Chương 30: Trời xuân nở rộ là vì ai*
*Nguyên văn “Thiên vi thùy xuân” trong tác phẩm Họa Đường Xuân (画堂春) của Nạp Lan Tính Đức, ám chỉ trời cao không có mắt
Khi Anh Lục Hà đến nhà của Cố Tích Triều và Vãn Tình, Cố Tích Triều vừa thu xếp xong túi quần áo cuối cùng, ngoan ngoãn ngồi trên sàn nhà chờ cô. Đây là chuyện tốt, không phải sao? Ít ra cậu giống một người máy hoàn mỹ biết nghe lời chứ không phải một kẻ tâm thần điên loạn.
“Tích Triều, dọn xong đồ đạc rồi?” Anh Lục Hà nhìn thấy túi hành lý nho nhỏ, không thể tin vào mắt mình. Trời đất chứng giám, cho dù cô chỉ đi du lịch ba ngày hai đêm cũng sẽ không mang ít đồ dùng như vậy.
“Ừ,” Cố Tích Triều gật đầu, “Những thứ khác không muốn mang theo.”
Cậu từng chút từng chút nhớ lại những ngày tháng sống cùng Vãn Tình.
Cậu nhớ rõ lần đầu tiên hai người gặp gỡ, có thể nói đó là một buổi hẹn tồi tệ. Cậu thử học lái ô tô, không có giáo viên chỉ dẫn nên suýt chút nữa đã đụng phải Vãn Tình đang đi ngang qua. Sau đấy là luống cuống giải thích. Vãn Tình mặc chiếc váy dài trắng thuần, tóc xõa tung bay trong gió. Cậu đã nghĩ, người con gái này thật đẹp. Cậu theo cô lên xe bus, lại cùng cô đứng chờ trên đường, nhưng không có dũng khí nói một câu chào hỏi. Cho đến khi cô quay đầu lại chất vấn, “Anh theo tôi đã gần một giờ rồi, anh muốn gì?”
“Tôi chỉ muốn mời cô uống một tách cà phê.” Cậu nhỏ giọng nói, “Thật xin lỗi…”
Đương nhiên sau này Cố Tích Triều mới biết cô là con gái nhà giàu. “Đũa mốc hay đòi chọc mâm son.” Hoàng Kim Lân luôn mai mỉa cậu như thế. Nhưng Vãn Tình không thèm để ý, cùng cậu rời khỏi nhà. Năm năm trôi qua, gắn bó bên nhau.
Kết thúc rồi…
“Tiểu học đệ, đi thôi.” Anh Lục Hà vỗ đầu cậu, “Tôi biết chuyện này rất tàn nhẫn, nhưng nếu cậu cứ ở đây mãi sẽ ch.ết đó.”
“Tôi biết, tôi thường bị khó thở.” Cố Tích Triều quay đầu nở một nụ cười với Anh Lục Hà, dịu dàngvàmang theo chút thương cảm, cơ hồ khiến người ta hô hấp không thông.
“Xin hỏi, ngài là Cố Tích Triều Cố tiên sinh?” Một nhân viên chuyển phát nhanh đứng trước mặt bọn họ, trong tay cầm một chiếc bánh ngọt thật lớn.
“Là tôi.”
“Thật tốt quá!” Người đó đặt hộp bánh ngọt lên tay cậu, “Đây là quà sinh nhật của ngài! Tôi nghĩ bạn gái của ngài đã quên đến lấy. Tôi thề với trời, cô ấy tr.a tấn thợ làm bánh ở tiệm chúng tôi suốt hai ngày, nếu tôi không đem đến, ông ấy sẽ tự tay hủy cái bánh, như vậy rất đáng tiếc! Tin tôi đi, nó là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ! Tiền đã thanh toán, vậy tôi xin cáo từ. A, sinh nhật vui vẻ!”
