Chương 36: Chương 36:
—— Ngắm sao.
Kiều Diệc Khê sững lại vài giây, sau đó hiểu ra, lập tức lấy tốc độ nhanh chạy lên sân thượng chỗ cậu.
Cô khá tò mò ngôi sao trong trò chơi sẽ có hình thù gì.
Đợi một lúc, không nhìn thấy cô, Chu Minh Tự hỏi: “Sao còn chưa tới?”
Kiều Diệc Khê: “Chờ chút, tớ đang tìm cầu thang.”
“……”
Cậu lần đầu tiên nghe nói loại đồ này cũng phải tìm.
Xoay qua xoay lại hai vòng, Kiều Diệc Khê mới thuận lợi chạy lên sân thượng.
Chu Minh Tự đứng giữa sân thượng: “Màn hình kéo lên trên.”
Cô mang theo hơi thở từ từ kéo lên trên, màn hình hiện ra phong cảnh cô luôn bỏ qua lúc chơi game.
Bầu trời xanh đậm rơi dần trên diện tích lớn, chút ánh sáng đến từ mấy vì sao được khảm lên bầu trời, bầu trời sao trong trò chơi cực kỳ thoải mái, những vì tinh tú lóe lên trong chớp mắt, như có thể may thành một làn váy huyền ảo.
Hình như có thể nghe thấy tiếng gió xen lẫn tiếng của côn trùng.
Trong lòng cô có cảm giác mềm mại không nói nên lời, lúc đang muốn chụp bức hình để lưu niệm, vụt một cái, cô bị hạ.
……
Chân thật như vậy sao?
Chu Minh Tự rất nhanh đã phản ứng lại, “Cậu bò về phía cửa cầu thang, đừng đứng đây.”
Cô kéo thân thể nát của mình bò về cửa cầu thang, rốt cuộc cũng rời khỏi sân thượng, tạm thời an toàn.
Chu Minh Tự đang ở bên ngoài đấu súng với người khác, vài tiếng súng vang lên, thông báo một người đã bị đào thải.
Mới vừa thông báo đào thải, cậu liền chạy tới cứu cô.
Lần đầu tiên bị hạ, đồng đội cứu viện cần mười giây, Kiều Diệc Khê hỏi cậu: “Còn có người sao?”
“Còn một người.” Cậu nói.
Vừa dứt lời, xung quanh đã có tiếng bước chân vang lên.
Kiều Diệc Khê: “Cậu ta mò qua đây rồi, cậu đừng lo cho tớ, nhanh chóng bắn cậu ta đi!”
Vào thời điểm đồng đội cứu viện lẫn nhau không thể rút súng, lúc này chính là lúc kẻ địch dễ dàng tấn công nhất.
Nhưng nếu không cứu đồng đội trong thời gian dài, đồng đội cũng ngủm theo.
Trong lúc nhất thời Kiều Diệc Khê cũng không biết nên muốn cậu lựa chọn như thế nào.
Nhưng Chu Minh Tự chỉ đáp lại: “Không sao.”
Chu Minh Tự vừa cứu cô xong, kẻ địch cũng đã chạy từ dưới lầu lên đây.
Chỗ bọn họ đứng ở thế dễ công khó thủ, Kiều Diệc Khê đang dùng thuốc cũng suy nghĩ loạn cào cào, cô và Chu Minh Tự có lẽ nào đồng loạt chôn thân tại đây không.
Giờ phút này, mới vừa thích thú ngắm sao xong, đã vui quá hóa buồn, bỏ mạng. Ngẫm lại thì giá phải trả khá lớn.
Nhưng Chu Minh Tự không để tình huống này xảy ra, cậu dùng vận tốc ánh sáng kéo súng, sau đó dùng mấy phát đã hạ gục người đang đi lên.
Kiều Diệc Khê dùng thuốc xong, trong lòng ngàn vạn lần cảm khái.
Quả nhiên là chiến trường kích thích, vừa kích thích vừa là chiến trường, giống như cô ngắm cảnh trong trò chơi, đúng là rất dễ dàng trở thành mục tiêu cho mọi người săn bắt.
Cô đi theo Chu Minh Tự xuống lầu, bỗng nhiên phát hiện có người gửi tin nhắn.
