Chương 30: Chương 30:

 
Chu Minh Tự chưa từng tiếp xúc với loại đồ vật như giày cao gót, phương thức khá mới lạ, khoá cài bốn năm lần mới cài xong.
 
Cuối cùng cũng cài xong, cậu nhẹ giọng đáp lại cô: “Ừm?”
 


Giọng nói của chàng trai như vừa nhấn nút giảm âm, lúc nói một chữ lại đặc biệt trầm thấp, dưới loại tình huống này, đúng là có chút giống như vô ý trêu chọc.
 
…… Trời sinh trêu chọc đúng là không phải hư danh.
 


Cuối cùng thì mũi chân cũng chạm đất, Kiều Diệc Khê hơi có cảm giác yên ổn, hỏi cậu: “Cậu làm sao vậy?”
 
Lúc này mới ý thức được chuyện bản thân vừa làm, Chu Minh Tự cũng sững lại một giây, khép ngón tay lại, trên ngón tay dường như còn lưu lại độ ấm từ mắt cá chân cô.
 


Cậu hơi mở miệng, nhưng không biết vì sao, trong khoảnh khác kia lại không nói nên lời.
 
Nhân viên đã cầm giày lại đây, nhìn thấy tình huống vừa rồi, hơi ngẩn ra: “Đây là……”
 
Kiều Diệc Khê nhìn Chu Minh Tự.
 


Chu Minh Tự giải thích với cô: “Tôi vừa thấy tủ giày hơi lộn xộn, nên lấy chiếc giày ra đây, cậu cởi ra cũng không sao.”
 
Kiều Diệc Khê gật đầu, cúi đầu nhìn một cái, chiếc mà cậu “thuận tay” lấy cũng không tệ, giày bít mũi.
 


“Cũng được, cứ giữ lại trước đi, được chọn.”
 
Cô đổi xong chiếc nhân viên đem tới, là kiểu đế xuồng, có lẽ không đủ thanh tú để phối với váy, dứt khoát từ bỏ.
 


available on google playdownload on app store


Ngoại trừ nhân viên đem tới, trên tay cô còn có hai chiếc có kiểu dáng khác nhau, sau khi thử một lần, lại vô tình phát hiện, chiếc giày Chu Minh Tự đem tới vậy mà là chiếc thích hợp nhất.
 
Lúc tính tiền, cô cực kỳ thành thật khen ngợi: “Mắt nhìn giày cao gót của cậu còn khá chuẩn.”
 


Chu Minh Tự: “……”
 
“Tôi tùy tiện lấy.”
 
“Thật sao?” Cô còn có chút không tin lắm, “Nhưng cái này rất vừa chân, hơn nữa kiểu dáng cũng rất thích hợp.”
 
Cậu nói: “Tôi chỉ thấy chỗ đó quá lộn xộn, muốn sửa lại một chút.”
 


Cô “ừ” một tiếng, không nói gì nữa.
 
Sau khi trở về, Thư Nhiên hỏi cô mua xong quần áo chưa, cô thay cả bộ, đứng trước gương gửi bức ảnh vừa chụp cho Thư Nhiên.
 
Thư Nhiên sau khi xem ảnh thì không dứt lời khen ngợi: 【 Không tệ! Váy và giày đều đẹp!! 】
 


Kiều Diệc Khê: 【 Không giấu gì cậu, giày do Chu Minh Tự chọn. 】
 
Thư Nhiên: 【 Ý gì? 】
 
Kiều Diệc Khê:  【 Tớ vốn ngồi đó chọn giày, sau đó Chu Minh Tự đi tới, đưa tớ chiếc giày, mang vào xem thử, cũng khá đẹp. 】
 
Thư Nhiên: 【 Đờ phắc, thật hay giả? 】
 


Kiều Diệc Khê:  【 Thật, cậu ấy nói bởi vì thấy tủ giày quá lộn xộn, nên muốn sửa lại. 】
 
Thư Nhiên: 【 Kệ giày lộn xộn thì cậu ta sửa lại là được rồi, làm gì phải lấy chiếc giày ra? 】
 


Lại bởi vì Thư Nhiên không mấy thân thiết với cậu ấy, nên vẫn còn ghi nhớ ấn tượng lần đầu gặp mặt.
 
