Chương 8: “Cậu muốn nghe chuyện xưa của bọn họ không?” 3
Mỗi cuộc gặp lại đều mang chút dung tục của những vở kịch. Bởi vì cuộc sống từ trước đến nay sẽ không vì một người khắc cốt minh tâm một người mà khác đi.
***
Một năm kia, khi Thích Thiếu Thương phát hiện tính hướng của mình khác những người khác, anh mới 11 tuổi. Thế tục không dạy anh phải làm thế nào đối mặt với chuyện này, nhưng lại dạy anh cách che giấu đi tình cảm chân thật. Khi đến trường, có nữ sinh trộm đưa thư tình cho anh, Thích Thiếu Thương cũng noi theo một số người mà nhận lấy toàn bộ, chỉ là dùng thái độ bất cần đời châm chọc ông trời an bài quả là quá nực cười. Dần dần, người quen biết Thích Thiếu Thương cũng biết bên cạnh anh có một số mỹ nhân, nhưng cũng chẳng được bao lâu; sau khi bước ra xã hội không lâu thì nổi tiếng, ngắn ngủi vài năm đã tự mình lập ra được một công ty lớn, làm chủ tịch, còn có cả một công ty bên Pháp, sự nghiệp vô cùng thành công. Một người đàn ông bạch kim như vậy, bên người chắc canh không thiếu nữ nhân.
Đáng tiếc, có những người tựa hồ như nhất định phải độc thân cả đời.
“Thiếu Thương… Có lẽ hôm nay là lần cuối cùng em gọi anh như vậy”.
Bên trong quán cơm Tây, tại một vị trí rất sáng sủa cạnh cửa sổ, một cô nàng ăn mặc hợp thời bình tĩnh nói ra câu này, cũng thoải mái như đang bình luận thời tiết hôm nay rất nóng vậy.
“Kia, cũng để anh lần cuối gọi em một tiếng “Tiểu Đình nhi”.”
Người đàn ông ngồi đối diện cô gái cũng thập phần tự nhiên nói tiếp, xấu xa cười cười, một chút cũng không vì cái cách xưng hô kia mà thấy bối rối hay buồn nôn.
Người con gái cũng mỉm cười, khen ngợi nói: “Anh vĩnh viễn là một nam nhân đáng để thưởng thức”. Nàng đứng dậy, vòng qua chiếc bàn, cúi người xuống, cho người đàn ông kia một nụ hôn cáo biệt, sau đó thong thả bước ra cửa.
Người đàn ông này, còn ai khác ngoài Thích Thiếu Thương. Sống 30 năm lẻ 9 tháng, vậy là đại khái anh đã chính thức kết giao qua người bạn gái thứ 18, thật ra có vẻ là một con số may mắn. Thích Thiếu Thương ngẩng đầu, nhìn vị nhân huynh ở bàn đối diện, hô:
“Tôi nhìn rất đẹp trai sao?!”
Lời này thốt ra, thật sự không có chút lễ phép. Nhưng ai bảo người con trai kia lại một bộ biểu tình xem kịch vui đâu? Có thể nào vừa rồi cậu đã thấy toàn bộ quá trình anh bị bạn gái đá… Trên thế giới này cư nhiên vẫn còn có người nhàm chán như vậy a!
Tuy nhiên, Thích Thiếu Thương cũng không thể phủ nhận, bị một người con trai anh tuấn như vậy nhìn chăm chú, trong lòng ít nhiều cũng có chút tự đắc.
Không cần loạn tưởng! Thích Thiếu Thương lập tức cảnh cáo chính mình.
Người con trai kia cười đến rất ý vị thâm trường, Thích Thiếu Thương thật sự có chút bất đắc dĩ, bất quá, chần chờ một lát, liền trực tiếp đi đến trước mặt cậu đặt mông ngồi xuống.
“Uy, chẳng lẽ cậu đã nhìn thấy toàn bộ?”
Ngồi gần thế này, Thích Thiếu Thương mới chính thức nhìn rõ diện mạo của người con trai trẻ tuổi kia. Dáng vẻ anh tuấn thư sinh, không giống dạng anh tuấn như mình. Nhưng Thích Thiếu Thương cảm thấy vô cùng thuận mắt, dường như từ khi anh sinh ra đến giờ, vẫn luôn chờ đợi, tìm kiếm người con trai trước mắt này, dù một phút đồng hồ trước đây, bọn họ không hề biết nhau.
