Chương 2

“Họ Cố kia!! Lão tử hận ngươi!!” Người trước mặt có dáng người tầm trung nhưng lại rất đô con, bộ mặt đầy tức giận, lớn tiếng la hét, nhìn thấy trên cổ nổi cả gân xanh.
“Cái câu này ngươi đã nói bao nhiêu năm nay rồi, không thấy nhàm sao?” Cố Tích Triều không thèm cử động.


“Cái tên thư sinh mặt trắng nhà ngươi, có chỗ nào tốt chứ? Nữ thần của khoa lại công khai nói thích ngươi!! Aaaaaaaa!!” Mục Cưu Bình rõ ràng là đang trong trạng thái điên cuồng.


“Ngươi nói nữ thần nào? Hình như tất cả nữ sinh coi được mắt trong khoa thương mại đều bị ngươi gọi là nữ thần” Cố Tích Triều có hơi tò mò.
“Erika!!! Erika đến từ Thụy Sĩ đó!! Còn bày đặt giả vờ không biết!!” đôi mắt tam giác ti hí của Mục Cưu Bình như muốn vọt ra khỏi hốc mắt.


Cố Tích Triều chậm rãi đóng quyển ‘Giám định và thưởng thức cổ vật’ đang đọc lại, vươn người đứng lên: “Không biết là không biết, chỗ này là thư viện, vui lòng đừng làm ồn, ok?!” Nói rồi, cầm sách trả lại lên giá, phớt tỉnh đi ra.


Mục Cưu Bình ngẩn người ra, xong hậm hực làu bàu đuổi theo.
Đi ra đến cửa, Cố Tích Triều nhìn thấy một dáng người yểu điệu đang đi từ cầu thang lên, hai người vừa đúng lúc giáp mặt nhau.


Cố Tích Triều từng nhìn thấy thiếu nữ này, cô ấy cũng thuộc khoa kinh tế thương mại, nhưng mà hơn Cố Tích Triều một lớp, nghe nói là con lai, tuy tóc đen tuyền, mắt lại có màu lam nhạt vô cùng xinh đẹp, đó là một đôi mắt dường như biết nói.


available on google playdownload on app store


Hai người khẽ gật đầu coi như là chào hỏi, rồi cứ vậy mà đi tiếp, Cố Tích Triều không để ý thấy trên mặt cô gái đó từ từ ửng hồng.
Mục Cưu Bình âm hồn bất tán vẫn lẽo đẽo theo sau: “Xem kìa, xem kìa, Erika nhìn thấy ngươi là đỏ cả mặt!! Ngươi cho nàng ấy uống thuốc gì vậy!!?”


Cố Tích Triều ngơ ngác: “Cô ấy chính là Erika”
Mục Cưu Bình bất lực không nói nên lời, mất nửa ngày mới lên tiếng: “Phục ngươi luôn, bảng thập đại mỹ nhân của đại học Z ngươi chưa xem qua sao”
“Chưa, nhưng ta đoán trên bảng thập đại soái ca nhất định có ta không có ngươi!!”


“Ngươi… ngươi giỏi lắm!” Mục Cưu Bình ức đến ngẹn ngào.
Tiệm ăn nhỏ trong hẻm, bàn ghế nhớp mỡ, tường dán đầy thực đơn, cả tiệm tràn ngập một mùi vị rất rất là thơm.


Cửa tiệm rất nhỏ, nhưng chen đặc người. Tiệm ăn nhỏ mở ra cạnh trường đại học, chỉ cần chất lượng tạm được thì việc làm ăn sẽ không tồi.
Mục Cưu Bình gõ đũa: “Bà chủ, nhanh nhanh lên!!”


“Đợi chút nha, để tôi đi hối.” Bà chủ mắt hằn vết chân chim, nhưng nhìn vẫn có vẻ rất tinh anh cười cười an ủi vị khách sốt ruột.
Cố Tích Triều nhíu mày: “Nhà ngươi không phải hận ta sao? Sao lại kéo ta tới đây ăn cơm, mà cái chỗ này cũng dơ quá nha.”


“Stop! Niệm tình chúng ta học chung từ tiểu học, ta mới đưa ngươi ra đây để mở mang tầm mắt đó! Nếu không thì tên mọt sách nhà ngươi đời nào mới biết được thế nào là mỹ nhân như ngọc!!” Mục Cưu Bình ‘hưm hưm’ nói.
Cố Tích Triều cười cười, không nói nữa.