Qua một lúc sau, Thư Nhiên nói:  【 Tớ cảm thấy…… Có phải đúng là cậu ta rất thích giày cao gót không? 】
 
///
 


Nghỉ ngơi hai ngày ở nhà họ Chu, vào ngày thứ hai, Kiều Diệc Khê lại một lần nữa chìm đắm trong tiết học sáng sớm tại đại học A.
 
Hướng Mộc còn chưa tỉnh ngủ bò lên vị trí, vành mắt đen thui ai oán: “Làm gì có sinh viên nào mỗi ngày phải rời giường lúc 6 giờ 50 chứ……”
 


Kiều Diệc Khê: “Tớ 6 giờ 20 đã thức dậy.”
 
Hướng Mộc: “…… Được, tớ cân bằng rồi.”
 
Sau khi chấm dứt tiết học buổi sáng, bốn người các cô hẹn nhau cùng làm nhà bánh gừng vào buổi chiều, chính là căn nhà nhỏ được xây từ bánh gừng.
 


Trình tự làm bánh không khó, bọn cô làm được năm cái.
 
Hướng Mộc khó xử nhìn năm món đồ: “Mỗi người ăn một cái, vậy còn thừa một cái, làm sao bây giờ?”
 
Nguyễn Âm Thư: “Mỗi người ăn một cái chưa chắc ăn hết, vừa ăn xong cơm chiều, bây giờ tớ rất no.”
 


Thư Nhiên bỗng nhiên nói với Kiều Diệc Khê: “Còn thừa một cái, không thì cậu cho Chu Minh Tự đi?”
 
Kiều Diệc Khê: “Sao bỗng nhiên nghĩ đến cậu ấy?”
 


“Đến lúc đó để cậu ấy dẫn chúng mình chơi game!” Thư Nhiên cười cười, “Mua chuộc cậu ấy trước, cứ nói đây là chúng ta làm cùng nhau.”
 
Kiều Diệc Khê suy tư một lúc, “Một mình cậu ấy dẫn mấy con gà mờ chúng mình, có thể dẫn được sao?”
 


“Cậu cũng đừng nhọc cái lòng này!” Thư Nhiên đưa một phần nhà bánh gừng cho cô, “Đưa cho Chu Minh Tự đi, ngoan.”
 
Nếu Thư Nhiên đã đem trọng trách này giao cho cô, vậy tất nhiên cô không thể kháng chỉ không tuân theo.
 


Sau khi quay về cô có nhắn tin cho Chu Minh Tự, hỏi bây giờ cậu ấy có ở ký túc xá không.
 
Đáng tiếc Chu Minh Tự vẫn chưa trả lời cô.
 
Vừa lúc đi đến dưới lầu ký túc xá, cô nghĩ rằng nếu không thì đưa đồ đến phòng ngủ của cậu vậy.
 


Sau khi đăng ký ở tầng một của ký túc xá nam, cô xách đồ đi đến phòng ngủ cậu.
 
Gõ cửa ba lần, bên trong truyền đến một giọng nam xa lạ: “Ai đó? Tới đây!”
 


Cửa lớn được mở ra, một cậu trai vừa tròng áo vào xuất hiện ở cửa, có chút bực bội kêu lên: “Sao nãy giờ không nói gì?!”
 
Nhìn thấy người đến là một cô gái, cậu ta sửng sốt một chút, giọng nói bất giác nhẹ nhàng hơn: “…… Cậu tìm ai?”
 


Kiều Diệc Khê: “Chu Minh Tự có ở đây không?”
 
“Chu Minh Tự cậu ta…… Đi chơi bóng rồi,” chàng trai nói, “Có chuyện gì?”
 
Kiều Diệc Khê vẫy vẫy cái túi trong tay: “Tớ đưa đồ cho cậu ấy.”
 
Chàng trai nhìn đồ vật trên tay cô, có chút khó xử.
 


Kiều Diệc Khê đưa đồ cho cậu ta: “Giúp tớ đặt lên bàn cậu ấy đi.”
 
Chàng trai kia gãi đầu, “Thì là…… Bình thường Chu Minh Tự không nhận quà, những nữ sinh tới tặng đồ, cậu ấy cũng thẳng thừng bảo các cô ấy về……”
 


Cô hiểu rõ ý tứ của cậu ta, cười cười: “Tớ không giống các cô ấy, cậu yên tâm đi, đồ cứ đưa cho cậu ấy là được. Tin nhắn tớ đã gửi cho cậu ấy, cậu ấy sẽ xác nhận.”
 