Trong tin nhắn Mã Kỳ Thành lời ít ý nhiều, cười ầm lên: 【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!! 】
Kiều Diệc Khê: “……”
Quả nhiên, sau khi trận này kết thúc, Mã Kỳ Thành và Phó Thu cũng nhanh chóng yêu cầu gia nhập đội.
Trò chơi này có chức năng quan sát lúc chiến đấu, chắc chắn Mã Kỳ Thành đã thấy tình trạng quẫn bách vừa nãy của Kiều Diệc Khê, vừa online đã không ngừng cười.
“Tớ mẹ nó lần đầu tiên thấy tới chiến trường kích thích ngắm sao, em Kiều, cậu thật con mẹ nó là một nhân tài, lần sau tớ dẫn cậu đến rừng lá phong ăn cơm dã ngoại thì sao?”
Kiều Diệc Khê: “Đi rừng lá phong ăn cơm dã ngoại sẽ không bị hạ sao?”
Mã Kỳ Thành: “Trong tình huống bình thường sẽ không, mọi người đều thích đến đó nghỉ phép.”
Phó Thu: “Cũng chưa chắc, Mã Kỳ Thành ngu xuẩn hôi hám này chỉ thích xách súng đi chỗ kia bắn người, một đấu một thì chuẩn, bởi vì người ở đó không dùng súng, một quả bom xăng ném qua đó, có thể thiêu ch.ết hai người.”
Kiều Diệc Khê: “……”
Hai người này đúng là làm mất hứng.
“Cậu và Tự thần đi đi, Tự thần có thể bảo vệ cậu không bị hạ,” Mã Kỳ Thành gõ ha ha, “Đúng rồi Tự thần, cuối tuần tôi đến nhà cậu chơi nhé!”
Chu Minh Tự không vui lắm đáp lại: “Tới nhà tôi làm gì?”
“Đã lâu chưa gặp người anh em Há Cảo của tôi, tôi đến an ủi nó một chút.”
Phó Thu một lời nói toạc ra: “Cậu an ủi cái rắm, cậu chỉ muốn tự mình đi cười nhạo Há Cảo không trứng!”
Bốn người đánh thêm một lúc, rất nhanh đã đến thời gian đi ngủ.
Kiều Diệc Khê thoát trò chơi đi tắm, để lại ba người bọn họ chơi hình thức bốn người.
Cô tắm rửa xong đi ra, vừa khéo Chu Minh Tự cũng chơi xong trò chơi.
Cô thuận miệng hỏi: “Sao hôm nay các cậu kết thúc sớm như vậy?”
“Mệt, không muốn đánh.” Chu Minh Tự xoa xoa cổ.
Tuy treo máy trong trò chơi, nhưng Mã Kỳ Thành còn mở khung chat với cậu, cho nên thông báo tin nhắn tới của cậu không ngừng vang lên.
Ngay khi cậu chuẩn bị kéo Mã Kỳ Thành vào danh sách đen, Kiều Diệc Khê như đang suy nghĩ gì đó rồi mở miệng.
“Lần trước cũng vậy.”
Chu Minh Tự: “Cái gì?”
“Di động của cậu không ngừng vang lên, cả cơm cũng không ăn, xem tin nhắn liền ra cửa, còn không nói cho dì và tớ biết cậu đi đâu, nhìn như lén lút.” Cô nói.
Cũng chính cậu trông giống như lén lút vào ngày đó, Kiều Diệc Khê lại phát hiện còng tay và áo hai dây dưới gối cậu.
“Lén lút? Tôi lén lút khi nào?”
Chu Minh Tự bị chọc cười, suy tư một lúc, nói: “Đó là Mã Kỳ Thành ký hợp đồng streamer, bảo bọn tôi xem hợp đồng giúp cậu ta, còn không cho bọn tôi nói ra.”
“À, là vậy à,” Kiều Diệc Khê trầm ngâm, “Vậy Mã Kỳ Thành chắc sẽ rất được hoan nghênh?”
Chu Minh Tự nhướng mày: “Sao?”
“Trình độ kỹ thuật còn được, quan trọng nhất là thích nói đùa, tớ thấy rất nhiều streamer đều là loại dong dài như cậu ấy.”
Cô nói: “Giống như cậu không thích nói chuyện chắc chắn không được, người xem đều thích náo nhiệt.”
Chu Minh Tự dựa vào ghế, dạo một vòng, đối mặt với cô, nghiêng nghiêng đầu.
“Cậu nói ai không được?”
