Chương 13: Kết thúc

Chu Thiên Tứ đứng cạnh bờ biển, lẳng lặng đút một tay trong túi quần, đón gió biển đang lồng lộng thổi táp vào người mình.
Trong tay, là lá thư đến từ Hongkong.


Tới Mỹ đã một năm, cuộc sống thật yên lặng, hắn cứ lặng lẽ quan sát những người bên cạnh mình tới lui. Rất nhiều người không hiểu nổi hắn, vì sao khi sự nghiệp vừa khởi sắc, lại lựa chọn không làm cảnh sát nữa, mà tới Mỹ tiếp tục nghiên cứu? Chu Thiên Tứ nói mình muốn rời xa nơi ấy, hảo hảo an tĩnh một chút.


Thật lâu trước kia, hắn là một nam nhân không bao giờ rơi lệ, mà cho đến bây giờ cũng vậy. Nhưng một năm trước, khi Chu Thiên Tứ đứng ngoài phòng bệnh, nhìn hai người gian nan hô hấp, gian nan tỉnh lại, sau đó gian nan bước từng bước tới nắm tay nhau, rồi lần đầu tiên lại được gọi tên người mình yêu dấu… Chu Thiên Tứ rốt cuộc xụi lơ trên mặt đất, khóc rống lên.


Cố Tích Triều với Thích Thiếu Thương, rốt cuộc cũng có thể gặp lại, rồi mãi mãi bên nhau.
Mà Lệ Nam Tinh bình tĩnh ôn nhu kia, từ đó về sau, chân chính ngự trị trong lòng Chu Thiên Tứ, trở thành kí ức sâu nhất, sâu nhất không ai có thể chạm vào…


“Thiên Tứ, hôm nay có một người mới tới hợp tác với ngươi a”, khi Chu Thiên Tứ nhìn lá thư trong tay, một đồng sự ở bên cạnh vỗ vỗ vai hắn.
“Tên?” Chu Thiên Tứ vẫn nhìn lá thư trong tay, không ngẩng lên.


“Bảo Vọng Xuân”, người kia nói, “Là người tốt a, năng lực cũng rất mạnh, hai người các ngươi cùng nhau, bọn ta có kịch vui để xem rồi!”, vừa nói một nửa, liền nhìn ra cửa, “Ai nha, Vọng Xuân, ngươi đã đến rồi mà sao không nói lời nào a!”


available on google playdownload on app store


“Không nói lời nào mới biết ngươi muốn xem ta diễn a!” Âm thanh trêu chọc vang lên, lộ ra chút đạm đạm, lãnh lãnh.
Giọng nói người kia, cũng giống người Chu Thiên Tứ yêu sâu đậm vậy, cô tịch mà ôn nhu.
Chu Thiên Tứ rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn lên.


Người trước mặt, thản nhiên mỉm cười với hắn, “Xin chào, ta là Bảo Vọng Xuân, ngươi cũng có thể gọi ta là Wallace. Hợp tác vui vẻ!”
Chu Thiên Tứ dừng lại một chút, rồi mới nở nụ cười thật tươi, nụ cười chân thật từ khi hắn rời Hongkong cho tới nay tưởng như đã hoàn toàn biến mất.
“Hi, Wallace”.


Hoàn






Truyện liên quan