Chương 2
Trở lại Liên Vân Trại, trước mắt Thích Thiếu Thương là một cảnh tượng hỗn loạn, tường thành tan hoang, lều trướng phủ đầy bụi, khắp nơi là một mảnh hoang tàn. Liên Vân Trại huy hoàng ngày nào đã không còn nữa. Nhưng Thích Thiếu Thương không cam lòng nhìn Liên Vân Trại một tay hắn gây dựng cứ như vậy mà sụp đổ, vì thế ra sức chiêu binh mãi mã, tu sửa lều trại. Chỉ một thời gian ngắn nữa, Liên Vân Trại chắc chắn sẽ lại khôi phục uy danh thuở nào thôi! Lão Bát thăng chức làm Nhị trại chủ, bởi vì trong bảy đại trại chủ chỉ có hắn may mắn sống sót. Sau đó lại có vài người trẻ tuổi gia nhập: Cổ Anh, Hàn Xương, Hoàng Thiên Danh, Mạnh Phi, Tống Kiếm, Phương Lam Đẳng, theo thứ tự lấp vào chỗ trống của sáu vị trại chủ còn lại. Từ đó, trừ Đại dương gia Thích Thiếu Thương đang ở bên ngoài, Liên Vân Trại vẫn như cũ được bảy Đại trại chủ thay phiên chủ trì. Thích Thiếu Thương chỉ phụ trách quyết định một số đại sự trong trại, còn ngày thường vẫn cùng Tức Hồng Lệ ở một tiểu lâu dưới chân núi tiêu dao tự tại không màng danh lợi.
Đêm Trung thu, Thích Thiếu Thương uống rượu ngắm trăng trong sân, mơ hồ nhớ lại một năm nào đó, cũng vào dịp Trung thu thế này, hắn và thanh y thư sinh kia dưới ánh trăng sáng vằng vặc uống rượu, múa kiếm đánh đàn, vô cùng khoái hoạt! Chỉ là, ngày hôm đó dường như đã trở nên quá xa xôi.
Tân khổ tối liên thiên thượng nguyệt, nhất tịch như hoàn, tịch tịch đô thành quyết.
(Đau khổ tột cùng là trăng trên trời, một đêm tròn, đêm đêm khuyết)
“Thiếu Thương!” Tiếng thét chói tai của Tức Hồng Lệ từ trong phòng truyền đến.
“Hồng lệ!” Thích Thiếu Thương vội vàng buông Nghịch Thủy Hàn đi vào trong, đã thấy Tức Hồng Lệ ôm bả vai lui vào góc tường, đầu ngón tay chỉ con rắn nhỏ màu xanh thẫm đang uốn éo dưới chân giường, ngóc thẳng đầu nhìn Tức Hồng Lệ, không biết là nó dọa Tức Hồng Lệ hay là tiếng thét của Tức Hồng Lệ dọa nó nữa. Thích Thiếu Thương buồn cười, nhẹ nhàng bắt con rắn ném ra ngoài cửa, nó nhanh chóng chạy trốn mất dạng!
Quay đầu lại đỡ Tức Hồng Lệ đang sợ đến tái mặt: “Đừng sợ, chỉ là một con rắn nhỏ mà thôi.”
Tức Hồng Lệ lao vào lòng hắn: “Thiếu Thương, ta sợ rắn, chàng không phải không biết.”
“A” Thích Thiếu Thương thầm nghĩ, nàng đúng là từng nói sợ rắn. “Ta đã đuổi nó đi rồi, nó sẽ không đến nữa.” Thích Thiếu Thương an ủi, vỗ vỗ vai của nàng.
“Không, ta sợ nó sẽ quay lại.”
“Vậy làm sao bây giờ? Ta đi giết nó?” Thích Thiếu Thương lộ ra nét mặt không nỡ ra tay.
“Đồ ngốc!” Tức Hồng Lệ đỏ mặt đẩy hắn. Thích Thiếu Thương cũng không giận. Đang định đứng dậy đi ra ngoài, lại bị Tức Hồng Lệ níu chặt cánh tay: “Thiếu Thương, chúng ta đã ở đây hai năm?”
