Chương 13: Chương 13:
Đinh tr.a nam bị hỏi đến ngây ngốc, trong lúc nhất thời không tìm được lời gì để nói, chỉ ngơ ngác nhìn Kiều Diệc Khê.
Đột nhiên chỗ ngồi bên cạnh vang lên tiếng cười, mang theo cảm giác từ tính như có như không của giọng cười, hơi trầm thấp.
Chu Minh Tự cười đến lồng ngực hơi run theo, cậu cong môi, hình như còn muốn vỗ tay.
“Nói hay lắm.”
Kiều Diệc Khê không nghĩ rằng cậu cũng ở gần đây, sửng sốt hai giây, sau khi lựa chọn giữa chào hỏi trước hay là giải quyết việc chính trước, cô chọn vế sau, sau đó lại nhìn sang Đinh Huyền.
“Đừng nói những lời khác nữa, tình cảm có thể lau sạch, nhưng thiếu tiền thì không được.”
“Khi nào trả tiền, chàng trai thủy tinh?”
Đinh Huyền không biết vì sao bản thân lại có thêm loại biệt hiệu này, nghe có chút chói tai, nhưng cũng không có lý do gì để phát giận, đành phải nghẹn một hơi ở cổ họng.
“…… Anh không phải loại người như vậy, trên tay dư dả anh sẽ trả mà.”
Cô gật đầu, đứng một bên xé tờ giấy, sau đó đẩy giấy và bút qua: “Vậy viết giấy nợ trước.”
Thủy tinh tr.a nam lập tức nhíu mày: “Chắc không cần đâu?”
“Tất nhiên là cần rồi,” cô nhẹ nhàng nâng mi mắt lên, “Không phải anh nói, làm đàn ông phải có trách nhiệm sao?”
“……”
Chu Minh Tự không uống cà phê nữa, hứng thú nhìn cô “chủ trì chính nghĩa”.
Thủy tinh tr.a nam: “Không phải, em tin anh, cũng học cùng một trường, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, anh nhất định sẽ trả số tiền này. Nhưng viết giấy nợ cũng quá lỗi thời rồi, làm ra vẻ khách sáo như vậy thì ngại biết bao nhiêu.”
Thư Nhiên: “Ngài nói xem có trùng hợp hay không, hôm nay chúng tôi muốn chơi đồ cổ.”
Kiều Diệc Khê nghĩ nghĩ, săn sóc lên tiếng: “Không viết giấy nợ cũng được, ngày mai tôi đi đăng ký tài khoản trên diễn đàn trường, cứ gọi là “hôm nay Đinh Huyền trả tiền chưa nè”, sau đó ngày ngày đăng bài: 【 Không có 】. Check-in đến khi nào anh trả tiền mới thôi, anh thấy sao?”
Làm một tên thủy tinh tr.a nam, nhưng là tên thủy tinh tr.a nam có sĩ diện, Đinh Huyền tất nhiên cảm thấy chẳng ra gì.
“Không thể khoan dung thêm chút sao?”
“Chúng tôi chưa đủ lương thiện sao, tiền lãi cũng chưa thu mà, nếu không thì tôi tr.a thử lãi suất ngân hàng?” Kiều Diệc Khê vờ như muốn lấy di động ra, “Anh một hai đòi trả tiền lãi thì, thẻ ngân hàng của Hướng Mộc cũng không ngại.”
Hướng Mộc vô cùng săn sóc: “Tôi cũng không ngại.”
Càng nói càng không thắng, Đinh Huyền bất đắc dĩ thở dài, đành viết giấy nợ, trốn tránh nói: “Dấu tay không cần ấn đâu nhỉ? Chỗ này không có mực đóng dấu.”
Kiều Diệc Khê thuận theo tình thế: “Không sao, tôi có mang theo son môi không dùng.”
“………………”
Thu lại giấy nợ, còn chụp tấm ảnh để dự trù, lúc này mấy người bọn họ mới rời đi.
Thấy các cô xoay người, Đinh Huyền cúi đầu nhổ nước bọt, mắng câu thô tục.
“Không thu lãi với anh thì cười trộm đi, bớt đứng đó mắng người.” Ngón tay Thư Nhiên chỉ qua đó, híp mắt.
“Loại người như anh, khỏa thân vay tiền cũng không vay được năm ngàn.”
///
Sau khi ra khỏi quán cà phê, Hướng Mộc giơ ngón tay cái với Kiều Diệc Khê và Thư Nhiên.
“Các cậu quá biết cách, sau này tớ cũng muốn học các cậu miệng chó không phun được ngà voi.”