“Đừng mở ra!” Dựa vào trực giác của một người phụ nữ, Anh Lục Hà biết chiếc bánh này sẽkhiến cậu suy sụp! “Xin cậu…”
“Học tỷ, tôi phải mở…” Cố Tích Triều trịnh trọng đặt hộp bánh lên bàn, cẩn thận tháo từng miếng băng dán, mở hộp. Đó là một chiếc bánh ngọt được thiết kế tỉ mỉ hình một nhịp cầu, là hàng đặt riêng. —— Đó là toàn bộ đáp án.
Anh Lục Hà tuyệt vọng quay đầu đi nơi khác. Lúc nhìn Phó Vãn Tình trút hơi thở cuối cùng, cô cũng không tuyệt vọng như thế.
Cố Tích Triều chống tay lên bàn, cậu muốn nở nụ cười, nhưng nụ cười còn chưa thành hình đãtiêu tan bởi vài tiếng ho khan, sau đó là tiếng khóc uất nghẹn.
Khi Anh Lục Hà rời khỏi căn phòng lạnh như băng ấy, Cố Tích Triều dựa người vào tường, nức nở như một đứa trẻ. Cô lặng lẽ đóng cửa lại. Ít nhất, cậu ấy còn có thể khóc, không phải sao? Cô ngẩng đầu, mỉm cười với ánh dương trên cao, ánh dương thật chói mắt…
“Đừng bật đèn. Bộ dạng hiện tại của em nhất định rất kinh khủng…”
Căn phòng tối đen như mực.Đêm xuống rồi. Tay Thích Thiếu Thương khựng lại ở chỗ công tắc điện, anh đi đến ngồi cách Cố Tích Triều không xa. Trong bóng đêm, anh không thể nhìn rõ gương mặt cậu.
“Em luôn nghĩ, vì sao em và Vãn Tình lại đi đến nước này? Nếu khi Vãn Tình ra đi, em không nhìn thấy thì tốt rồi. Nhìn cô ấy ch.ết đi, hình như bản thân cũng ch.ết theo. Cô ấy cho dù sắp ch.ếtvẫn cảm thấy có lỗi vì không thể ở cùng em, cô ấy cam đoan không gạt em…”
“Tích Triều…”
Cố Tích Triều không nghe những gì Thích Thiếu Thương muốn nói, những lời an ủi cậu đã nghe quá nhiều. “Vì sao em lại nghi ngờ cô ấy chứ? Vì sao em nghi ngờ người con gái đã sống cùng mình suốt năm năm trời, thậm chí cô ấy một lòng muốn gả cho em, giao toàn bộ cuộc đời mình cho em. Thích Thiếu Thương, là em hại ch.ết cô ấy! Là em hại cô ấy bị xe đụng, là em…”
“Là lỗi của em. Là em không có dũng khí, không xác định được tình cảm của mình, cũng không đủ lòng tin. Bất luận đối với anh hay với Vãn Tình đều giống nhau. Em yêu hai người nhưng lại không tin hai người, trên thực tế, em chẳng tin gì cả, thậm chí không tin chính bản thân mình. Vì em luôn hoài nghi, luôn giữ trong lòng, cho nên, anh không sai, Vãn Tình cũng không sai, là em sai. Bởi vì em căn bản không có khả năng yêu người khác, em thậm chí không thể yêu chính mình.”
“Tích Triều, đừng nghĩ như vậy. Vãn Tình không sai, em cũng không. Là anh trước kia đã tổn thương em quá sâu, khiến em bị ám ảnh rồi đâm ra sợ sệt nghi ngờ. Bảo vệ mình là bản năng của mỗi người, không phải lỗi của em.”
