Chương 7
Nhìn bóng dáng Thích Thiếu Thương rời đi, Cố Tích Triều hơi có chút phát ngốc, nên không biết có người đã đến đứng thật lâu bên cạnh, đại khái là lúc Thích Thiếu Thương rời đi thì người cũng liền đứng ở đó.
Đó là một thân ảnh nhỏ xinh, môi tựa như mây, dung mạo tựa thiên tiên. Có dung nhan như vậy chỉ có thể là một người – Phó Vãn Tình, nhưng là, tầm mắt lạnh băng thủy chung nhìn chăm chú Cố Tích Triều, giống như hàn băng ngàn năm khiến người ta không rét mà run, chỉ có kiểu dáng đôi mắt cùng người kia là giống nhau.
Như cảm giác được ánh nhìn chăm chú ở sau lưng, Cố Tích Triều mạnh quay đầu lại, đương nhiên y nhìn thấy chính là nữ tử ôn nhu động lòng người, lúm đồng tiền tựa như tranh, Phó Vãn Tình, tầm mắt lạnh băng kia đã sớm theo cái xoay người của y mà ẩn đi không còn một mảnh, giống như chưa bao giờ hiện hữu.
“Vãn Tình, có chuyện gì sao?” Thanh âm luôn ôn nhu, như gió xuân lướt qua mặt, có được người ôn thu quan tâm như vậy, là chuyện hạnh phúc đến nhường nào.
“Nga, không có gì, muội chỉ là nghe bên ngoài có thanh âm, ra xem một chút thôi.”
“Đúng vậy, là Thích Thiếu Thương đến đây.”
“Hắn đến đây, có chuyện gì không? Chẳng lẽ hắn phát hiện cái gì?”
“Nàng không cần lo lắng, Vãn Tình, không có việc gì.”
“Tướng công, chàng còn nhớ đã đáp ứng muội cái gì không?”
“Ta đương nhiên nhớ rõ, nàng yên tâm ta nhất định bắt Thích Thiếu Thương nợ máu phải trả bằng máu.” Hôn nhẹ ôm lấy người trong lòng, bàn tay không hiểu sao lại có chút run rẩy, ánh mắt trong phút chốc xẹt qua một tia do dự.
——————-
Ban đêm, Tích Tình tiểu cư.
“Tích Triều, đến uống trà muội vừa thử pha đi, nghe lão chưởng quầy nói dùng nước suối lạnh trong núi pha trà hương vị sẽ tốt hơn rất nhiều, chàng thử xem.” Vẫn như ngày thường dịu dàng động lòng người, bàn tay bạch ngọc châm xuống một tách trà đưa cho Cố Tích Triều.
“Mùi hương hảo đặc biệt a, giống như đã từng ngửi qua…”
“Đừng suy nghĩ nhiều, chàng mau thử đi.” Một tia âm lãnh dưới đáy mắt hiện lên, bất quá chỉ là một cái lướt qua.
——————–
Ánh trăng không rõ, chiếu rọi lên thân ảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng, khuôn mặt như bạch ngọc lộ vẻ lạnh lùng, càng làm cho một thân trắng thuần thêm lạnh hơn. Tường đồng vách sắt, nghiêm ngặt đến cả ruồi bọ cũng không thể bay vào, nhưng một câu này cũng không đủ để hình dung cấm vệ của Tương Vương phủ, bất quá, dù có canh phòng sâm nghiêm, một đạo bạch sắc vẫn có thể đi vào, tựa như chỗ không người. Y có thể làm như thế, bởi vì y là Cố Tích Triều, cũng bởi vì trên tay y có kim bài do Tương Vương ban cho.
Triệu Hàn lúc này đang ở thư phòng chuyên tâm xem công văn, hoàng đế ngu ngốc hắn có thể bất kính, nhưng con dân thiên hạ Đại Tống hắn lại không thể không yêu, vương triều Triệu gia hắn cũng không thể không tuân thủ, đây là trách nhiệm của hắn, cũng là nghĩa vụ của hắn.
Bên trong yên tĩnh, cửa thư phòng đột ngột bị đẩy ra, trong màn đêm Cố Tích Triều một thân trắng thuần, vẫn là mộc trâm búi tóc như trước, gió đêm nhẹ thổi, y phục tuyết trắng cùng theo đó mà lay động, tình cảnh này so với lần đầu tiên Cố Tích Triều xông vào Vương phủ rất giống nhau, thế nhưng lúc này trong đôi mắt sáng kia lại là sự thất thần cùng ảm đạm, cả người tỏ ra âm lãnh sát khí thay thế cho sự sắc bén vốn có.