“……”
“Cậu được, cậu có thể, cực kỳ được,” Kiều Diệc Khê giơ ngón tay cái, “Vừa nhìn là biết còn được hoan nghênh hơn Mã Kỳ Thành.”
Nghe được câu trả lời hài lòng, Chu Minh Tự nhếch đuôi mắt, thả cô về phòng.
///
Vào cuối tuần, Mã Kỳ Thành đúng giờ tới nhà họ Chu chơi, còn dẫn theo Phó Thu.
Chuông cửa vừa vang lên, mở cửa cho bọn họ là Kiều Diệc Khê.
Hai người đối với việc Kiều Diệc Khê sống nhờ chỗ này cũng không bất ngờ, thân thiện chào hỏi cô.
Phó Thu là người đầu tiên vào cửa, nhìn cô gật đầu: “Ha, ăn rồi sao?”
Diện mạo của Phó Thu trong tưởng tượng của Kiều Diệc Khê cũng không khác bao nhiêu, thoạt nhìn có chút hào hoa phong nhã.
Mã Kỳ Thành thì không giống.
Trước đó cô gặp Mã Kỳ Thành vào buổi tối, cũng không quá chú ý, lúc này dọc theo ánh nắng mới nhìn rõ diện mạo của cậu.
So với tưởng tượng của cô hoàn toàn không giống nhau.
Một Mã Kỳ Thành miệng đầy lời không đáng tin, một rổ lời cợt nhả, động một chút thích đùa giỡn, vậy mà có dáng vẻ có thể gọi là mi thanh mục tú, cho dù nghĩ thế nào cũng không thể liên tưởng đến người có ID là 【 cậu nói cậu ngựa đâu 】.
Mã Kỳ Thành nhếch miệng cười: “Hello em Kiều, chúng ta lại gặp mặt rồi!”
Nói xong câu đó, ngay mặt cậu, là một sinh vật giống đực không trứng không muốn tiết họ lộ tên.
Chu Minh Tự ném Há Cảo lên cổ Mã Kỳ Thành: “Ai lại gặp mặt với cậu.”
Mã Kỳ Thành không kịp nói chuyện, chỉ không ngừng “quang quác quang quác” hét toáng lên, “Phắc!! Cậu ném cái đồ chơi quỷ quái này lên mặt tôi? Lỡ nó cào hỏng khuôn mặt anh tuấn vô song của tôi thì tính sao?”
Chu Minh Tự: “Không tồn tại.”
Mã Kỳ Thành thả lỏng: “Cậu có chừng mực thì tốt……”
Mã Kỳ Thành còn chưa nói xong, Chu Minh Tự tiếp tục bổ sung: “Cậu không có khuôn mặt anh tuấn vô song.”
Mã Kỳ Thành: được.
“Vậy nó cào nát làn da vô cùng mịn màng của tôi thì sao?”
Phó Thu châm ngòi thổi gió: “Vậy đó là cậu đáng đời.”
Mã Kỳ Thành cắn răng: “Đậu mẹ nó các cậu.”
Vừa nói xong, Mã Kỳ Thành đặt Há Cảo vào ngực, đi về phía sô pha.
Cậu dỗ dành Há Cảo: “Há Cảo ngoan, Há Cảo ngoan, lâu như vậy không gặp anh, có nhớ anh không?”
“Anh rất nhớ em, tới đây, mở chân của em ra cho anh trai nhìn thử.”
Vài giây sau, giọng nói vui vẻ khi người khác gặp họa của Mã Kỳ Thành quanh quẩn phòng khách: “Ô, lần đầu tiên tôi nhìn thấy mèo không trứng, thật đã ghiền.
Tự thần, cậu có chụp hình nó cắt trứng không? Tôi muốn xem!”
Há Cảo còn chưa kịp cảm động:
Chàng trai nghiện mạng đến thăm hỏi, không có gì không thể xảy ra.
Mấy người ngồi trên sô pha chơi game, chơi được một ván thì Mã Kỳ Thành nói muốn đi WC, Kiều Diệc Khê thì đi vào bếp lấy đồ uống trong ngăn tủ.
Trước khi đi vào WC, Mã Kỳ Thành quét mắt bốn phía, hỏi: “Há Cảo đâu, sao không thấy?”
Kiều Diệc Khê: “Tự mình đi chơi rồi, nó thường xuyên mất tích, một lát sẽ về.”
