Chương 5
Chu Thiên Tứ chỉ cảm thấy toàn thân đều cứng ngắc. Dường như đầu óc Chu Thiên Tứ còn chưa kịp suy nghĩ hay lo lắng gì thì cơ thể theo phản xạ đã theo hướng tiếng súng truyền tới, chán sống mà vọt đi.
“Thiên Tứ!” A Kiệt không kịp túm lấy Chu Thiên Tứ, gấp đến độ hét lên, “Ngươi không muốn sống nữa rồi?!”
Chu Thiên Tứ quên sạch sẽ các thứ mệnh lệnh cấp trên rắc rối gì đó, hắn hiện đã chạy tới hành lang rồi.
NamTinh,NamTinh! Lòng Chu Thiên Tứ đang ngàn vạn lần kêu to, hắn sợ hãi! Chu Thiên Tứ rất sợ Lệ Nam Tinh sẽ xảy ra chuyện.
Đang lúc Chu Thiên Tứ đứng ở hành lang, không biết phải làm sao mới có thể tìm thấy Lệ Nam Tinh thì đồng thời một tiếng động vang lên, cánh cửa bên phía trái hắn đột nhiên mở bung ra, sau đó là tiếng kêu của Lệ Nam Tinh cơ hồ đã khàn cả giọng, rồi người dường như chấn kinh vọt ra ngoài!
Chu Thiên Tứ xoay người ôm chặt cổ y, lại bị Lệ Nam Tinh hung hăng đẩy ra. Lệ Nam Tinh liều mạng đẩy hắn, đánh hắn, điên cuồng như một đứa nhỏ, cả người run rẩy đến lợi hại.
“NamTinh…..” Chu Thiên Tứ gắt gao ôm lấy y, nhẹ giọng hô.
Lệ Nam Tinh tựa hồ như cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cái gì cũng không nói, chỉ yên lặng ở trong lồng ngực hắn run rẩy.
Chu Thiên Tứ lần đầu thấy bộ dáng mất bình tĩnh như vậy của Lệ Nam Tinh, trong lòng nhất thời cũng thất thần. Chu Thiên Tứ vừa định ngầng đầu nhìn xem là ai khiến Nam Tinh phải sợ hãi như vậy, thì đột nhiên cảm thấy cổ áo hắn bị người khác túm lấy, cả người lảo đảo té ngã về phía sau, lập tức liền bị ấn ghì trên mặt đất. Mà Lệ Nam Tinh trong lòng hắn cũng hung hăng bị kéo đứng dậy, bị một đôi tay giống như kìm sắt chế trụ.
“Lại một tên Thích Thiếu Thương a….” Một thanh âm lạnh lùng vang lên phía trên Chu Thiên Tứ, “Hôm nay thực sự khiến cho người ta kinh hỉ không nhỏ! Cố Tích Triều với Thích Thiếu Thương đều là bạn cũ của ta, hôm nay cùng các ngươi hội ngộ, coi như là gặp chuyện tốt rồi”. Ánh mắt của hắn đột nhiên phát lạnh, “Nói! Các ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi với Thích Thiếu Thương có quan hệ gì?” “Ngươi đi ch.ết đi!” Chu Thiên Tứ hung hăng mắng, “Buông ra!”
Hoàng Kim Lân cười lạnh, nhìn đến Lệ Nam Tinh đang bị chế trụ, hài lòng thấy thân thể mảnh khảnh vì mình bạo lực mà cứng ngắc run rẩy, “Y tuy rằng không thừa nhận mình là Cố Tích Triều, lại dường như nhớ rõ chuyện của ta với y lúc đó….”
(ta muốn xẻ thịt lột da tên khốn kiếp này, rồi đem nhúng chanh, ngâm muối ~~~)
Lệ Nam Tinh vô lực run rẩy, ánh mắt ngập tràn mờ mịt và đau khổ. Chu Thiên Tứ nhìn thấy biểu tình của Lệ Nam Tinh, trong lòng từng trận đau đớn: Gã khốn này đã làm gì với Lệ Nam Tinh?
“Ngươi thật đúng là cố chấp. Cố Tích Triều đã ch.ết lâu như vậy, đến ta cũng đã quên cả rồi!” Chu Thiên Tứ trầm mặc thật lâu, lúc sau mới đột nhiên nói.
Hoàng Kim Lân sắc mặt hơi đổi.
“Cái gì?”, hắn hỏi.
“Ta nói ngươi buông y ra!” Chu Thiên Tứ cùng lúc đó đột nhiên bùng nổ, từ trên mặt đất đứng lên, giãy ra khỏi sự áp chế, nhanh chóng rút súng chĩa vào phía đầu Hoàng Kim Lân.
“Thiên Tứ!” Ngay tại lúc chỉ mành treo chuông, thanh âm của Thích Thiếu Thương đột ngột vang lên!
Biến hóa này làm cho tất cả đều ngây ngẩn cả người. Lệ Nam Tinh cảm giác được đôi tay phía sau đang chế trụ y đột nhiên chùng ra một chút, liền lập tức dùng sức tránh đi, muốn chạy trốn khỏi khống chế của Hoàng Kim Lân, nhưng lại lập tức cảm thấy một trận đau đớn, thân thể càng bị buộc sát lại gần Hoàng Kim Lân hơn.
“Hoàng Kim Lân, ngươi buông y ra!” Thích Thiếu Thương đã lãnh tĩnh trở lại, “Mong ngươi hợp tác một chút, đe dọa đến cảnh viên sẽ bị truy tố”.
“Thích Thiếu Thương, ngươi đến thật đúng lúc”, Hoàng Kim Lân cười cười, “Ngươi nếu đã tạo điều kiện cho ta được xem chuyện tốt như vậy, ta sao có thể buông tay a?” Ánh mắt của hắn thoáng chốc trở nên âm lãnh, “Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi đều không biết y không phải Cố Tích Triều sao? Ta cho ngươi biết, Thích Thiếu Thương, y, ta đã quyết rồi! Còn có a, ngươi muốn truy tố ta? Ngươi đến Cố Tích Triều cũng bảo vệ không được, còn muốn ngăn cản ta thế nào?”
“Ngươi nói cái gì?” Thanh âm của Thích Thiếu Thương đột nhiên trầm thấp, ẩn ẩn một cơn cuồng nộ không nói nên lời.