Chương 15: Củi gạo du diêm tương dấm chua

Một việc luôn có hai cách giải quyết, khác nhau ở chỗ ngươi có thể hay không nghĩ đến phương pháp đơn giản hơn kia.
— Cố Tích Triều
Theo như chính những gì Phương tiểu Hầu gia đã nói: Từ khi bắt đầu yêu Vô Tình, số kiếp Phương Ứng Khán hắn đã định không có lấy một ngày tiêu dao.


Mặc dù hai người không có bất kì hứa hẹn gì, cũng không nói lấy một câu ước định, nhưng Phương tiểu Hầu gia vẫn rất quy củ, không hề ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, ngẫu nhiên một ngày nọ tới “Phiêu Hương viện” cũng coi như trường hợp ứng phó vạn bất đắc dĩ mà thôi.


Thích lâu chủ trong Kim Phong Tế Vũ lâu biết được Phương tiểu Hầu kia theo đuổi Vô Tình đã hơn mười năm mà vẫn chưa cùng nhau phát sinh bất kì quan hệ mang tính chất thực tế nào, sợ hãi mà than: Người mình yêu thương ở trước mặt, ngươi như thế nào có thể chịu được những ngần ấy năm?


Phương tiểu Hầu gia cảm thấy bất lực, chính hắn cũng không biết đáp án.
Nhiều năm như vậy, Phương Ứng Khán hắn từng nghĩ tới vô số chuyện, tỷ như: Mưu đồ soán vị, phú giáp thiên hạ, thống nhất võ lâm, vân vân ……, duy độc có chuyện này là không nghĩ đến.


Mỗi khi cùng Vô Tình có chút hành động thân mật, Vô Tình chỉ hơi chống cự, chính hắn cũng không hề tiếp tục.
Bất luận dưới tình trạng nào, Phương tiểu Hầu gia đều có thể khống chế dục vọng của mình vô cùng tốt.


Căn cứ vào kinh nghiệm luận đàm cùng Thích lâu chủ, Thích Thiếu Thương khi sự tình xảy ra sẽ lập tức sụp đổ tinh thần tự chủ, cái loại thời khắc này không nên dùng đầu để hỏi.


available on google playdownload on app store


Thứ tự chủ này quả là rất quái dị, để dưỡng thành nó khó khăn vô cùng, đến khi muốn dứt bỏ nó lại càng gian nan không tưởng.
Sau thiên tư vạn tưởng, tiểu Hầu gia quyết định tìm đến trợ lực bên ngoài.


Muốn tính toán với người là Vô Tình đây, trong thành Biện Kinh trí sách mưu lược có thể tương đương Vô Tình, chỉ có Kim Phong Tế Vũ lâu Cố công tử Cố Tích Triều, hơn nữa thứ mà Cố Tích Triều so với Vô Tình càng thêm am hiểu, phải kể đến dược lý.


Nếu không phải vạn nhất, tiểu Hầu gia tuyệt không nguyện ý cùng Cố Tích Triều có bất kì quan hệ nào. Ngày thường hắn cùng Thích Thiếu Thương giao tiếp cũng phải đắn đo lên xuống, cân nhắc trước sau, chứ chưa nói trực tiếp cùng Cố Tích Triều giao phong.


Khi tiểu Hầu gia khoan thai bình ổn, thong thả đi tới Kim Phong Tế Vũ lâu phía đối diện kia, Cố công tử đang ở thư phòng xem sách thuốc, thấy tiểu Hầu gia cũng không buồn đứng lên, chỉ thản nhiên nhướng mắt nhìn, rồi lại tiếp tục đọc sách. Tiểu Hầu gia nhất thời trong lòng ầm ầm ù ù khai hỏa giong trống.


Cố Tích Triều: Khụ …………
Phương Ứng Khán: A, cáp, Cố Tích Triều, ngươi đang xem sách a.
Đối với những lời vô nghĩa thế này, Cố công tử căn bản đều lười trả lời.
Phương Ứng Khán sờ sờ cằm: Ta tìm ngươi có chút việc.


Cố Tích Triều: Di, ngươi ngày thường không phải đều tìm Thích Thiếu Thương sao? Tìm ta muốn nói chuyện gì?
Phương Ứng Khán: Ân …….. là về Vô Tình…………


Cố Tích Triều giương mi, trong lòng thầm nghĩ mấy ngày gần đây chính mình cũng không đến tiểu lâu tìm Vô Tình chơi cờ, lúc này Phương Ứng Khán tới cửa tìm, nhất định là có sự, nên y buông sách trong tay, ngẩng đầu: Vô Tình? Là có ý tứ gì? Nói ta nghe một chút, ngươi muốn làm gì?


Phương Ứng Khán: Cái kia … hai chúng ta luôn có chút thiếu lửa ….. nên cái kia…….
Cố Tích Triều: –_– Được rồi, ta đã biết ngươi muốn nói chuyện gì, không cần phải ám chỉ. Loại sự tình này ngươi không đi thương lượng với Vô Tình, chạy tới chỗ ta làm gì?


Phương Ứng Khán: Ta nghe nói ngươi từng cho Truy Mệnh với Lý Hoại một loại dược ………
Cố Tích Triều: Nga?! Tin tức của Hầu gia thực sự rất linh thông a! Không biết Hầu gia làm sao biết được chuyện này?


