Chương 12: Thích Thiếu Thương
Coi là đại hiệp, ta không được; coi là kẻ xấu, ta cũng không được. Ta có vẻ chỉ thích hợp làm thổ phỉ.
— Thích Thiếu Thương
[Đại Tống Biện Kinh nhật báo] sinh hoạt bản đã trải qua ba năm.
[Đại Tống Biện Kinh nhật báo] dựa vào sinh hoạt bản này đã trở thành đệ nhất báo chí toàn Đại Tống về lượng phát hành, cũng có thể nói là hoàn toàn nhờ vào “Phong vân” cố sự của các vị mỹ nam tử chốn kinh thành. Cho nên, để ăn mừng kỉ niệm ba năm này, tổng biên tập sinh hoạt bản nghĩ ra một trò thưởng công cho các vị “công thần” có năng lực làm cho lượng tiêu thụ được kéo thẳng tắp lên đỉnh điểm – Tiếp xúc toàn phương các nhân vật phong vân Thành Biện Kinh. Tiếp xúc toàn phương chính là chỉ một nhóm nhân vật phong vân nhận lời phỏng vấn mọi vấn đề của sinh hoạt bản. Đến Hoàng đế cũng đã hạ chỉ: Nhu biết được đều bị ngôn, ngôn vô bất tẫn (Biết được đều phải nói, tuyệt đối không giấu giếm).
Trong số các nhân vật phong vân mà sinh hoạt tự nhiên hàng ngày của họ vẫn thường được sinh hoạt bản đưa tin, có vài vị được dân chúng thành Biện Kinh đặc biệt chú ý.
Bởi bài phỏng vấn Truy Mệnh và Phương Ứng Khán lúc trước thu được kết quả tốt ngoài sức tưởng tượng, tổng biên đối với thực lực phỏng vấn của Mỗ Túy có vài phần kính trọng, nên đem hết những công việc phỏng vấn hạng nặng phó thác cho Mỗ Túy.
Thích Thiếu Thương lúc nào cũng bộn bề công việc, sự vụ luôn luôn rất nhiều. Mặc dù lâu vụ của Kim Phong Tế Vũ lâu không đến lượt Thích Thiếu Thương quan tâm, nhưng hắn trong chốn võ lâm lại đại danh đỉnh đỉnh Cửu hiện Thần Long, duyên cũng tốt, cho nên những chuyện thượng vàng hạ cám vẫn rất nhiều.
Bất quá, sau khi nhận được lời mời phỏng vấn của Mỗ Túy, Thích Thiếu Thương đã cho rớt ba cuộc hẹn, một bữa liên hoan, lại còn đặc biệt phân phó Dương Vô Tà bố trí lại thư phòng của Kim Phong Tế Vũ lâu.
Dương Vô Tà đối với sự nhiệt tình đặc biệt của Thích Thiếu Thương lại vô cùng khó hiểu: Lâu chủ như thế nào lại cực kì cao hứng khi bị phỏng vấn như vậy?
Thích Thiếu Thương cười nói: Phương Ứng Khán đã nói ra không ít chuyện của ta và Tích Triều a, ta nếu như không nói gì, há chẳng phải kẻ không có đầu óc.
Dương Vô Tà:_[nguyên lai lâu chủ muốn báo thù] lâu chủ không sợ đến thời điểm phỏng vấn Vô Tình công tử?
Thích Thiếu Thương: Vô Tình không phải người nói nhiều, sẽ không so đo với ta nhiều như vậy. Nói sau, ta cũng chỉ nói chuyện Phương Ứng Khán, sẽ không nhắc đến Vô Tình.
Dương Vô Tà: –_– Lâu chủ cố lên!
Thích Thiếu Thương: _Yên tâm đi.
Khi Mỗ Túy được đưa tới thư phòng, liền thấy được đôi mắt sáng như sao trong truyền thuyết. Thích Thiếu Thương cười đến mắt tỏa sáng.
Thế nhưng Mỗ Túy lại chỉ cảm thấy sau lưng đột nhiên ớn lạnh, nuốt nuốt nước miếng: Thích lâu chủ.
Thích Thiếu Thương: Đến đến đến, ngồi xuống, ngồi xuống, uống trà. Không cần phải sốt ruột, ta có thời gian, chúng ta cứ chậm rãi tán gẫu.
Mỗ Túy thụ sủng nhược kinh: Lâu chủ quá khách khí, ta trước khi đến còn có chút lo lắng cơ đấy.
Thích Thiếu Thương: Lo lắng cái gì?