Phó Thu ngồi trên sô pha cảm thấy không còn gì để nói: “Cậu lo nó đi đâu chứ? Tự cậu đi vệ sinh không được sao”
“Các cậu chỉ biết hung dữ với ông đây.” Mã Kỳ Thành hùng hổ đi vào WC.
Chưa đầy một lúc, trong WC bùng nổ tiếng rống giận: “Đậu xanh, sao mày ở chỗ này?!”
Giây tiếp theo, Mã Kỳ Thành tông cửa xông ra, đứng ở cửa nhà vệ sinh, một tay xách quần, một tay khác lên án Há Cảo trong nhà vệ sinh đã nhìn thấy mọi thứ: “Chu Minh Tự! Đồ ngu ngốc này nhìn tôi đi vệ sinh!!”
Cậu chỉ vào Há Cảo, còn nhìn về phía Chu Minh Tự, giống như cực kỳ tủi thân.
Chu Minh Tự cũng lười nâng mí mắt, không quan tâm: “…… Tôi còn tưởng là chuyện gì lớn.”
Còn kêu như trời sập.
“Này còn không phải chuyện gì lớn?!” Mã Kỳ Thành nghẹn đến mức mặt cũng đỏ lên, “Mông tôi đều bị con mèo này nhìn thấy hết!”
Chu Minh Tự rất phụ họa gật đầu theo: “Vậy xem ra tôi nên rửa mắt cho Há Cảo.”
Kiều Diệc Khê cũng hiếm khi tiếp lời: “Chắc tâm lý của mèo bị thương lớn hơn.”
Mã Kỳ Thành:
Cậu tủi thân khóc sướt mướt thê thảm xúc động: “Hu hu hu thân thể trong sạch của tôi……”
“Cậu cười nó không trứng, nó xem mông cậu,” Phó Thu khéo léo ưu nhã mỉm cười, “Khá tốt.”
Mã Kỳ Thành:
Sau đó cả ngày kia trôi qua trong tiếng rên đứt quãng của Mã Kỳ Thành.
Hôm đó Há Cảo có thể là bị Mã Kỳ Thành cười đến mức tủi thân, Mã Kỳ Thành và Phó Thu đi rồi, Kiều Diệc Khê Chu Minh Tự đi ra ngoài mua đồ, vậy mà tên nhóc đi theo tới tận cửa.
Trước kia bọn họ phải đi, nó thường ở lại phòng khách chơi một mình, đây là lần đầu tiên đi theo.
Kiều Diệc Khê sờ sờ đầu nó: “Mày cũng cuốn đi dạo sao?”
Há Cảo gâu một tiếng.
Vì thế hai người mang nó đi ra ngoài.
Cách đó không xa là khu công viên, nghĩ đến Há Cảo ngàn năm khó có dịp được vui vẻ một lần, nên bọn họ mang nó đến bãi cỏ.
Trên ghế dài gần bãi cỏ có hai con mèo cái, Há Cảo lấy tâm thế sét đánh không kịp bưng tai chạy lên ghế dài thân thiện với mấy con mèo kia, ba con mèo chơi được một lúc, lại nhảy ra một con mèo đực.
Con mèo đực lẫn vào đó, giống như tr.a nam lưu tình xong thì nhảy khỏi ghế dựa, chạy qua vườn hoa bên kia.
Hai con mèo kia nhanh chóng đưa ra quyết định, cũng chạy theo con mèo đực, còn sót lại Há Cảo đáng thương ảm đạm ngồi trên ghế.
Người khác đều có trứng, vì sao nó không có trứng, không công bằng hu hu hu.
Rời khỏi nhóm mèo cái, Há Cảo đi một lúc đã mệt.
Dù sao thì mèo không thích đi dạo như chó, đại đa số đều lười biếng, có thể đi xa như vậy, Há Cảo đã cực kỳ tận lực.
Mèo không đi nổi nữa, giống bãi chất lỏng rớt xuống cây, Chu Minh Tự lấy túi xách mèo đã chuẩn bị từ sớm ra, bỏ Há Cảo vào đó.
Kiều Diệc Khê nhìn cái đầu tròn tròn của Há Cảo, nói: “Tớ thấy có rất nhiều người dắt chó dắt đến cuối cùng, chó không muốn đi nữa, bọn họ liền dùng dây thừng kéo con chó để nó đi theo. Không thì cũng mua một sợi dây cho Há Cảo đi?”