Bất quá, Tương Vương vẫn chưa phát hiện điểm bất đồng này, đứng dậy nghênh tiếp Cố Tích Triều.
“Cố Tích Triều, bổn vương ban cho ngươi kim bài là để giúp ngươi dễ dàng làm việc, thi triển tài năng của ngươi, không phải để ngươi nửa đêm tìm đến bổn vương, trước một lần ngươi tới là muốn bổn vương trọng dụng ngươi, như vậy lần này ngươi tới là vì cái gì đây?”
“Đến. giết. ngươi!” Từng chữ âm lãnh tụa như một khối hàn băng ngàn năm đột ngột rơi trên mặt đất.
“Cái gì?” Triệu Hàn phát hiện có biến thì đã không kịp động.
Một phiến mây đen che khuất ánh trăng, một tia gió nhẹ thổi tắt đèn dầu, tối đen một mảnh, duy nhất chỉ có đạo thanh ảnh nhanh chóng lướt qua, mau đến mức khiến người ta không kịp nắm bắt.
Giữa hoàng hôn, một mạt thuần trắng yên lặng mà đi ra, thế nhưng áo trắng lúc này đã thắm đẫm máu đỏ, tựa như la sát. Mây trôi sương tán, ánh trăng tái hiện, trong phòng chỉ còn lại thi thể Triệu Hàn ch.ết không nhắm mắt.
“A!!!!” Tiếng kêu hoảng sợ vang vọng kinh thành, chính là lần này tất cả mọi người trong Vương phủ đều nhìn thấy được hung thủ — Cố Tích Triều.
———————-
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng xuyên thấu cửa sổ lan truyền vào bên trong, chiếu rọi lên nền một bức tranh loang lổ, trong phòng mùi hương ngưng tụ, giống như muốn cùng ánh trăng giằng co cùng nhau, kéo không ra, thổi không tan, đó là hương thơm của Cổ Vận U Lan, hương thơm độc nhất vô nhị từ thuở xa xưa. Một thân ảnh nhỏ xinh lẳng lặng ngồi trước bàn, cũng giống như đang giằng co với mùi hương kia. Dưới ánh trăng, là da thịt trắng bệch gần như trong suốt, hai tròng mắt như nước sớm đã tràn ngập u sầu, tựa như ánh trăng. Cho dù là lão quản gia, hay Cố Tích Triều luôn cùng nàng sớm chiều một chỗ cũng chưa từng thấy qua vẻ mặt nàng như vậy, không phải vẻ âm lãnh khiến người ta không rát mà run, cũng không phải vẻ vui tươi thoải mái, toàn thân nàng bao phủ bởi sự đau thương, là một loại bi thương xâm nhập tận cốt tủy.
Trước bàn một chén Liên Tình, mùi rượu nồng đặc, đúng vậy, Liên Tình, cái tên này kỳ thực chính là do nàng đặt ra, bởi vì ‘Tình’ là tên người thân nhân duy nhất trên đời của nàng, tỷ tỷ duy nhất của nàng — Phó Vãn Tình.
“Tỷ tỷ, tỷ vì sao phải rời bỏ ta?”
“Tỷ tỷ, tỷ biết không? Qua đêm nay, kế hoạch của ta sẽ thành công, không ai có thể thoát được sự khống ch.ết của Cổ Vận U Lan, đêm nay Tương Vương phải ch.ết là chuyện không thể nghi ngờ, mà Cố Tích Triều cũng sẽ vì giết vương, tội không thể tha, y lập tức sẽ đến cùng tỷ, như vậy tỷ sẽ không còn cô đơn nữa. Thích Thiếu Thương, hắn một tay hủy đi hạnh phúc của tỷ, tất cả mọi chuyện xảy ra đều bắt nguồn từ hắn, hắn nhất định chạy trời không khỏi nắng. Như vậy, ta đã có thể giúp tỷ và phụ thân báo thù, tỷ tỷ có vui không?”
“Nhưng mà, tỷ tỷ, vì cái gì ta lại cảm thấy khó chịu như vậy? Vì cái gì ta lại luyến tiếc Cố Tích Triều kia, vì cái gì ta chung quy vẫn không thể làm đúng theo kế hoạch đã định sẵn? Vì cái gì?” Hàng thanh lệ rốt cục vỡ đê mà trào ra, dưới ánh trăng, vô cùng trong suốt.