Mỗ Túy: Chắc lâu chủ cũng biết, mấy buổi phỏng vấn trước, có không ít cố sự của Thích lâu chủ và Cố công tử.
Thích Thiếu Thương phất tay: Kia không thể tính trên đầu ngươi. Đừng sợ, ta phân biệt rõ ràng.
Mỗ Túy [quả nhiên thực có thể mang thù chuốc oán]: Vẫn là lâu chủ thâm minh đại nghĩa.
Thích Thiếu Thương [bọn họ không nói bóng nói gió, ngươi cũng không viết ra được đến như vậy]: _Đó là đương nhiên, dù sao ta cũng không hẳn là thương nhân, lỗ lãi tính toán cũng không được rõ ràng. Thế nhưng tội lỗi tính trên đầu ai, ta đều có thể tính được rất nhanh a.
Mỗ Túy [tiểu Hầu gia, ngươi bất hạnh rồi]: Ừ, lâu chủ nguyện ý phối hợp là tốt rồi, ta cũng không hỏi gì nhiều. Lâu chủ trước tiên xin nói chân thực về cảm nhận của ngài với tiểu Hầu gia đi.
Thích Thiếu Thương [Phương Ứng Khán, đừng trách ta bất nghĩa, ai bảo ngươi đi nói lung tung]: Ta quen Phương Ứng Khán tuy chưa lâu, nhưng có lẽ ta hiểu hắn. Đừng thấy hắn bình thường làm việc quả cảm, tàn nhẫn mà nhầm lẫn, chỉ cần gặp vị kia [Thích Thiếu Thương hất hất cằm về hướng tiểu lâu], hắn ngay lập tức hoàn toàn biến dạng.
Mỗ Túy [gặp Vô Tình sao?]: Biến dạng thành cái gì?
Thích Thiếu Thương: Không quyết đoán, tư duy chậm chạp không rõ ràng, lòng không lãnh tĩnh, làm gì cũng sai.
Mỗ Túy: _Ai gặp được người mình thích cũng không thể lãnh tĩnh đi!
Thích Thiếu Thương cười lạnh: Không lãnh tĩnh, nhưng có thể uống trà mười năm, cái gì cũng không làm qua.
Mỗ Túy: Uống trà ….
Thích Thiếu Thương: Hắn thật sự là đi tiểu lâu uống trà, không lừa ngươi, bất quá, thật sự chỉ là đi uống trà a. Chính hắn ý tứ hoàn hảo nói ở bên ngoài đợi nước trà. Nhất hồ thủy thiêu mười năm, hồ đều hỏa táng (đại khái là cái hồ nước mà đem thiêu 10 năm thì nước nào mà chả cạn, huống chi anh Khán chỉ là đơi nước trà thôi a…), người bình thường có thể như vậy sao?
Mỗ Túy [tiểu Hầu gia, bội phục khả năng nhẫn nại của ngươi]: Nói như vậy tiểu Hầu gia ở phương diện nào đó có …… không bình thường?
Thích Thiếu Thương sờ sờ cằm: –_– Không phải ta nói a, là ngươi nói hắn không bình thường.
Mỗ Túy [ngươi gài bẫy ta]: –_– Tiểu Hầu gia tại nơi ở của vị kia thường làm sai sự sao?
Thích Thiếu Thương: Kia đương nhiên, nếu không hắn sao lại phải đợi nước đến già cả người đi như vậy.
Mỗ Túy: Nói như vậy, chỉ cần tiểu Hầu gia làm sai sự, thì đợi trà là trừng phạt hay sao?
Thích Thiếu Thương: Cái này không tính là trừng phạt, chỉ là chuyện thường ngày mà thôi.
Mỗ Túy: Lâu chủ với Hữu Kiều tập đoàn của tiểu Hầu gia có rất nhiều hợp tác buôn bán đi?
Thích Thiếu Thương gật gật đầu [Cửa hàng đồ cổ thi họa của Hữu Kiều, Tích Triều rất thích]: Thế lực của Hữu Kiều tập đoàn ở kinh thành rất lớn, nắm giữ nhiều ngành sản xuất không tệ, chúng ta cũng là thế lực lớn mới nổi, hợp tác cùng nhau song phương đều có lợi.
Mỗ Túy: Hai vị hợp tác như vậy có thể kiếm được những gì a? Tiểu Hầu gia còn đem cửa hàng cấp cho lâu chủ?
Thích Thiếu Thương [chính là kiếm được cửa hàng của Phương Ứng Khán]: Đây là chuyện bí mật trong buôn bán, cửa hàng là tiền lãi của ta.