Ngày đó Truy Mệnh sắp tới Lý viên, Cố Tích Triều lo lắng Truy Mệnh lần đầu tiên không ổn, liền điều phối một loại dược có công dụng kích thích mà không làm bị thương bản thân, trao cho Lý Truy hai người. Bất quá thời điểm đưa thuốc tương đối bí mật, đến Thích Thiếu Thương cũng chỉ biết Cố Tích Triều muốn cho thuốc, nhưng là đưa khi nào, hắn cũng không biết được.


Không biết Phương Ứng Khán làm thế nào mà biết? Chẳng lẽ là Lý Hoại nói?
Nghĩ đến đây, Cố Tích Triều trong lòng có chút không thoải mái, nếu thật sự là Lý Hoại nhiều chuyện, việc này y nhất định phải hảo truy cứu một phen.


Phương Ứng Khán: Là hạ nhân Lý gia truyền đến, ta nghe được từ hạ nhân nhà ta.
Cố Tích Triều: __Thì ra là thế!


Phương Ứng Khán từ sau lưng lôi ra một cuộn giấy, đặt trước mặt Cố Tích Triều: Cố công tử văn thao võ lược, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, trong thiên hạ không người không biết, không người không hiểu, nói vậy, Cố công tử đối với chữ Trương Húc viết hẳn cũng có chút hứng thú đi.


Phương Ứng Khán vừa nói vừa chậm rãi trải cuộn giấy ra.
Cố Tích Triều: Thứ tốt a …… nếu Hầu gia đã có thành ý như vậy. chuyện này cứ giao cho ta, ta sẽ điều dược hảo, rồi nói Thiếu Thương đưa đến quý phủ.
Phương Ứng Khán lắc đầu: Không chỉ như vậy.


Cố Tích Triều: Hầu gia, ngươi nên rõ ràng, chỉ là một bộ chữ mà thôi, ta không nhất định phải nghe theo ngươi.


Phương Ứng Khán: Hãy nghe ta nói hết đã, rồi ngươi hãy quyết định. Ngươi không phải chỉ giúp ta phối dược, còn cần giúp ta kê đơn nữa đi. Ta không có cơ hội hạ dược, nếu không ta cũng không tới tìm ngươi.


Cố Tích Triều suy tư một lát: Việc này không khó, bất quá ta sẽ dùng huân hương kê đơn chế dược, sẽ cho ngươi một phần giải dược, trước khi ngươi vào tiểu lâu nhất định phải ăn, nếu không, tự gánh lấy hậu quả ……
Phương Ứng Khán: _Hảo, ta chờ tin tốt của ngươi.


Cố Tích Triều: Đi thong thả, không tiễn.
Ban đêm, Kim Phong Tế Vũ lâu, phòng lâu chủ.
Thích Thiếu Thương: Tích Triều, buổi chiều Phương Ứng Khán đến đây?
Cố Tích Triều: Ân.
Thích Thiếu Thương: Tìm ta có chuyện gì?
Cố Tích Triều: Tìm ta.
Thích Thiếu Thương: Tìm ngươi làm gì?


Cố Tích Triều: Muốn xuân dược.
Thích Thiếu Thương: _Hắn đường đường là tiểu Hầu gia, mà xuân dược cũng tìm không ra hay sao?
Cố Tích Triều: Thân thể Vô Tình như vậy, hắn sao dám tìm lung tung mà dùng, mấu chốt là ta không chỉ phối dược, còn giúp hắn kê đơn.


Thích Thiếu Thương: Không phải chứ, ngươi muốn hướng Vô Tình kê đơn? Vạn nhất ……… việc này sẽ không dễ giải thích a.
Cố Tích Triều: Không có vạn nhất.
Thích Thiếu Thương: Ngươi tuyệt đối nắm chắc? Như thế nào hạ dược mà Vô Tình trước sau đều không phát hiện được?


Cố Tích Triều: Ta đương nhiên tuyệt đối nắm chắc.
Thích Thiếu Thương: Ân?
Cố Tích Triều: _ Thì không phải là hướng Vô Tình kê đơn.
Thích Thiếu Thương: o Kia bọn họ như thế nào được việc?


Cố Tích Triều: Ta nói với Phương Ứng Khán ta sẽ dùng huân hương kê đơn, trước tiên cho hắn giải dược, hắn vào tiểu lâu nhất định phải ăn trước mới được. Đến lúc đó ta đưa cho hắn một viên xuân dược là tốt rồi, dù sao ngươi cũng nói hai người bọn họ bất thành đều tại Phương Ứng Khán mà ra cả, kê đơn hắn so với kê đơn Vô Tình thì dễ dàng hơn nhiều, cũng không có gì phiêu lưu a.


Thích Thiếu Thương thở ra một hơi: –_– ///// Lão thiên gia phù hộ bọn họ đi …………
~~~~~~~~~~~~


[Vốn thiên này được đặt tên là ‘Trà’, nhưng tác giả nhà chúng ta thấy nó ngắn quá, cho nên đặt ra cái tên quái gở này. Phương Vô rốt cục đã có thể hoa hoa lệ lệ hài hòa cùng nhau, bù đắp cho tiểu Hầu gia kia mười năm như một ngày chờ đợi]






Truyện liên quan