Kiều Diệc Khê:
Hướng Mộc: “Không đúng không đúng, làm cách nào không nói lời thô tục vẫn sỉ nhục được người khác.”
“Đây là một môn học, sau này cậu hãy theo Thư Nhiên học hành chăm chỉ, cậu ấy am hiểu môn này.” Kiều Diệc Khê vỗ vào lưng Hướng Mộc, “Cách vừa cãi nhau đã nghẹn lời này của cậu cũng rất đáng yêu, nhưng lại không thích hợp với trường hợp chính thức, dễ dàng bị ức hϊế͙p͙. Cũng may là Thư Nhiên đủ hung dữ.”
Thư Nhiên: “A”
Có giấy nợ rồi, nhìn thì có vẻ tiền cũng có thể lấy lại được, Hướng Mộc mời mọi người đi ăn bữa cơm tối.
Lúc ăn cơm Kiều Diệc Khê hỏi cô: “Năm ngàn cũng không tính là ít, sao cậu lại cho anh ta mượn nhiều như vậy? Các cậu mới yêu nhau không bao lâu đúng chứ.”
Vẻ mặt của Hướng Mộc hiện lên tia bất đắc dĩ.
“Trước kia anh ta gạt tớ nói thủy tinh rất đắt, còn có giấy chứng nhận giám định gì đó, lúc ấy tớ đã có chút băn khoăn.”
“Sau đó vào một buổi tối anh ta không trả lời lại tin nhắn của tớ, nói là đói bụng nên ngủ sớm, tớ hỏi anh ta tại sao không ăn cơm, anh ta nói không có tiền.”
“Tớ liền chuyển cho anh ta hai ngàn, anh ta còn nói bản thân phải ăn ít, tích cóp tiền mua ghế chơi esport, tớ đã……”
“Ôi, tr.a nam đúng là rành chiêu bài tình cảm, còn biết tăng dần từng bước nữa,” Thư Nhiên cảm thán, “Tớ còn tưởng rằng cậu thích đến tẩu hỏa nhập ma rồi.”
“Vậy thì không có, sau khi biết anh ta cắm sừng, tớ đã hết cảm giác rồi.” Hướng Mộc nói, “Lúc ấy cũng cảm thấy có thể thử xem rồi mới ở bên nhau, sự thật chứng minh, mấy chuyện ma quỷ tr.a nam đã nói trước khi ở bên nhau thì một cái cũng không làm được, đừng nên tin.”
Thư Nhiên: “Cho nên mới nói, tìm bạn trai vẫn nên tìm đẹp trai.”
Kiều Diệc Khê: “Nói thế nào.”
“Cho dù nhân phẩm không tốt, ít nhất còn có mặt mũi có thể thưởng thức.” Thư Nhiên nêu ví dụ, “Giống như loại Chu Minh Tự này, biết bao nhiêu con gái còn vội vàng muốn bị cậu ta lừa gạt tình cảm, lừa tiền cũng được.”
“Cậu ấy sẽ không.” Cô nói.
“Sao?”
Thư Nhiên vừa định nói cậu hiểu cậu ta như vậy sao, giây tiếp theo, Kiều Diệc Khê đã trấn định mở miệng.
“Cậu ấy có tiền.”
“……”
///
Buổi tối, cô lại có may mắn được nói chuyện cùng với nhân vật chính nào đó —— Chu Minh Tự chơi game.
Trò chơi vừa bắt đầu chưa được bao lâu, cô đã nhìn thấy có người xông về hướng này, còn chưa kịp kêu gọi gì đó, Chu Minh Tự đã bắn ch.ết rồi.
Cô đi qua đó mở hộp nhặt đồ, lúc nhặt đồ xong, lại phát hiện có người vọt xuống từ dốc núi, có lẽ là đồng đội của người kia.
Tiếng bước chân vòng qua một vòng, cô cũng đi theo, Chu Minh Tự ở phía sau kêu cô: “Cậu đừng xông lên trước như vậy.”
Là sợ cô tiêu đời.
Giọng nói của Kiều Diệc Khê lúc có lúc không: “Không sao…… tớ nhìn thử thôi.”
Cô núp ở chỗ ngoặt trong phòng nhưng không tiến về trước, kéo góc độ quan sát, phát hiện người kia ngồi xổm gần đó, vì thế lập tức nghiêng người nổ súng, người kia biến thành hộp dưới súng của cô.
Mã Kỳ Thành thấy vậy thì lên tiếng: “Ôi, bây giờ em Kiều có thể giết người thật rồi! Tuy người thật này cũng là một con gà.”
Chu Minh Tự nhàn nhạt nói: “Đó cũng là người thật.”