Người con trai thanh tú buông dao nĩa trong tay ra, tựa như đối với hành vi liều lĩnh của Thích Thiếu Thương cũng không để ý lắm.
“Anh cũng không yêu nàng”.
“Lão đệ, sao lại thấy được?” Thích Thiếu Thương không thể nói rõ trong lòng hiện giờ là kinh ngạc hay buồn cười.
“Nàng cũng biết”.
Tiếng nói của người con trai ấy vô cùng nhẹ nhàng, khoan khoái, dễ nghe, cùng với thanh âm trầm thấp, hơi khàn khàn của Thích Thiếu Thương hợp lại, trở nên vô cùng thú vị.
Thích Thiếu Thương khoa trương ngửa đầu cười, “Ha, cậu thật lợi hại”. Người con trai này thực sự rất thú vị.
Anh vừa cười, hai bên má lập tức lộ ra đôi má lúm đồng tiền nhất thâm nhất thiển rất đáng yêu.
“Tôi còn nhìn thấu một chút khác nữa”. Đối phương thản nhiên nói.
“Cái gì?” Thích Thiếu Thương không khỏi có chút chờ mong với câu nói kia. Chóp mũi anh ngửi được từng đợt từng đợt hương khí nhè nhẹ đặc biệt, không phải mùi nước hoa, cũng không phải những loại mùi thơm thế tục anh đã ngửi suốt gần 31 năm nay. Thích Thiếu Thương cư nhiên bắt đầu có ý nghĩ kỳ quái, mà lúc này, đối phương lại nói một câu chỉ hai người bọn họ có thể hiểu.
“Chúng ta giống nhau”.
Nhìn người con trai dáng thư sinh chọn chọn mi, thân hình tiêm gầy trong chiếc áo sơ mi xanh khiến lòng anh dâng lên chút xúc cảm không thể nói thành lời. Dường như hôm nay nhiệt độ không khí rất cao thì phải? Thích Thiếu Thương cảm giác toàn thân đã bắt đầu nóng lên.
Bọn họ đều ngầm hiểu thứ ngôn ngữ đọc được trong mắt đối phương kia. Thích Thiếu Thương cảm thấy được, có lẽ người kia cũng luôn luôn ở một nơi nào đó giữa dòng đời này đợi chờ mình.
Thích Thiếu Thương sau đó cũng biết được người con trai ấy có cái tên rất êm tai: Cố Tích Triều. Chưa từng gặp gỡ, nhưng bọn họ ngay ngày nào đó có lẽ đã trở thành bằng hữu, thành tri âm, hay là…
Tình lữ. Thích Thiếu Thương trong lòng đương nhiên hiểu, nhưng thủy chung vẫn không dám bước qua cánh cửa mong manh này. Anh biết, một khi đã nói toạc ra rồi, chờ đợi bọn họ có lẽ không chỉ là mưa to gió lớn thôi đâu. Thích Thiếu Thương rất sợ hãi mất đi, nên thà rằng coi như chưa bao giờ có được.
Cố Tích Triều có lẽ cũng hài lòng với hiện thực, rất ăn ý duy trì quan hệ bằng hữu giữa hai người trong lúc đó.
Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều cùng nhau nói chuyện trời chuyện đất, chuyện xưa chuyện nay, nói quan điểm, suy nghĩ của mình. Hai người bọn họ cứ như bằng hữu bình thường mà ở chung. Quên đi thân phận, nhưng cũng quên đáy lòng trong một giây khắc nào đó rất lâu trước kia đã bắt đầu nảy mầm rồi.
Thích Thiếu Thương không biết, mỗi khi anh xoay người bước đi, Cố Tích Triều đều ngưng thần chú mục dõi theo bóng lưng anh, có ngàn ngôn vạn ngữ trong cái nhìn ấy, những đến tận cùng, một lời cũng chẳng thể nói ra.
Tình hình vẫn giằng co như vậy cho đến cái ngày Cố Tích Triều xảy ra tai nạn giao thông. Lúc ấy, Thích Thiếu Thương đang ở công ty họp hội nghị thường kỳ, đột nhiên lại nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi tới, nói cho anh biết, Cố Tích Triều đâm xe bị thương, hiện đang ở bệnh viện tiến hành cấp cứu.
