Chương 52: Chương 52:

 
Cậu dám đi ra ngoài, thử xem.
 
Những lời này quanh quẩn trong phòng nghỉ nhỏ bé, nó cũng bị lây hơi thở mờ ám.
 
Kiều Diệc Khê cảm thấy bên tai mình hình như có thêm một lớp cách âm, lời nói của cậu không thể nghe rõ, đánh rầm rầm rầm vào màng tai thông qua lớp cách âm đó.
 


Có lẽ cô bị hôn đến mức choáng rồi, nếu không thì sao có chút ù tai.
 
Kiều Diệc Khê lắc đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen như hồ sâu của chàng trai, vừa sửa lại chút manh mối vừa tan thành mây khói.
 
Cô há miệng thở dốc, chưa nói ra lời nào.
 


Phắc, dáng vẻ người này phát giận hình như hơi đẹp trai.
 
Lúc này còn nghĩ loại việc này, có phải cô hết thuốc chữa rồi không.
 
Dù sao thì, tiếng gõ cửa như muốn hủy diệt đất trời ở bên ngoài ngăn cách với thế giới nhỏ của hai người đã kéo họ về hiện thực.
 
 


Giọng nói của Thư Nhiên xuyên qua kính cường lực, giống như mở máy khoan điện phá cửa: “Kiều Diệc Khê, cậu đâu! Nói một câu đi chứ!!”
 
Kiều Diệc Khê cứ như vậy nhìn cánh cửa lung lay dưới bàn tay Thư Nhiên, mơ hồ một lúc, rồi quay đầu hỏi Chu Minh Tự: “Tớ cần mở cửa chứ?”
 


Chu Minh Tự: “………………”
 
Đương nhiên, Thư Nhiên mới không cho bọn họ cơ hội do dự, rất nhanh sau đó, Thư Nhiên không gì không làm được đã lấy được chìa khóa, vặn hai vòng rồi mở cửa ra.
 
“Kiều Diệc Khê cậu cái đứa câm giết ngàn đao……”
 


Nói được một nửa, thì dừng lại.
 
Thư Nhiên ch.ết đứng ở cửa, nhìn Kiều Diệc Khê sau lưng Chu Minh Tự, cảm giác hơi nghẹn ngào.
 


available on google playdownload on app store


“Chu, Chu Minh Tự cũng chỗ này à,” Thư Nhiên hơi chột dạ, cảm thấy không khí ở trong hơi đặc biệt, cô híp mắt, “Hai người các cậu, ở bên trong không nói một lời nào, tớ tưởng xảy ra chuyện gì…… Nên mới……”
 
Thư Nhiên lại chuyển mắt sang Kiều Diệc Khê: “Các cậu ở trong này làm gì?”


 
Kiều Diệc Khê xoay chuyển đầu óc trống rỗng không rõ sự tình, sau đó máy móc cúi thấp đầu.
 
“A, di động tớ rớt xuống đất.”
 
Thư Nhiên dùng vẻ mặt phức tạp nhìn cô nhặt di động: “Di động này rớt xuống mười tám tầng địa ngục?”
 
Kiều Diệc Khê: ?
 


“Hai người các cậu người hợp lực nhặt mười phút còn chưa nhặt lên?”
 
“……”
 
Ba người cứ đứng ở chỗ này, Thư Nhiên cũng bị loại không khí khó hiểu này lây nhiễm, đứng ở cửa không biết làm thế nào mới phải.
 


Hai người bọn họ rốt cuộc nói gì ở trong đó, mới làm cho lỗ tai của hai người hồng lên?
 
Có phải cô quấy rầy bọn họ không?
 
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gọi vang lên.
 


Trịnh Hòa như cơn gió xoáy lặn xuống nước rồi chui vào phòng nghỉ: “Chu Minh Tự! Ông đây tìm cậu 500 năm rồi!!”
 
