Triều: ___
……………
Ngày hôm sau, sáng sớm, Lục Phiến Môn.
Ba! Rầm… lão lâu truyền ra động tĩnh, tiểu đồng ở tiểu lâu hầu hạ đồ ăn sáng cho Vô Tình nhìn về phía ngoài cửa sổ: Công tử, là phòng của tam gia, có cần ta đi xem sao?
Vô Tình: Không cần, Thiết Thủ đang ở đó.
Tiểu đồng: Nhị gia ở đó, sao lại có động tĩnh lớn như vậy?
Vô Tình: Các ngươi mau đi mua lại cho tam gia một cái bàn thật chắc chắn mang về.
Trong phòng Truy Mệnh một mảng hỗn độn, chung quanh đầy gỗ vụn, Thiết Thủ đứng trước giường Truy Mệnh, nhìn chằm chằm cái giường sạch sẽ, hận không thể đem cái giường thiêu ra mấy lỗ thủng. Truy mệnh ngày hôm qua chạy tới cung thái tử dạ yến, đến đêm vẫn chưa về.
………..
Kim Phong Tế Vũ lâu.
Tắm rửa xong, thay quần áo sạch sẽ, Truy Mệnh thanh thanh thích thích đi ra ngoài phòng. Thích Thiếu Thương cũng đang từ trong phòng rón rén đi ra, không hẹn mà gặp. Thích Thiếu Thương tay lanh mắt lẹ, khi Truy Mệnh định lên tiếng nói chuyện liền kéo y đến góc tiểu viện sáng sủa: Tích Triều vẫn chưa tỉnh, nhỏ giọng chút. Ngươi thế nào?
Truy Mệnh: Triều Triều hôm qua cũng chỉ uống hai chén nhỏ, như thế nào đến bây giờ còn chưa tỉnh? Y tửu lượng ngày càng kém nha. Ta không sao, vừa tắm rửa thay quần áo, đang chuẩn bị nói với các ngươi một tiếng rồi về.
Thích Thiếu Thương: Ân, ngươi về đi, Tích Triều tỉnh ta sẽ nói lại với y.
Truy Mệnh: ___
……………
Truy Mệnh tâm tình rất tốt, sôi nổi trở lại lão lâu, một cước bước vào cửa phòng, lại trở ra, nhìn trái nhìn phải. Không sai, chính là lão lâu của mình, nhưng vì cái gì trong phòng mình lại loạn thất bát tao?
Thanh âm lãnh trầm thấp vang lên: Ngươi đã trở lại.
Truy Mệnh tiến vào phòng trong mới phát hiện ra đứng bên giường mình, Thiết Thủ mặt đã đen lại, nghiêm nghị: Nhị sư huynh, là ngươi a, phòng của ta ngày hôm qua bị trộm viếng thăm hay sao? Như thế nào biến thành như vậy? Tiểu tặc giờ cũng quá càn rỡ đi, cả cái bàn cũng muốn trộm.
Thiết Thủ: Ngươi tối hôm qua cùng hắn sao?
Truy Mệnh: Đúng vậy, uống cao hứng, uống nhiều quá nên phải ở lại.
Thiết Thủ: Quần áo của ngươi đâu?
Truy Mệnh: Buổi sáng tắm rửa xong thay rồi.
Thiết Thủ: Ngươi lại còn tại nơi của hắn tắm rửa?
Truy Mệnh: Cả người đều dính dấp, không tắm rửa sao được?
Thiết Thủ:___
Một lúc lâu sau, Thiết Thủ bị đả kích nghiêm trong đã ngồi ở tiểu lâu của Vô Tình ngẩn người thật lâu.
Vô Tình: Ngươi tới vì chuyện của Truy Mệnh?
Thiết Thủ hóa đá.
Vô Tình: Tuy rằng Truy Mệnh trước có đáp ứng cùng ngươi một chỗ, nhưng ngươi thủy chung không chịu công khai quan hệ hai người. Truy Mệnh ngày hôm qua tự nguyện lưu lại, cho nên chuyện lần này ta cũng không có biện pháp.
Thiết Thủ giận đỏ mắt: Không phải ta không muốn công khai, đại sư huynh, ngươi nhất định phải giúp ta nghĩ biện pháp.
Vô Tình: Vậy ngươi vì cái gì còn không sớm công khai? Ngày mai chuyện Truy mệnh ngủ lại trong cung nhất định sẽ bị đăng đi. Trừ phi….
Thiết Thủ: Trừ phi cái gì?
Vô Tình: Ngươi trước nói cho ta biết, nguyên nhân ngươi không muốn công khai quan hệ là gì?
Thiết Thủ: Sư phụ trước nói với ta không cần công khai. Người nói Truy Mệnh nếu không còn độc thân, mức độ được hoan nghênh sẽ giảm xuống, ảnh hưởng đến thu nhập của Lục Phiến Môn. Ta không muốn sư phụ lão nhân gia vất vả.
Vô Tình: _Lục Phiến Môn không có cùng quẫn đến nước này chứ!
Thiết Thủ: Hiện tại ta phải làm sao bây giờ?
Vô Tình: Chính ngươi đến ban biên tập “Đại Tống Biện Kinh nhật báo” công khai quan hệ của ngươi cùng Truy Mệnh là được rồi.
Thiết Thủ: Hảo.
[Đại Tống Biện Kinh nhật báo] Tin tức ầm ĩ nhất từ khi Dân chúng sinh hoạt báo xuất bản đến nay, “Truy Mệnh chân mệnh thiên tử” được công bố là đương sự Thiết Thủ của Lục Phiến Môn.