Cũng coi như có chút tiến bộ.
Phó Thu: “Thế nào Tự thần, có phải cảm nhận được chút thú vui của việc nuôi lớn trưởng thành hay không.”
Chu Minh Tự cũng không quan tâm lời nói bậy bạ của Phó Thu, bình tĩnh trả lời: “Tôi cảm nhận mẹ cậu.”
“Đừng cảm nhận mẹ tôi nữa, nên cảm nhận em gái Tiểu Kiều của chúng ta nhiều một chút.”
Buổi tán dóc thư giãn đột nhiên im bặt, Mã Kỳ Thành phắc một tiếng: “Phía sau hòn đá còn có người, cầm súng bắn tỉa.”
Lực sát thương của súng.bắn.tỉa rất cao, sau khi lắp ống ngắm vào là một lựa chọn hàng đầu cho việc chiến đấu từ xa và để nổ đầu.
Lúc này Kiều Diệc Khê biết ngoan ngoãn rồi, sau khi chạy đến người che chắn mới đặt câu hỏi: “Chỗ nào?”
Chu Minh Tự: “Hướng Đông Nam.”
Cô suy nghĩ rằng hướng Đông Nam có hòn đá sao, lúc này Chu Minh Tự mới tiếp tục nói: “Tôi có đánh dấu.”
Nhìn đến đánh dấu của Chu Minh Tự, mặt sông im ắng thỉnh thoảng gợn sóng, cô nghi ngờ bản thân cô có lẽ mắc bệnh mù chướng ngại vật.
Nhưng là người luôn không tìm thấy kẻ địch như cô hình như đầu óc có chút vấn đề, nên cô quyết định đục nước béo cò làm bừa một chút, giả vờ như nhìn thấy gì đó mà tùy tiện nổ mấy phát.
Không tồi chứ, vẫn rất thông minh.
Lúc cô đang tự say sưa chính mình, Chu Minh Tự đột nhiên kéo micro, dù đang bận rộn trong game nhưng vẫn thong thả nghiêng người lại hỏi cô ——
“Cậu nổ súng với bụi cỏ làm gì?”
“…………”
Việc này cũng có thể phát hiện sao
Tuy rằng giết được một người, nhưng cuối cùng cô vẫn khó thoát khỏi vận mệnh bị hạ gục, nhưng cũng may là chạy ra ngoài dụ kẻ địch, Chu Minh Tự cũng thuận lợi xử lý người cuối cùng.
Cô còn chưa kịp nhìn mình mất máu, cũng chưa kịp mắng mỏ cách thức dùng súng xuất thần, giao diện thống kê lúc chiến thắng của hệ thống đã xuất hiện.
Chu Minh Tự hình như cảm thấy hiếm lạ: “Sao không nói chuyện, trưa hôm nay ở quán cà phê không phải rất biết trách móc người khác?”
“Đó chỉ là bảo vệ quyền lợi chính đáng giúp bạn bè mà thôi,” cô chợt nâng giọng nói lên một nửa, “Sao nào, cậu cũng muốn thử sao?”
Mã Kỳ Thành lập tức tiếp lời: “Được đó được đó.”
“Cậu bảo tớ diss Chu Minh Tự? Vậy thì không được,” Kiều Diệc Khê nói, “Đây là đại lão của tớ, cần dẫn tớ ăn gà, tớ đắc tội ai cũng không thể đắc tội cậu ấy.”
Mã Kỳ Thành hừ một tiếng: “Chơi trò chơi rất ghê gớm sao?”
Phó Thu: “Sorry, chính là ghê gớm.”
///
Vào cuối tuần, Kiều Diệc Khê suy nghĩ đã rất lâu không về nhà rồi, cộng thêm việc cô hẹn bạn xem phim ở rạp chiếu phim gần nhà vào buổi sáng chủ nhật, vì thế cô đi về nhà một chuyến.
Cô không nói trước với mẹ Kiều, một tiếng sau cô xách theo một ly sữa bò lúa mì khoai môn gõ cửa nhà.
Mẹ Kiều cũng xách theo vali đi ra mở cửa.
“……”
Kiều Diệc Khê: “Mẹ xách vali làm gì?”
“Mẹ và ba con phải đi công tác, đi ba ngày, đang sắp xếp hành lý kìa.”
“Hôm nay đi?”
“Đúng vậy, đợi lát nữa lên máy bay.”
Nói sao đây, Kiều Diệc Khê chắc cảm thấy đây là tin dữ trời giáng.
Mẹ Kiều: “Chắc con sẽ không chuẩn bị về đây ở mấy ngày này chứ?”