Cậu và Mục Cưu Bình cũng có thể coi là địch thủ mười mấy năm, từ năm lớp 1 mới vào trường, lần đầu tiên hai người chạm mặt nhau liền lập tức thấy người kia khó ưa, cách thức qua lại bình thường chính là Mục Cưu Bình trước tiên đi qua khiêu khích, sau đó bị Cố Tích Triều đánh cho bò ra đất lượm răng.


Đến cấp 2 rốt cuộc cũng thi vào trường khác nhau, coi như yên tĩnh được mấy năm, ai ngờ đến cấp 3, Cố Tích Triều vừa bước vào trường đã nhìn thấy ngay cái tên kẻ thù truyền kiếp mắt tí hi này.


Kết oán nhiều năm, vốn hy vọng lên đến đại học thì có thể rũ được cái tên suốt ngày gây chuyện đó, ai ngờ trời không chiều lòng người, Cố Tích Triều thành tích lúc nào cũng xuất sắc như thế, khi gần đến ngày thi lại bị sốt cao, kết quả chỉ có thể lọt vào cái trường đại học bèo bèo, lại phải chung một trường với Mục Cưu Bình.


Đương nhiên, người cảm thấy bực tức hơn chính là Mục Cưu Bình, vì Cố Tích Triều từ nhỏ đã vượt hơn hắn về mọi mặt, lại không chỉ là hơn một tí, mà là hơn xa tít tắp, thậm chí cả tài năng mà Mục Cưu Bình lấy làm tự hào là đánh lộn cũng bị thua Cố Tích Triều mới nghĩ đến chuyện bốn năm đại học lại phải sống dưới cái bóng của Cố Tích Triều, Mục Cưu Bình thấy đau thương vô hạn, chỉ hận không thể chụp bao bố lên đầu Cố Tích Triều, đem quăng xuống biển cho khuất mắt!


Nhưng mà tốt xấu gì cùng là bạn học gần mười năm, lúc này lúc kia cũng có thể ngồi chung với nhau ăn cái gì đó, giống như hôm nay, khi Mục Cưu Bình phát hiện tiền ăn của mình sắp không cầm cự qua nổi tháng này…


Cố Tích Triều nói: “Ngươi tính gạt ăn gạt uống thì cứ nói thẳng, cái gì mà mỹ nhân như ngọc, nữ thần của khoa thương mại, thẩm mỹ của ngươi vốn là có vấn đề.”
Mục Cưu Bình tức tối: “Erika không đẹp sao Con trai thích nàng có thể xếp hàng từ phòng thể dục ra đến thư viện đó!!”


Không đợi Cố Tích Triều đáp lại, hai mắt Mục Cưu Bình chợt phát sáng: “Đến rồi! Đến rồi!!”
Cố Tích Triều quay đầu lại theo ánh mắt của hắn, thì thấy một cô gái mặc áo len màu đỏ từ đằng nhà bếp của căn tiệm đi ra, quả nhiên là một mỹ nữ rất thu hút ánh nhìn.


Cô gái đó có vóc dáng cao ráo, Cố Tích Triều nhắm chừng là khoảng 1 m 70, đường nét gương mặt thanh thoát sắc sảo, toát lên vẻ kiên cường, nét môi mỏng, mím lại có phần kiêu ngạo.


Quay đầu lại nhìn thấy bộ mặt sùng bái của Mục Cưu Bình, Cố Tích Triều đẩy hắn một cái: “Thôi đi, nước miếng chảy hết ra rồi!!”
Mục Cưu Bình thở dài lảm nhảm: “Nữ thần a….”
Cố Tích Triều: “….”


Nhìn cô gái đó nhanh nhẹn gom hết chén dơ trên bàn, bê vào trong bếp xong, Mục Cưu Bình mới chịu miễn cưỡng thu hồi ánh mắt lại.
Cố Tích Triều nói: “Thích như vậy sao không tỏ tình đi!”
Mục Cưu Bình khổ não nói: “Ngươi thấy ta tỏ tình có cơ hội không?”


Cố Tích Triều chăm chú đánh giá một hồi, lắc đầu: “Khó lắm…”


“Nói thiệt với mày, nhỏ này lợi hại lắm, mấy bữa trước có mấy tên lưu manh vào tiệm đòi tiền bảo kê, nàng chỉ cần ba quyền hai cước là đánh cho chúng nó không bò lên nổi, muốn tỏ tình cũng phải có giác ngộ mới được….” Mục Cưu Bình nghĩ đến cảnh tượng dữ dội của ngày hôm đó, lòng còn thấy rét.