“Giống nhau, giống nhau cả. Khi trước em đối với anh cũng không thẳng thắn. Cho nên anh tức giận, rồi chúng ta đoạn tuyệt. Nhưng Vãn Tình, Vãn Tình không phải anh, cô ấy vì không thểtuyệt tình, kết quả là mất đi tính mạng. Khi trước chúng ta ở bên nhau, ai cũng phản đối. Chính bản thân em cũng không nắm chắc. Cho nên em tự nhủ, đừng sa vào quá sâu. Thiếu Thương, trên người anh có một loại sức sống khiến người khác cảm thấy mình còn sống, còn hô hấp, còn nhịp tim đập, là những điều mà em luôn theo đuổi. Em đã lợi dụng anh, anh biết không? Cố Tích Triều, chính là một tên khốn kiếp tư lợi!“
“Tích Triều, em không thể nghĩ vậy! Em có thể hận anh, hận anh năm đó không săn sóc, hận anh chuyên quyền độc đoán, hận anh đã muốn khống chế nhất cử nhất động của em, hận anh đã đánh em. Em có thể hận Thiết Thủ cùng rất nhiều người khác, bọn họ nghi ngờ em, dùng thủ đoạn chia cắt chúng ta. Em thậm chí có thể hận cha mẹ không cho em một thân phận danh chính ngôn thuận như bao người khác, hận vận mệnh chưa bao giờ đối đãi tử tế với em, hận cả thế giới này! Nhưng em không thể hận bản thân mình!” Trong bóng đêm, đôi mắt Thích Thiếu Thương sáng ngời, nhưng dù là thế, Cố Tích Triều vẫn nhìn thấy sự tuyệt vọng của anh.
“Em sẽ không tự sát, em phải rời khỏi đây.” Cố Tích Triều lẳng lặng nói, “Em sẽ theo di nguyện của Vãn Tình, rời khỏi nơi này, làm MSF. Có thể một ngày em sẽ thông suốt, cũng có thể vĩnh viễn không thông, nhưng em phải sống, em sẽ sống.”
“Em sẽ trở về chứ?” Thích Thiếu Thương biết mình đã không thể giữ cậu lại, không ai có khả năng giữ cậu nữa rồi.
“Trước kia em đã đọc qua một truyện, nói rằng Đức Phật khi truyền đạo, không bao giờ ở dưới trần thế quá ba ngày, sợ lưu luyến bụi trần. Đức Phật còn sợ tình, con người có thể không sợ sao?Con người… e rằng không ai có định tính cùng tuệ căn kia để vĩnh tuyệt tình duyên cả. Thiếu Thương, gặp được anh là duyên phận của chúng ta, em tin, em tin chúng ta có duyên. Nhưng mà, có duyên sẽ gặp, có tình sẽ ở bên nhau, sinh tử biệt ly, tất cả chỉ là chuyện nhỏ nhặt thôi.”
“Tích Triều, anh biết lời nói của anh giống một tên khốn. Nhưng anh tuyệt đối không để mình phải hối hận. Chuyện khiến anh phải hối hận cả đời, làm một lần là đủ rồi. Anh yêu em, Tích Triều, em biết không? Anh yêu em. Vãn Tình đã ch.ết, nhưng em còn có anh!”
“Không đáng…”
“Anh có xứng đáng hay không tùy em định đoạt, em có xứng đáng hay không phải để anh định đoạt!” Thích Thiếu Thương ôm lấy cậu, hướng phòng ngủ đi đến, “Hôm nay anh không muốnvề, anh ở đây với em.”
Cố Tích Triều không phản kháng.
Đặt cậu trên giường, Thích Thiếu Thương chỉ lẳng lặng nằm cạnh.
“Anh…” Cố Tích Triều nghi hoặc xoay đầu nhìn anh.
Thích Thiếu Thương khẽ hôn lên trán cậu, cười nói, “Ngủ đi.”
Thích Thiếu Thương nhớ khi còn học đại học, Cố Tích Triều thức dậy sớm hơn anh rất nhiều, im lặng rửa mặt chải đầu thay quần áo, kéo anh ra khỏi giường, sau đó ra ngoài chạy bộ. Kỳ thực,Cố Tích Triều không biết, anh luôn sớm thức giấc, nhưng anh không rời giường mà cố tình nằm đó, lén nhìn cậu dọn dẹp phòng, chờ cậu thở hồng hộc kéo anh ngồi dậy.
Nhưng hôm nay, cậu không làm thế. Cậu chỉ im lặng thu dọn tất cả. Một câu “tạm biệt” vọngtheo bóng dáng cậu khuất sau cánh cửa.
Thích Thiếu Thương vùi đầu trong chăn, một giọt lệ rơi xuống gối.