Mỗ Túy [là tiền lãi của Cố công tử đi]: Kia vì cái gì hợp tác cùng Lý công tử lại không được tiền lãi như vậy?
Thích Thiếu Thương [hợp tác với Lý Hoại, Tích Triều đâu có dùng thủ đoạn]: Lý Hoại mới bắt đầu hợp tác, quan hệ bất đồng.
Mỗ Túy: Việc buôn bán với Tiểu Hầu gia, đã dùng thủ đoạn thế nào?
Thích Thiếu Thương: Mượn lời Vô Tình, nếu lựa chọn Đại Tống đệ nhất thương nhân, Vô Tình sẽ chọn Tích Triều.
Mỗ Túy [Cố công tử trong mắt ngươi cái gì cũng đệ nhất đi]: Toàn bộ sự vụ của Kim Phong Tế Vũ lâu đều là do Cố công tử xử lý hết sao?
Thích Thiếu Thương: Đúng.
Mỗ Túy: Lâu chủ không sợ mệt ch.ết Cố công tử sao?
Thích Thiếu Thương: Chuyện này với y mà nói thì quá nhẹ nhàng. Chúng ta cùng nhau thi triển sở trường của mình mà.
Mỗ Túy: Nghe nói có đôi khi Cố công tử phạt lâu chủ ngủ thư phòng?
Thích Thiếu Thương: –_– Chuyện này chỉ là bịa đặt, hoàn toàn bịa đặt. Ta hiện tại tốt xấu cũng là kẻ đứng đầu Kim Phong Tế Vũ lâu, nên bình thường muốn học tập thêm một chút, làm phong phú kiến thức của mình thôi.
Mỗ Túy [ngươi nói xạo còn hay hơn hát]: Lâu chủ “học tập” với tiểu Hầu gia “đợi trà” là không giống nhau sao?
Thích Thiếu Thương: Đương nhiên không giống, bản chất hoàn toàn khác nhau mà.
Mỗ Túy: Có sao?
Thích Thiếu Thương: Ta là tình thú, còn hắn thì không thể không đợi.
Mỗ Túy [tài ăn nói của ngươi cách Phương Ứng Khán rất nhiều a]: Cố công tử đứng hàng đệ nhất trong bảng xếp hạng “Vị hôn phu lý tưởng nhất”, so với lâu chủ còn cao hơn hai bậc, lâu chủ có cảm tưởng gì?
Thích Thiếu Thương: Hoàn toàn xứng đáng. Thậm chí nếu Vô Tình đứng hàng đệ nhị ta cũng hiểu được việc đó rất công bằng.
Mỗ Túy: Lâu chủ không biết tiểu Hầu gia đứng hàng đệ nhị sao?
Thích Thiếu Thương: Hắn như thế nào có thể đứng hạng hai?
Mỗ Túy: Bằng việc tiểu Hầu gia có thể đợi mười năm như một ngày. Lâu chủ vì cái gì cảm thấy Vô Tình công tử có thể là đệ nhị?
Thích Thiếu Thương: Bằng việc y làm cho Phương Ứng Khán mười năm như một ngày đợi mà không dám nói một chữ “không”.
Mỗ Túy: Tiểu Hầu gia sợ Vô Tình công tử sao?
Thích Thiếu Thương: Sợ là ngươi nói đấy nhé, ta cảm thấy là “kính”.
Mỗ Túy [lại muốn gài ta, ta cũng không phải dễ chọc]: Cũng giống như lâu chủ “kính” Cố công tử sao?
Thích Thiếu Thương cười lắc đầu: Ta đối với Tích Triều không phải là “kính”.
Mỗ Túy:_Lâu chủ không “kính” Cố công tử?
Thích Thiếu Thương: Tích Triều không phải là thần, không cần phải kính.
Mỗ Túy: Thế thì là gì?
Thích Thiếu Thương nghiêm trang: Là “biết”, hiểu biết nhau.
Mỗ Túy nổi da gà: Thể hiện ở đâu?
Thích Thiếu Thương: Kim Phong Tế Vũ lâu có ngày hôm nay, đều là thể hiện của việc hai chúng ta hiểu nhau.
Mỗ Túy [nói thế mà không đỏ mặt, rõ ràng hai người kết phường xảo trá người khác]: Ha ha, đúng vậy, đúng vậy.
Mỗ Túy: Truy tam gia cùng Cố công tử quan hệ rất tốt, thường cùng ở một chỗ với Cố công tử đi?
Thích Thiếu Thương: Truy Mệnh coi Tích Triều như đệ đệ, quan hệ của Tích Triều với Vô Tình cũng như thế mà.