Chàng trai nhìn thấy cô xinh đẹp, nói chuyện cũng có trọng điểm, dường như thật sự quen biết Chu Minh Tự, liền cầm lấy đồ vật: “Vậy được, tớ đặt đồ lên bàn cậu ấy.”
 
“Ừm.”
 


Cô gật đầu, sau khi đi ra ngoài vài bước lại quay đầu lại, nhếch môi cười cười, “Cảm ơn nhé.”
 
Chàng trai sửng sốt vài giây, lúc này mới đờ đẫn gật đầu.
 
Buổi chiều 6 giờ, Chu Minh Tự chơi bóng xong quay về phòng ngủ, trên đường đi về nhìn thấy Kiều Diệc Khê gửi cho cậu hai tin nhắn.


 
Tin thứ nhất hỏi cậu ở đâu, tin thứ hai cách tin nhắn kia hai mươi phút, nói đã đưa đồ đến phòng cậu.
 


Quả nhiên, Chu Minh Tự vừa đi vào phòng, bạn cùng phòng liền ló đầu khỏi giường: “Có một cô gái tới tặng đồ cho cậu, cậu ấy nói cậu ấy không giống với mấy người tặng đồ trước kia, tôi liền nhận lấy. Có thể nhận chứ?”
 
“Ừm.”
 


Bạn cùng phòng tiếp tục nói: “Nhưng mà, em gái kia là ai thế, em gái cậu sao? Thật sự rất con mẹ nó xinh xắn.”
 


Cậu lại lấy hơi thêm: “Cậu có biết trước khi cậu ấy rời khỏi, đứng ở cửa cầu thang quay đầu lại nói cảm ơn với tôi, tôi mẹ nó cảm giác khoảnh khắc kia hồn đã bị câu đi rồi……”
 
Giọng nói trên lầu vẫn đang tiếp tục, nhưng Chu Minh Tự không nghe lọt lỗ tai.
 


Cậu mở túi đựng nhà bánh gừng ra, lấy đồ vật bên trong ra ngoài.
 
Kéo ra tầng ngoài cùng, bên trong là…… Một cái bánh kiểu dáng giày cao gót.
 
Chu Minh Tự: ……
 
///
 


Sau đó hai người lại gặp được nhau, Kiều Diệc Khê không hề biết bên trong còn có huyền cơ như vậy, hỏi cậu bánh ăn ngon không, Chu Minh Tự nói hương vị không tồi.
 
Chỉ là…… Cậu muốn nói lại thôi, rốt cuộc không nói thêm gì.
 


Vào cuối tuần, Kiều Diệc Khê quay về nhà họ Chu, bởi vì tuần đó có lớp học đàn violon, Chu Minh Tự có việc ở trường học, nên không quay về.
 
Trong nhà chỉ có cô và mẹ Chu, Há Cảo tự nhiên ăn vạ cô, lúc nào cũng tìm cô chơi với nó.
 


Kiều Diệc Khê liền gánh thêm cái trọng trách “bạn chơi cùng” này.
 
Há Cảo không chỉ sủa giống chó, mà thói quen chơi đùa cũng rất giống chó, ví dụ như thích chơi trò nhặt bóng.
 
Chu Minh Tự có mua cho nó một trái bóng cỡ nhỏ, nên Kiều Diệc Khê chơi ném bóng với nó trong phòng khách.


 
Kết quả chỉ vừa lơ đãng, nó đem trái bóng vào phòng ngủ của Chu Minh Tự, một lúc lâu cũng chưa thấy ra ngoài.
 
Sợ nó làm chuyện gì không tốt, Kiều Diệc Khê đợi một lát, sau đó vội vàng đi vào.
 


Há Cảo đang vờn tới vờn lui dưới giường Chu Minh Tự, cô vừa kề sát vào, thì thấy tên nhóc đang chơi bóng dưới gầm giường.
 
Cô lấy quả bóng giúp Há Cảo, kết quả nhân tiện kéo theo một vật nhỏ ra ngoài.
 
Vật kia nhìn rất quen mắt, Kiều Diệc Khê nhặt lên nhìn, là cái hoa tai kẹp nho nhỏ của cô.


 
Cái hoa tai kẹp này không thấy đã được một khoảng thời gian, bởi vì cô thường ném mấy vật nhỏ này đi, nên lúc ấy cũng không thèm để ý, chỉ cho là đã đặt chỗ nào đó……
 
Bây giờ nghĩ đến, có lẽ là không cẩn thận rớt lại lúc chơi trò chơi trong phòng cậu?
 