Cố Tích Triều nghe thấy ly kỳ như vậy, bất giác nhìn sang cô gái đang bận rộn làm việc đó thêm mấy cái, chợt phát hiện bên trên chiếc áo len cô ta mặc có đeo một chuỗi dây dài dài.


Mới nhìn qua, thì không khác mấy so với mấy chuỗi dây đeo bình thường, nhưng nhìn kỹ lại có thể thấy hạt châu trên dây đều làm bằng ngọc, lại còn là ngọc lâu năm, đặc biệt hơn nữa, trên chuỗi dây có xỏ một mặt trang trí, là một miếng ngọc xưa màu vàng hình chữ nhật, thấy có vẻ cũng cổ lắm, bên trên lại không khắc hình quan âm hay di lặc, mà khắc hoa văn vỏ sò rất tinh xảo.


Cố Tích Triều bần thần nhớ đến cái hộp mà mình đã mua trong tiệm đồ cổ cách đây nửa tháng, hoa văn trên hộp có hao hao giống hoa văn trên mảnh ngọc này.


Đang nghĩ đến xuất thần, trước mắt chợt tối, ngẩng đầu nhìn lên, cô gái đó đã hung dữ đứng ngay trước mặt: “Nhìn cái gì mà nhìn!!”


Cố Tích Triều cũng cảm thấy mới nãy cứ nhìn chăm chăm vào ngực người ta có hơi bất lịch sự, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi chỉ là nhìn thấy hoa văn trên miếng ngọc đeo đó có hơi lạ, nên mới nhìn thêm một chút, không có ý gì khác!”


“Đây là hình vỏ Thận, chưa thấy qua sao? Coi như tiểu tử cậu cũng có mắt nhìn đó, cái này do tổ tiên nhà tôi truyền lại!” Sắc mặt cô gái có chút hòa hoãn: “Đừng có nhìn chằm chằm vào người ta như vậy nữa!”


Nhìn theo dáng lưng yêu kiều của cô gái, Mục Cưu Bình thở dài: “Đồ mặt trắng hay thật đó, nhìn người ta chảy nước miếng mà người ta cũng không giận, gặp tao chắc… Thiên lý ở đâu!!”


Cố Tích Triều bĩu môi: “Còn dám nói ba chữ ‘đồ mặt trắng’ một lần nữa, bữa cơm trưa hôm nay ngươi tự xử!”
Mục Cưu Bình lúc này rất là biết co biết duỗi: “Cố thiếu gia, tao sai rồi có được không”


“Thận là loại rồng hiếm có, Hải Thị Thận Lâu [ ] chính là ảo ảnh do ‘khí’ mà Thận nhả ra biến hóa thành, trộn mỡ của Thận vào trong sáp loại tốt, làm thành nến, đợi lúc hoàng hôn trời sắp đổ mưa mà đốt lên thì có thể nhìn thấy ảo ảnh.” Một âm thanh êm ái chậm rãi vang lên bên tai.


Cố Tích Triều quay đầu lại nhìn, thì ra là bà chủ khóe mắt hiện nét chân chim đang nhìn mình cười ngọt lịm.
Cố Tích Triều cảm thấy có hơi lạ lùng, mới hỏi: “Đây là truyền thuyết à? Có liên quan gì tới miếng ngọc của cái cô lúc nãy không?”


“Có đó! Món đồ khắc hoa văn Thận thường có liên hệ tới tế bái, tiên tri, quỷ hồn, linh giới, ảo giác, vì vậy, miếng ngọc này nghe nói ngày xưa là do một gia tộc lớn dùng trong đại lễ tế bái thần linh. Vì Thận Long có thể mang đến ảo giác vượt khỏi trần thế.” Bà chủ nói chắc nịch.


“Vượt khỏi trần thế…” Cố Tích Triều ngẫm nghĩ.
“Được rồi được rồi, mau ăn mì đi!” Mục Cưu Bình không có hứng thú với mấy chuyện quỷ thần này nọ, chỉ dồn hết tinh thần vào món mì bò mà bà chủ mới bưng tới.