Mỗ Túy: Đối với vấn đề này lâu chủ có hay không cảm thấy phức tạp?
Thích Thiếu Thương [quá là phức tạp, còn cần ta phải nói ra hay sao?]:–_– Sẽ không, huynh đệ của Tích Triều cũng chính là huynh đệ của ta.
Mỗ Túy: Trước kia Truy tam gia cùng Thiết nhị gia ở một chỗ, hiện tại cùng Lý công tử sống chung, hai người họ có gì khác nhau không?
Thích Thiếu Thương [ở cùng với Lý Hoại, Truy Mệnh càng suốt ngày đến chỗ Tích Triều hỏi ý kiến]: Đương nhiên, Lý Hoại càng thích hợp với Truy Mệnh hơn.
Mỗ Túy: Nói như vậy là vì Truy tam gia có bộ dạng tương tự Cố công tử, mà Lý công tử cũng có bộ dạng giống lâu chủ nên mới kết luận thế sao?
Thích Thiếu Thương: _Đương nhiên không phải, Truy Mệnh và Tích Triều như thế nào lại giống nhau được. Ta và Lý Hoại cũng hoàn toàn khác nhau.
Mỗ Túy: Nghe nói trước kia Cố công tử và Truy tam gia thích đổi trang phục cho nhau?
Thích Thiếu Thương: Kia đều là khảo nghiệm Thiết Thủ.
Mỗ Túy: Không khảo nghiệm lâu chủ sao?
Thích Thiếu Thương: Ta có thể phân biệt rõ ràng, còn khảo cái gì?
Mỗ Túy: Lý công tử nói hắn có thể dùng trực giác nhận biết hai người. Lâu chủ cũng là trực giác?
Thích Thiếu Thương [ngày ngày ôm ngủ mà còn không phân rõ, vậy ta ch.ết đi cho nhanh, còn sống trên đời làm gì]: Ta, đại khái là vừa thấy đã biết là ai.
Mỗ Túy: Lâu chủ cảm thấy ở Kim Phong Tế Vũ lâu tốt, hay nguyên lai ở Liên Vân trại vẫn tốt hơn?
Thích Thiếu Thương: Nơi nào có Tích Triều, nơi đó chắc chắn sẽ tốt. Bất quá, kỳ thực thì hai chỗ này cũng không khác biệt lắm.
Mỗ Túy [Đều là ổ thổ phỉ sao?]: Người trên giang hồ đều tôn xưng lâu chủ là đại hiệp, mà Cố công tử trên giang hồ nổi danh là nhân vật tà phái. Bình thường Cố công tử có ý kiến gì không?
Thích Thiếu Thương lắc đầu: Bình thường y cũng kêu ta là Thích đại hiệp, như thế nào lại có ý kiến. Ta hiện tại cũng không muốn làm đại hiệp gì cả, các ngươi không phải gọi ta là lâu chủ hay sao? Vẫn là lâu chủ hảo.
Mỗ Túy: Tốt lắm, lâu chủ, một vấn đề cuối cùng, dùng một câu để nói chính mình.
Thích Thiếu Thương: Coi là đại hiệp, ta không được. Coi là người xấu, ta cũng không được. Có vẻ coi ta là thổ phỉ vẫn thích hợp nhất.
Mỗ Túy [giang sơn dễ đổi, đánh ch.ết cái nết không chừa]: Ách, lâu chủ thật sự là thẳng thắn, thành thật.
Thích Thiếu Thương: Kia đương nhiên, ta nổi tiếng là người thành thật.
Ngày hôm sau, Lý viên.
Truy Mệnh phun ra một miệng nước trà, che miệng ho khan đứng lên.
Lý Hoại không nói gì, tiến lên vỗ vỗ lưng Truy Mệnh giúp hắn thuận khí, rót một chén nước, để Truy Mệnh ngồi trên đùi mình: Ngươi a, gấp cái gì, hôm nay sẽ không muộn.
Truy Mệnh vẻ mặt đỏ bừng, một bên ho khan, một bên chỉ chỉ vào tờ báo: “Phương tiểu Hầu gia về phương diện năng lực làm cho người ta nghi ngờ, kính thỉnh các vị anh tài xuất mã nghiệm chứng”
Lý Hoại nhếch nhếch khóe miệng: Thích Thiếu Thương thật đúng là ngoan.
Truy Mệnh: Ngươi nói, Phương Ứng Khán có phải hay không thật sự không được?
Lý Hoại: Có thời gian quản hắn được hay không, ta cũng đã xong việc rồi.
Truy Mệnh:///