Ngay sau đó, cấp dưới trong công ty nhìn ông chủ của họ điên cuồng chạy ra khỏi phòng họp, cái gì cũng không kịp dặn lại, cứ thế lấy xe phóng đi như bay. Họ chưa từng thấy chủ tịch của mình bình thường luôn luôn giữ gìn hình tượng nay thần tình hoảng sợ tái nhợt, lại có chút đáng thương như một đứa trẻ mất đi người nó yêu quý nhất trong cuộc đời.
Vì thế khắp công ty đều truyền đi rằng Thích Thiếu Thương nhất định đã nghe được tin khẩn cấp từ người yêu, cho nên mới vội vàng như vậy. Thời đại này, còn có người thâm tình đến vậy, thật khiến cho người ta khâm phục, thổn thức không thôi.
Sau khi Thích Thiếu Thương chạy tới bệnh viện, bác sĩ kể lại rằng người bị thương nói mình không có thân thuộc, chỉ có một bằng hữu. Cho nên, bệnh viện cũng chỉ có thể gọi cho Thích Thiếu Thương. Phí phẫu thuật cần có người đứng ra ký tên chi trả.
Ngoài sở liệu của bác sĩ chính là, cái người tên Thích Thiếu Thương này cũng không hỏi một câu đến chi phí phẫu thuật, chỉ liên tục khẩn cầu bọn họ nhất định phải chữa khỏi cho Cố Tích Triều, máu không đủ có thể lấy của anh, thậm chí yêu cầu anh hiến khí quan cũng được. Tất cả bác sĩ, y tá đều bị khung cảnh sinh ly tử biệt này làm cho cảm động không nói nên lời. Ai có thể nghĩ tới trong xã hội vật chất hiện đại này, còn có người vẫn giữ được tình cảm bằng hữu thâm sâu đến vậy.
Nhưng mà, ai có thể đoán được chân tâm của Thích Thiếu Thương đâu. Đến ngay cả Thích Thiếu Thương cũng không thể hình dung ra được tâm tình của anh khi hay tin Tích Triều bị tai nạn, có lẽ chỉ có thể dùng bốn chữ để diễn tả: đất trời sụp đổ.
Có đôi khi Thích Thiếu Thương thật không hiểu liệu có nên cảm tạ chính mình ở cái thời khắc nước sôi lửa bỏng kia thủy chung vẫn có thể thanh tỉnh mà suy nghĩ: trước mặt bác sĩ, một bên liên tục khẩn cầu, một bên lại nguyện cho tất cả mau chóng trở thành hư vô. Nếu như hết thảy đều không tồn tại, cũng sẽ không bao giờ mất đi.
Ở bên giường, những giọt máu đỏ từ chai truyền dịch nhỏ xuống, Thích Thiếu Thương vùi đầu xuống không dám nhìn. Anh tạm thời buông tất cả công việc, liên tiếp mấy ngày nay, ngày đêm đều ở bên Cố Tích Triều. Ngày qua ngày, đêm lại đêm, cứ thế ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú đoan chính của cậu. Hồi tưởng lại cái giây phút mới gặp, để lại cho anh ấn tượng đã khắc sâu vào tim gan cũng chính là khuôn mặt này, rõ ràng, nhu hòa, nhưng cũng vô cùng sắc sảo.
Một tổ hợp mâu thuẫn. Thích Thiếu Thương có phải hay không cũng là một người mâu thuẫn, cho nên mới tâm ý tương thông?
Tri âm… tri kỷ…
***
Cố Tích Triều sau nhiều ngày hôn mê tỉnh lại nhìn thấy đầu tiên chính là Thích Thiếu Thương ở đầu giường nhíu mi nhăn mày suy nghĩ. Cậu không lên tiếng, chỉ lặng lẽ cùng anh chìm vào yên lặng. Cuối cùng vẫn là Thích Thiếu Thương lên tiếng, “Em tỉnh!” Anh xúc động ôm chặt cánh tay Cố Tích Triều trượt ra khỏi chăn, thật dùng sức ôm lấy. Cảm nhận được ấm áp quen thuộc, Cố Tích Triều cũng nắm tay Thích Thiếu Thương, nhưng bàn tay chủ động kia lại bất động thanh sắc vội vã rút ra.
“Bác sĩ! Bác sĩ! Cậu ấy tỉnh!”
Các y tá nối đuôi nhau vào. Áo trắng lay động. Cố Tích Triều tìm kiếm trong những bóng trắng ấy khuôn mặt của người đàn ông đang muốn trốn tránh kia, bỗng nhiên lại cảm thấy xa lạ.