Dù sao thì cái hoa tai này cũng có lúc lỏng, mà có thể cô không chú ý tới.
 
Cô sờ sờ vành tai, sau đó cầm lấy hoa tai.
 
Chuyện này cô xem như một việc nhỏ, không mấy để ý, lúc sau quay về trường học bận rộn việc dẫn chương trình, tất nhiên càng không rảnh bận tâm.
 


Hôm đó cô và Giang Tuyết đi tập thử, sửa vài câu, một buổi trưa cứ vậy trôi qua.
 
Hai cô gái đi ra một quán nằm ngoài trường học ăn cơm chiều, bên trong quán ăn đầy người, chỉ còn một bàn trống.
 
Sau khi Kiều Diệc Khê đi qua đó ngồi xuống, mới phát hiện ra ngồi bên cạnh là Chu Minh Tự.
 


Dường như cậu đang đợi cơm, trước mặt là thẻ cơm, cầm di động có màn hình lớn, đặt ngang, đang chơi game.
 
Bởi vì đeo tai nghe, cậu không hề hay biết chuyện đang xảy ra xung quanh mình.
 
Giang Tuyết nhìn hai cái, lúc ngồi xuống còn dùng khẩu hình miệng nói với Kiều Diệc Khê: “Đây là đại lão.”


 
Kiều Diệc Khê cười như không cười mà gật đầu.
 
Sau đó người phục vụ lại đây hỏi món, sau khi xong món chính cô còn muốn ăn thêm món phụ, chọn lựa kỹ càng rồi ngẩng đầu nói: “Thêm một phần gà viên đi.”
 


Người phục vụ tỏ ý xin lỗi nhìn nhìn Chu Minh Tự: “Ngại quá, phần gà viên cuối cùng đã bán cho cậu ấy.”
 
Phần cơm của Chu Minh Tự vừa lúc được mang lên, giờ phút này cậu đang tháo tai nghe chuẩn bị ăn cơm, rất hiển nhiên nghe được lời nói của người phục vụ, nghiêng đầu nhìn cô một cái.


 
Sau khi phát hiện ra là Kiều Diệc Khê, ngón tay thon dài của chàng trai bắt lấy chén gà viên kia, đặt giữa bàn.
 
Ý bảo cô có thể ăn.
 
Kiều Diệc Khê lập tức ngầm hiểu, cầm hai cái nĩa, chia cho Giang Tuyết một phần.
 


Giang Tuyết thấy cô không chút khách khí gắp gà viên, còn có chút ngây ngốc: “…… Thật sự có thể sao?”
 
Kiều Diệc Khê chấm sốt cà chua, cắn một miếng, mơ hồ đáp lại: “Tất nhiên có thể.”
 


Giang Tuyết do dự gắp một miếng, nghĩ thầm đây chẳng lẽ là đặc quyền của người đẹp, ngay cả gà viên của người lạ cũng có thể tùy tiện ăn?
 
Một lúc sau, hai phần cơm của các cô cũng được mang lên, trong chén còn thừa lại một miếng gà viên cuối cùng.
 


Kiều Diệc Khê khuấy chén cơm của mình, dường như nhớ tới cái gì đó, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, dường như đang bí mật mưu đồ kế hoạch gì đó rồi sáp lại cạnh Chu Minh Tự.
 
Cô còn chưa kịp mở miệng, Chu Minh Tự giống như hiểu rõ suy nghĩ của cô, lắc đầu: “Tôi không ăn, cậu ăn đi.”
 


Kiều Diệc Khê dại ra vài giây, sau đó mới hiểu ra —— cậu cho rằng cô đang muốn ăn miếng gà cuối cùng.
 
“Không phải,” cô nâng mi mắt, “Tớ muốn hỏi cậu lát nữa có thể dẫn chúng tớ ăn gà không?”
 


Lúc vừa chờ tiết mục tập luyện, cô và Giang Tuyết có chơi một trận, tình huống có chút thê thảm.
 
Cậu lại không tỏ ý kiến: “Các cậu mấy người?”
 
Cô chỉ chỉ chính mình và Giang Tuyết, ngón tay cong cong, làm một động tác tay, “Hai người.”
 


Cậu gật đầu, khóe môi nhếch lên một cái: “Có thể.”
 