“Đúng vậy, thời gian trôi qua nhanh thật, không biết Truy Mệnh Thiết Thủ bọn họ thế nào?!” Thích Thiếu Thương nghĩ ngợi.
Thế nhưng, Tức Hồng Lệ không cho phép suy nghĩ của hắn bay lung tung. “Chính là, chàng có nghĩ tới… chúng ta, khi nào thì thành thân?”
“A…” Thích Thiếu Thương im lặng, hắn tựa hồ chưa bao giờ lo lắng qua về vấn đề này, dường như toàn bộ cuộc sống của hắn và Hồng Lệ chỉ đơn thuần là ban đêm mỗi người một phòng, ban ngày nắm tay nhau du sơn ngoạn thủy. Hắn chỉ mong một cuộc sống bình thường mà thôi, lại quên mất cuộc sống “bình thường” như vậy quả thực rất không bình thường. Hồng Lệ là nữ nhân, chờ đợi hắn chính là vì lời hứa cùng nhau răng long đầu bạc, nhưng hắn lại xem nhẹ điều quan trọng nhất này. Nhưng mà…
Nghĩ đến đây, Thích Thiếu Thương nhìn Hồng Lệ. Nàng đang dùng ánh mắt nóng rực nhìn hắn chăm chú, đôi mắt ngân ngấn nước tràn đầy khát vọng cùng mong đợi. Thích Thiếu Thương khẽ cắn môi, cổ họng khô khốc, “Hồng…”. Lời còn chưa kịp thốt ra đã bị chặn bởi một bờ môi mềm mại. Tức Hồng Lệ tay đặt lên cổ hắn, thân mình nép chặt vào lòng hắn. Cảm nhận thân thể vừa thân quen vừa xa lạ cùng hơi thở ấm áp kia, bên môi là hương son ngọt ngào mát lạnh, Thích Thiếu Thương có chút mê muội. Một lúc sau, tay hắn dần dần có cảm giác, chậm rãi ôm vóc người mảnh khảnh kia. Thời khắc lưỡi hắn sắp xâm nhập miệng nàng, tim Thích Thiếu Thương đột nhiên đau đớn như có ngàn vạn mũi kim châm vào, khiến cả thân mình hắn run rẩy kịch liệt. Thích Thiếu Thương vội đẩy người trước mặt ra, rồi gục trên mép cửa sổ, thở dốc.
Tức Hồng Lệ đang chìm đắm trong hạnh phúc đã khao khát từ lâu, nhìn thấy hành động khác thường của Thiếu Thương mà hoảng sợ, vội cúi người ôm lấy hắn: “Thiếu Thương! Chàng, chàng làm sao vậy?”
Thích Thiếu Thương không biết phải nói gì. Lúc Tức Hồng Lệ ôm chặt lấy hắn, cảm giác đau đớn ấy lại tăng lên gấp bội phần. Thích Thiếu Thương lắc đầu cho qua chuyện: “Không sao, có thể là vết thương cũ tái phát.”
“Vậy phải làm sao?” Tức Hồng Lệ hỏi.
“Trong phòng ta có thuốc. Ta đi lấy, nàng ngủ sớm một chút đi.” Nói xong, hắn nghiêng người né tránh vòng tay Tức Hồng Lệ, ôm ngực đứng lên đi ra khỏi phòng, để lại một mình nàng đứng ch.ết lặng.
Ban đêm, Thích Thiếu Thương và Tức Hồng Lệ vẫn như cũ mỗi người một phòng. Tức Hồng Lệ cả đêm không chợp mắt nổi, nàng kinh ngạc vì hành động của Thích Thiếu Thương. Nàng cảm thấy hành động Thích Thiếu Thương đẩy nàng ra rất gượng gạo, khi ra khỏi cửa cũng không một lần quay đầu lại, tựa hồ không chút lưu luyến nàng vẫn lặng lẽ đứng phía sau. Tại sao? Chẳng lẽ nàng vẫn chưa đủ dịu dàng?