Cô gục đầu xuống vai rồi gật đầu, cảm giác thức uống ngon lành trong tay đều trở thành vô vị.
“Đúng vậy.”
Mẹ Chu vừa xuống lầu, cũng nhìn thấy không khí hiện trường ngay lúc này.
“Sao thế? Sao lại đứng hết ngoài cửa thế này? Dì vừa kho mấy cái chân gà, hai người có muốn ăn thử không?”
Sau khi Kiều Diệc Khê nói cảm ơn thì vươn tay bắt lấy bao tay, ngồi vào bên cạnh bàn từ từ ăn, cảm xúc vẫn chưa thể tốt lên.
Mẹ Chu: “Diệc Khê làm sao vậy? Thật vất vả mới về một chuyến, sao cảm giác tâm tình không được tốt lắm?”
“Thì bởi, thật vất vả mới về một chuyến, phát hiện ra chúng tôi phải đi công tác,” mẹ Kiều bất đắc dĩ cười, “Đứa bé này của nhà chúng tôi thì không có khuyết điểm khác, chỉ là sợ tối, không thích ngủ một mình.”
Lúc cô còn học cấp 3 thì rất thích xem phim kinh dị trong phòng ngủ, một tháng có thể xem ba bốn lần, phim kinh dị trên thị trường đều bị các cô vơ vét hết.
Lần nào Kiều Diệc Khê cũng bị khuyến khích xem cùng bọn họ, qua một thời gian dài, lá gan của cô cũng thu nhỏ theo ——
Cô không có cách nào ngủ một mình ở nhà.
Vì tật xấu nhát gan này mà cô đã tự ghét bỏ mình không biết bao nhiêu lần, đúng là không biết làm sao để sửa.
“Vậy dứt khoát đến nhà dì ngủ đi!” Mẹ Chu bỗng nhiên hứng khởi, “Đêm nay Minh Tự không về, chú Chu con cũng không ở nhà, con tắm rồi thì đi lên luôn. Phòng dành cho khách cũng tu sửa xong rồi, đi lên là ngủ được.”
Kiều Diệc Khê sửng sốt một chút, giống như không nghĩ tới còn có loại phương thức giải quyết này.
Mẹ Chu lại nói: “Phòng dành cho khách cố ý tu sửa vì con đấy, bởi vì sợ con muốn đi ngủ, nếu con lại từ chối dì thì dì đau lòng lắm đấy.”
Cô nghĩ đến ngày mai còn có phim điện ảnh, quay về trường học thì quá phiền phức, nên đành đồng ý, đêm nay đến nhà họ Chu ngủ.
Đêm đó sau khi cô tắm xong, mang theo dây sạc và di động đi lên lầu.
Để xây dựng một hình tượng tốt đẹp, cô còn mang theo cuốn 《Lời từ biệt dài lâu》, chuẩn bị đọc sách trước khi đi ngủ.
Phòng dành cho khách của nhà họ Chu bố trí đúng là rất thoải mái, ngoại trừ màu sắc thiếu nữ quá mức thì không còn khuyết điểm nào khác, cô càng nằm càng thả lỏng, đúng là có hơi xem chỗ này là phòng của mình.
Bỗng nhiên vào lúc này cánh cửa bị người khác mở ra.
Chu Minh Tự vừa đẩy cửa liền bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của mẹ Chu: “Không phải không về sao? Sao lại về rồi”
“Quay về lấy đồ, thuận tiện nghỉ ngơi một đêm.”
Cậu vốn đang khó hiểu thái độ hôm nay của mẹ Chu, cho đến khi nhìn thấy có một gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo ló ra từ phòng dành cho khách, ánh mắt còn mang theo một chút lo sợ và khó xử.
Cổ áo ngủ cô quá rộng, lúc này rớt xuống vai, lộ ra bả vai tinh xảo trắng nõn.
Cái chân đặt dưới chăn cũng không yên, nửa cái chân vắt bên ngoài giường, cặp chân thẳng tắp cân xứng lắc qua lắc lại, khó khăn lắm mới điều chỉnh để che đi bắp đùi một chút, làn da lộ ra ngoài trắng đến chói mắt.
Đầu ngón tay của Chu Minh Tự giật giật, chợt dời tầm mắt sang chỗ khác.
Kiều Diệc Khê hình như cũng thấy được gì đó, nhanh chóng ngồi đàng hoàng rồi gài cổ áo, rụt chân lại, che kín mít.
Cô ho nhẹ một cái: “Hi, chào… Chào buổi tối?”
Tác giả có lời muốn nói: Che cái gì mà che, sau này không phải đều muốn xem sao. Người một nhà, không cần sợ.