Chu Minh Tự chuyển động yết hầu, nhìn thấy Trịnh Hòa, cảm giác chân thật mới rõ ràng hơn.
 
“……”
 
Trịnh Hòa: “Nhanh nhanh nhanh, tìm cậu có việc mà!”
 


“Chuyện gì?”
 
“Đi với tôi trước!” Trịnh Hòa bắt lấy cánh tay cậu rồi kéo cậu ra bên ngoài.
 
Chu Minh Tự bị Trịnh Hòa lôi đi trước, còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Kiều Diệc Khê, đáy mắt như mạch nước ngầm mãnh liệt, trộn lẫn cảm xúc phức tạp.
 


Kiều Diệc Khê cũng ngửa đầu nhìn cậu rời đi.
 
“Nhìn cái gì nhìn cái gì,” Thư Nhiên dùng cánh tay chọc chọc cô, “Người cũng đi rồi, còn nhìn gì nữa.”
 


Đúng là người đã đi rồi, ba giây trước biến mất ở chỗ ngoặt, Kiều Diệc Khê như vừa bước ra từ mộng ảo, cầm di động ngồi trở lại sô pha, vùi vào sô pha thẫn thờ, trong tầm tay còn đặt nửa ly lê hấp Chu Minh Tự đã uống.
 


Cô cúi đầu nhìn nhìn, màn hình di động không bị vỡ, còn có thể tắt mở máy.
 
Thư Nhiên đứng bên cạnh nhìn cô: “Sao ngồi xuống rồi? Không đi chơi à? Anh chàng nước ngoài kia đang đợi cậu đấy.”
 
Kiều Diệc Khê suy nghĩ một lúc: “Không đi nữa.”
 


Chu Minh Tự cậu ấy vừa rất tức giận…… Hình như bởi vì việc này.
 
Có lẽ cậu không muốn cô lập đội đi chơi với người bạn kia của Thư Nhiên.
 


Lần đầu tiên là cứng ngắc bỏ ra hai chữ “Đừng đi”, lần thứ hai thì hay rồi, hiệu suất cực kỳ cao mà đè cô xuống, còn chặn miệng cô ……
 
Kiều Diệc Khê nâng bàn tay, cọ cọ môi dưới của mình.
 
Cảm giác tê dại của lúc nãy còn đọng lại, còn mang theo cảm giác nóng bỏng.
 


Thư Nhiên nhìn cô lại sờ môi mình, lại khoanh tay hỏi: “Cậu bị sốt?”
 
Kiều Diệc Khê: ?
 
Thư Nhiên: “Vậy viêm môi?”
 
Kiều Diệc Khê:
 
“Vậy cậu cứ cách một lúc sờ môi dưới làm gì”
 
………………
 


“Vừa qua mùa đông,” Kiều Diệc Khê ho nhẹ hai tiếng, nói, “Môi hơi khô.”
 
“Được rồi,” Thư Nhiên miễn cưỡng tiếp nhận lý do này, “Nói trở về đi, vừa nãy cậu và Chu Minh Tự ở trong này làm gì thế?”
 


Kiều Diệc Khê ánh mắt trốn tránh, không dám nhìn vào mắt Thư Nhiên: “Thì…… Nói chuyện thôi.”
 
“Nói bậy! Tớ ở bên ngoài nghe một phút, bên trong một tiếng động cũng không có! Giống như không có ai vậy!” Thư Nhiên nghĩ đến thì kỳ lạ, “Sao nào, hai người dùng sóng điện não giao lưu”


 
“……”
 
Có thể nghe được thanh âm mới lạ.
 
Khi đó Chu Minh Tự đang cố hết sức lấp kín miệng cô.
 
Thư Nhiên hết hỏi cái này đến hỏi cái khác: “Đúng rồi, cậu ấy có không vui không”
 


Lúc này đổi sang Kiều Diệc Khê chiếm thế thượng phong, cô hỏi lại Thư Nhiên: “Cậu cảm thấy thế nào?”
 