Thích Thiếu Thương so với Tức Hồng Lệ cũng không dễ chịu hơn, không phải vì ngực hắn đang đau. Thực chất, sau khi rời khỏi phòng, Thích Thiếu Thương đã không còn cảm thấy đau đớn nữa, thậm chí cũng không cần uống thuốc. Nằm trên giường, nhìn ánh trăng sáng bàng bạc thê lương, suy nghĩ của hắn lại trôi dạt về nơi xa xăm nào đó.
“Kỳ Đình một đêm, Tích Triều suốt đời khó quên!”
Thanh âm kia tựa hồ từ ngàn dặm xa xôi truyền đến, mà sao vẫn rõ ràng đến vậy?
“Thích Thiếu Thương! Vì sao tới giờ này ngươi vẫn không ch.ết!”
Không nhớ đã bao nhiêu lần, hắn vì thanh âm ôn nhu này mà giật mình tỉnh giấc. Thở dài thật sâu, hai tay Thích Thiếu Thương nắm chặt ngọc bội trước ngực. Ôn nhuận, sáng bóng, mát lạnh, tựa như hoa mai lững lờ ẩn hiện, thấm vào ruột gan, nhẹ nhàng vuốt ve cánh mũi hắn, dần dần cũng khiến hắn đem hết thảy chuyện cũ gác qua một bên, chìm vào giấc ngủ trĩu nặng…
Khi Thích Thiếu Thương tỉnh dậy mặt trời đã lên tới ngọn cây, ngoài cửa sổ chim hót ríu rít, cảnh xuân mơn mởn đẹp tươi đến say lòng. Khoác áo bước xuống giường, vừa mở cửa, Thích Thiếu Thương đã thấy Tức Hồng Lệ bưng một chén cháo hoa trong tay, đứng ở cửa cười khanh khách, thấy hắn đi ra liền lầy làm kinh hãi: “Thiếu Thương, chàng tỉnh rồi? Ngực còn đau không?”
“Không sao.” Thích Thiếu Thương gượng gạo xoa xoa ngực, kỳ thật cứ như chưa từng đau bao giờ.
Đỡ Thích Thiếu Thương ngồi trước bàn, Tức Hồng Lệ bưng chén cháo lên nhẹ nhàng thổi. Thích Thiếu Thương vội nói: “Không sao, ta không sợ bỏng.” Nói xong định cầm chén lên húp, lại bị Tức Hồng Lệ cản trở.
“Chàng đó, chính là vì không biết chăm sóc bản thân mới khiến cả người thương tật, ngực đau chỉ sợ là cũng vì tật xấu ăn lung tung thôi.” Nói xong, Tức Hồng Lệ cầm muỗng sứ múc từng muỗng cháo đưa lên miệng Thích Thiếu Thương. Thích Thiếu Thương nhất thời cảm thấy không thoải mái, lại sợ Tức Hồng Lệ mất hứng, đành ngoan ngoãn nuốt xuống. Tức Hồng Lệ nhìn hắn, trong ánh mắt lộ vẻ ôn nhu như từ mẫu: Cái đứa trẻ lớn xác này!
Trong lúc ăn cháo, mi mắt Thích Thiếu Thương không lúc nào nâng lên, có lẽ là xấu hổ, có lẽ là thẹn thùng, có lẽ là… Lúc Tức Hồng Lệ ngẫu nhiên lấy khăn lụa lau cháo dính trên khóe miệng hắn, gương mặt Thích Thiếu Thương trong phút chốc đỏ ửng lên. Chưa có ai cẩn thận chăm sóc hắn như thế. Hồng Bào là nữ nhân duy nhất trong Liên Vân Trại, thế nhưng Hồng Bào quanh năm cùng nam nhân uống rượu ăn thịt, xông pha chiến trường nên không có thùy mị tinh tế như một cô nương. Vì vậy, Hồng Lệ nữ tính, quyến rũ ôn nhu khiến Thích Thiếu Thương phút chốc không thể nào kháng cự. Hắn là một nam nhân, nếu không có “tám trăm cân” trọng trách giang hồ hiệp nghĩa trên vai, hắn cũng khao khát cuộc sống ấm áp của một người bình thường bên vợ hiền con ngoan, gia đình hòa thuận vui vẻ. Bất giác Thích Thiếu Thương nắm tay Tức Hồng Lệ: “Hồng Lệ, gả cho ta đi!”