Giang Tuyết tiến đến trước mặt Kiều Diệc Khê, nhỏ giọng hỏi: “Các em quen biết sao?”
 
“Chắc chắn quen biết.”
 


Sau khi cơm nước xong, bọn họ chuyển sang chơi ở Starbucks, phòng do Giang Tuyết tạo, thêm Kiều Diệc Khê trước, rồi Kiều Diệc Khê kéo Chu Minh Tự vào.
 
Sau khi vào trận, phát hiện có thêm một người lạ trong đội, Kiều Diệc Khê nói: “Chị còn chọn tự động phối đồng đội sao?”
 


Hình thức bọn họ đánh là bốn người, đôi khi hệ thống sẽ ghép với một số người vô dụng, ngược lại còn quấy nhiễu đồng đội tác chiến, nên thỉnh thoảng lúc cô chơi game, chủ phòng sẽ hủy bỏ tự động ghép đôi đồng đội.
 


Nói như vậy chính là hai người hoặc ba người chơi hình thức bốn người, cũng có người chơi một người đấu bốn người, nhưng bởi vì thiếu người, cho nên độ khó tác chiến cũng được nâng cao.
 
Nhưng bởi vì Chu Minh Tự ở đây, nên cô cũng không lo lắng, cảm thấy ba người đánh là đủ rồi.


 
Giang Tuyết: “A? Bình thường các em không tự động ghép đồng đội sao? Vậy không thì thoát ra ngoài chơi một ván mới?”
 
Chu Minh Tự đã đánh dấu trên bản đồ, cậu nói: “Không cần.”
 


Dù sao thì có lúc đồng đội ghép đôi một câu cũng không nói, tương đương với không có.
 
Nhưng…… Đồng đội số 4 mới vào này, rất rõ ràng không thuộc loại hình không nói một lời.
 


Vừa nghe Kiều Diệc Khê mở miệng nói chuyện, cậu lập tức đuổi kịp: “Tiểu tỷ tỷ số 1, nhảy dù tôi nhảy với cậu nhé, nghe giọng của cậu dễ nghe như vậy.”
 
Kiều Diệc Khê không nói chuyện, nhảy dù theo Chu Minh Tự.
 
Bốn người dừng ở hải cảng gần đó.
 


Sau khi rơi xuống thì Kiều Diệc Khê nhặt được súng, nhưng đạn rất ít, liền hỏi một câu: “Các cậu có đạn 5.56 không?”
 
Cô quên tắt micro, đồng đội số 4 mới vào tất nhiên nghe được những lời này.
 


Chu Minh Tự đang muốn mở miệng, phát hiện số 4 tự đánh dấu bên phía cậu ta, có đạn 5.56 mà Kiều Diệc Khê muốn.
 
Kiều Diệc Khê tưởng rằng là Chu Minh Tự hoặc Giang Tuyết đánh dấu, xoay màn hình chạy về phía bên kia.
 


Đánh dấu ở đầu rừng, lúc cô đang muốn chạy qua đó, nghe được giọng nói đầy dầu mỡ của số 4: “Tiểu tỷ tỷ, cậu nói cái này có tính là đôi ta hẹn hò trong rừng không?”
 
“……”
 


Lúc này cô mới phát hiện dấu là do số 4 đánh, Giang Tuyết ở phía sau cô, Chu Minh Tự ở bên cạnh cô.
 
Giọng nói của số 4 quá dầu mỡ, tính ám chỉ trong lời nói quá nồng nặc, cô theo bản năng cảm thấy tính sinh lý không được khoẻ, nên dừng lại.
 


Ngay sau đó, cô còn chưa kịp làm chút chuyện, đã nhìn thấy Chu Minh Tự thu súng lại, sau đó giơ tay kéo hai cái lựu đạn, ném qua bên số 4.
 
Dứt khoát lưu loát, không dừng một giây.
 


Cách dùng súng của cậu xưa nay đều chuẩn, tiêu chuẩn ném bom tất nhiên cũng không kém, sau khi hai tiếng nổ mạnh vang lên, số 4 tử vong.
 
Số 4: “Phắc?!! Sao lại thế này?!!”
 
Chu Minh Tự vừa chuẩn xác ném bom vào yêu tinh lại lấy súng ra, mặt không có biểu cảm nhàn nhạt nói:
 
“Trượt tay.”
 






Truyện liên quan