“Đó đều chuẩn bị cho chó,” Chu Minh Tự bật cười, “Cậu có gặp qua ai dắt mèo bằng dây không?”
Há Cảo không biết có nghe hiểu cuộc của đối thoại bọn họ không, có lẽ cảm thấy mới lạ, gâu gâu hai tiếng.
Kiều Diệc Khê khịt mũi, trả lời Chu Minh Tự: “Tớ chỉ thuận miệng nhắc mà.”
……
Sau khi về đến nhà, Há Cảo đi ra ban công tự rửa sạch thân mình, lúc nó rửa sạch cũng được kha khá, Chu Minh Tự ôm nó vào người.
Kiều Diệc Khê vừa lúc đi ngang qua, hỏi cậu đang làm gì.
Chu Minh Tự lời ít ý nhiều trả lời lại: “Cắt móng tay cho nó.”
Móng tay mèo phải cắt định kỳ, nếu không thì lúc cào người, miệng vết thương sẽ rất sâu.
Kiều Diệc Khê chưa thấy qua mèo cắt móng tay, nên thò đầu lại gần nhìn hai cái.
Chu Minh Tự bóp móng vuốt Há Cảo, bóp nhẹ, móng tay của nó hiện ra dưới phần thịt mềm mại, sau đó cậu dùng bấm móng tay chuyên dụng cắt đi móng nhọn của nó.
Lúc Há Cảo cắt móng tay rất ngoan, nằm ở đó cũng không kêu, chỉ thả lỏng.
Giống như chưa thoát khỏi thống khổ không trứng, chịu đựng hai ba bốn năm lần đả kích.
Lúc còn thừa một cái móng vuốt, Chu Minh Tự thấy cô xem đến mê mẩn, đưa đồ bấm cho cô: “Thử một chút?”
Cô ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ khóe môi, nóng lòng muốn thử đón lấy đồ bấm móng tay.
Tất cả các con mèo đều có một bộ móng vuốt nhỏ mềm như bông, bóp vào vô cùng thoải mái, cô sợ làm đau Há Cảo, lại kề sát vào, so so đồ bấm với móng vuốt nó.
Cô hỏi Chu Minh Tự: “Là vậy sao?”
Chu Minh Tự rũ mắt.
Cô cách cậu rất gần, hương hoa hồng mờ mờ ảo ảo bay tới chóp mũi cậu, thoang thoảng lại tràn đầy.
Tâm tư của cậu trong phút chốc bay đi.
“Ừm.”
Kiều Diệc Khê thuận theo cắt móng tay cho Há Cảo, lúc cắt đến cái cuối cùng, cảm giác cảnh tượng lúc này đúng là thỏa mãn.
Sau khi tản bộ về đến nhà, dưới ánh đèn treo trên đỉnh đầu, cách đó không xa có tiếng xe và tiếng nhân sinh ngắt quãng trút xuống bên trong căn nhà, có âm thanh, nhưng không ầm ĩ.
Đặc biệt là lúc này còn có con mèo.
Âm thanh của cô gái càng gần, nhẹ đến mức dường như đang dán bên tai cậu, lại giống như cơn gió nhẹ nhàng vờn quanh, mỏng manh chuyển động làm người ngứa ngáy.
Kiều Diệc Khê sờ sờ đầu Há Cảo, lại kề sát vào, vuốt chòm râu con vật nhỏ rồi nhỏ giọng cảm khái: “Nuôi mèo thật tốt.”
Cô rõ ràng đang cảm khái sự thỏa mãn mà mèo mang đến, Chu Minh Tự nghe ra mùi vị khác.
Cậu nghiêng đầu, nhìn khoảng cách giữa hai người không quá 10 xăng-ti-mét.
Cậu thậm chí còn có thể thấy lông tơ thật nhỏ trên chóp mũi cô, cảm nhận được hơi thở đều đều của cô.
Trên môi cô có một lớp mỏng son dưỡng môi, màu hồng nhạt căng tràn.
Có lẽ phải cảm ơn Há Cảo, nếu không thì hẳn là cậu rất khó có cơ hội gần cô như vậy.
Cậu giả vờ nhìn Há Cảo, thực tế để lại gần cô hơn, yết hầu di chuyển, yên lặng cong khóe môi.
“Đúng là khá tốt.”