Sau khi hộ sĩ kiểm tr.a xong thông báo với Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều cơ bản đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, nhưng cần nằm viện quan sát thêm mấy ngày nữa. Thích Thiếu Thương nhẹ nhàng thở ra, tiễn hộ sĩ đi rồi, quay đầu thuận miệng hỏi:
“Em hôn mê suốt bốn ngày… Bây giờ cảm thấy thế nào?”
“Không tốt”. Cố Tích Triều lạnh lùng nói ra hai chữ, khiến Thích Thiếu Thương bị kinh hách đến ngẩn cả người. Cố Tích Triều lại thản nhiên nói tiếp.
“Em từng nghĩ chúng ta là một loại người. Hôm nay mới biết thì ra là không phải”.
Thích Thiếu Thương thấy Cố Tích Triều đạm mạc nói xong, nhưng trong mắt không hề có mình, nói không nên lời những chua xót, thống khổ trong tâm, “Anh…”
Cố Tích Triều chặt đứt lời anh.
“Anh có biết ấu thơ của em không? Lúc còn rất nhỏ, mẹ với ba li dị, em được ba một tay nuôi lớn. Bạn bè cùng tuổi đều cười nhạo em, nói mẹ của em đã ch.ết. Sau em cũng dưỡng thành thói quen, chẳng buồn so đo những chuyện đó, ba vẫn không biết gì, bởi vì em không nói cho ông chuyện trong trường học”. Cố Tích Triều vươn tay tự xê dịch chiếc chăn bông trắng thuần trên người.
“Đến khi học trung học, nhiều người cũng bắt đầu có đôi có cặp, mà em, thẳng đến khi tốt nghiệp đại học, cũng không có lấy một bằng hữu. Người xung quanh đều tưởng em quá mức trong sáng, nhưng lạnh lùng, quái gở, hoặc là quá cao ngạo. Chính là, ai có thể nghĩ tới… Cố Tích Triều lại là một quái thai không thích nữ nhân…”
“Em không phải!” Thích Thiếu Thương gầm lên giận dữ, khiến vài hộ sĩ hốt hoảng vội chạy đến xem. Cố Tích Triều xua xua tay bảo các nàng rời đi rồi nói tiếp, “Nhưng không phải anh vẫn cho là như thế sao? Anh ngay cả chính mình cũng không chịu thừa nhận!”
“Anh không cho rằng em là quái thai!” Thích Thiếu Thương hai tay nắm chặt, không biết là vì tức giận hay bi ai, liên tục đứng đó run rẩy.
“Nếu như em ch.ết rồi?” Cố Tích Triều đột nhiên hỏi, “Nếu em bị ch.ết trong tai nạn này, liệu anh còn có thể… giống như vừa rồi?”
“Vừa rồi?” Thích Thiếu Thương mờ mịt lặp lại, còn Cố Tích Triều lặng lẽ quay lưng, trùm chăn kín đầu. Cậu không phải muốn ngủ, Thích Thiếu Thương biết, cậu đã hôn mê nhiều ngày như vậy mà. Tích Triều là đang trách cứ, đang oán hận, nhưng là, trách cứ cái gì, oán hận cái gì đây?!
“Tích Triều!” Thích Thiếu Thương lần đầu tiên gọi cậu như thế, trong phút chốc lòng bừng sáng, đầu óc cũng chưa bao giờ tỉnh táo như giờ phút này. Thích Thiếu Thương liên tục nói không ngừng, “Cám ơn em, Tích Triều, cám ơn em! Anh sẽ không bao giờ buông tay nữa! Thế thượng bản vô sự, dong nhân tự nhiễu chi (đời này vốn vô sự, lo sợ không đâu làm gì), anh rốt cuộc cũng có thể suy nghĩ cẩn thận rồi!”
“Thế thượng bản vô sự, dong nhân tự nhiễu chi…” Cố Tích Triều nói thầm trong lòng, không tiếng động phụ họa Thích Thiếu Thương. Tên ngốc tử Thích Thiếu Thương này, anh rốt cuộc cũng thông suốt rồi!
Một tia nắng vàng nhạt xuyên qua khung cửa sổ lười biếng nằm ngả nghiêng trong phòng. Trái tim hai người, tựa hồ cũng ấm áp hơn.