Nhìn theo dáng bà chủ ỏng ẹo bỏ đi, Cố Tích Triều mỉm cười: căn tiệm nhỏ này cũng là nơi ngọa hổ tàng long a, bà chủ này thật không đơn giản, cô gái lúc nãy thân thủ không tệ, chắc cũng không phải tầm thường, chưa kể còn có miếng ngọc cổ khắc hoa văn Thận nghe nói rất có lai lịch này nữa


Buổi chiều mùa hè nóng hầm hập, không khí ẩm ướt dính dấp, trên cây liễu bên ngoài cửa sổ, ve sầu kêu rền rĩ.
Cố Tích Triều nhìn ra bầu trời phía tây, tà dương đang dần dần chìm xuống giữa vô số khối nhà cao tầng, bốn bề mây đen kéo đến.


“Muốn mưa rồi?” Tâm Cố Tích Triều chợt động, quay người vào phòng sách lục tìm một hồi, từ trong hộc tủ lấy ra cái hộp nhỏ cất đã lâu đó.
Còn nhớ bà chủ tiệm mì bò từng nói: vào lúc hoàng hôn khi trời sắp mưa, đốt nến làm từ mỡ của Thận…


Có điều, trong hộp chỉ là một ít bột màu nâu đen, không biết có phải là mỡ Thận? Không biết có đốt lên được không?
Cố Tích Triều có hơi ngần ngừ, lại nghĩ lại, kệ nó, dù sao chỗ bột này cũng không biết là thứ gì.


Vào nhà vệ sinh tìm được lư hương mà mẹ dùng để xông hương, rắc đều một ít bột vào trong cái dĩa thường dùng để nhỏ tinh dầu.


Trong ánh hoàng hôn nhập nhoạng, Cố Tích Triều đánh bật lửa đốt chân nhang, chầm chậm đưa đốm sáng đỏ rực đó lại gần nhúm bột, “Xoẹt….” một làn khói từ nhúm bột bốc lên.
Làn khói mỏng mảnh, trong phút chốc đã cuộn lên, mang theo mùi hương huyền hoặc.


Lần đầu tiên Cố Tích Triều nhìn thấy thứ bột này cũng từng ngửi thấy mùi thuốc rất nhạt, nhưng mùi hương đang loang tỏa không còn mang vị thuốc trung y chan chát nữa.


Mùi hương này thoang thoảng như có như không, như hương hoa vương trong gió khi trời xuân dạo qua đồng cỏ như hương nước cuốn theo cơn gió lướt qua mặt hồ mùa hạ như hương quả ập tới khi lá mùa thu rơi rụng lại càng như hơi thở lành lạnh của giao thừa năm mới trong không khí, khi gió tuyết mùa đông tung bay ngập trời.


Trong chớp mắt, mùi hương này đã đưa người ta kinh qua hết đời đời kiếp kiếp, tựa hồ chứa đựng trong đó mùi vị của tam thiên thế giới [ ].
TBC
Chú thích:


[ ] Hải Thị Thận Lâu 海市蜃楼 (tạm dịch ‘lâu đài trên biển’) là ảo ảnh của những cảnh vật và kiến trúc xuất hiện trên mặt biển hoặc trên sa mạc, do sự chiết xạ của ánh sáng khi đi qua các tầng không khí có nhiệt độ khác nhau gây ra. Theo truyền thuyết, ảo ảnh đó là do ‘khí’ của Thận nhả ra tạo thành.


Photobucket
Thận còn được mô tả có dạng giống như rồng hoặc giao long, nên còn có cách gọi là Thận long.
[ ] Tam thiên thế giới 三千世界 (gọi tắt của Tam thiên đại thiên thế giới 三千大千世界) là thuật ngữ của Phật giáo, thể hiện quan điểm của Phật giáo về vũ trụ.


Theo Phật giáo, có hằng ha sa số thế giới nhỏ, cứ hợp 1000 thế giới nhỏ thành 1 Tiểu thiên thế giới, hợp 1000 Tiểu thiên thế giới thành 1 Trung thiên thế giới, hợp 1000 Trung thiên thế giới thành 1 Đại thiên thế giới, tức 1 Tam thiên đại thiên thế giới (tổng cộng 1 tỷ thế giới @@). Mỗi Đại thiên thế giới do 1 vị phật chịu trách nhiệm hóa độ chúng sinh (cõi Ta Bà do phật Thích Ca chăm sóc là 1 Đại thiên thế giới)


Túm lại Tam thiên thế giới là rất nhiều rất nhiều thế giới ><






Truyện liên quan