“Tớ cảm thấy…… Có một chút?” Thư Nhiên đẩy bả vai cô, “Tớ hỏi cậu mà, cậu nói đi!”
 
“Vậy chắc chắn có, mà còn không phải hơi không vui, hình như hơi tức giận.”


 
Nói xong câu đó, Kiều Diệc Khê giống như hiểu ra cái gì: “Anh chàng nước ngoài này là cậu cố ý sắp xếp”
 


“Đúng vậy, để thử Chu Minh Tự có cảm giác với cậu không ―― phải biết rằng, biện pháp tốt nhất để thí nghiệm một người chính là ghen ghét, đàn ông rất thích ăn giấm,” Thư Nhiên nhướng mày, “Bất kể là thích cậu, hay là thích cậu mà không tự biết, thì gặp tình huống này đều ghen, ghen xong thì phát hiện tâm tư của mình.”


 
Thư Nhiên thỏa mãn than thở: “Thế nào, tớ rất thông minh chứ? Cái kế hoạch này tớ đã chuẩn bị rất lâu đó, suýt chút nữa làm tớ mệt ch.ết.”
 
Kiều Diệc Khê chống bàn tay lên mặt ngây ngốc.
 


Hèn gì lúc cô cùng đụng vào người kia thì Chu Minh Tự bắt đầu ho, cô còn tưởng bởi vì chuyển mùa nên cậu bị cảm……
 
“Nếu rõ ràng ghen tị, vậy chứng minh cậu ấy để ý cậu,” màu mắt của Thư Nhiên bỗng trở nên gian xảo, “Đó là có ý với cậu.”
 


Hôn cũng hôn rồi…… Hẳn là không đến mức một chút ý tứ với cô cũng không có.
 


Kiều Diệc Khê nhẹ nhàng cắn môi, nghĩ đến ánh mắt lúc cậu buông cô ra, rõ ràng là bị kích thích đến mức không được, nhưng lúc môi chạm môi, ngoại trừ va chạm hung mãnh giống như ban đầu, cậu luôn ôn nhu khắc chế.
 
Trong lòng cô bỗng nhiên có hơi nước không biết từ đâu đến.
 


Thích người hình như cũng thích mình.
 
Giống như lăn một vòng trên cỏ mùa xuân, cuộn mình dưới cây anh đào phơi ánh nắng ấm áp.
 
Thư Nhiên đứng dậy: “Được, tớ đi vệ sinh trước, tự cậu nghĩ lại đi.”
 
“Được.”
 


Thư Nhiên đi chưa được bao lâu, lại có người đến gần phòng nghỉ.
 
Cô ngẩng đầu vừa nhìn, là Giang Tuyết đã không gặp một khoảng thời gian.
 
Giang Tuyết dùng ánh mắt kiểm tr.a phòng một vòng, sau đó ngồi bên cạnh Kiều Diệc Khê, hỏi cô: “Chu Minh Tự đâu?”
 


“Bị bạn kéo đi có việc,” Kiều Diệc Khê ngẩng đầu, “Cậu tìm cậu ấy có việc?”
 
Đôi mắt to tròn của Giang Tuyết đảo một vòng, nhẹ nhàng nhún vai: “Không có, thì…… Hỏi một chút.”
 
Kiều Diệc Khê gật đầu.
 


Một lúc sau, Giang Tuyết lại hỏi cô: “Chu Minh Tự hôm nay…… có đi nhảy với cô gái khác không?”
 
Kiều Diệc Khê: “Sao?”
 
“Thì, muốn hỏi cậu ấy có bạn gái không,” Giang Tuyết mở to mắt, dáng vẻ rất chú ý lo lắng, “Cậu ấy không có chứ?”
 


Nói đến phần này, Kiều Diệc Khê cho dù không dùng não nghĩ, cũng biết ý ngầm của Giang Tuyết.
 
Một cô gái vô duyên vô cớ hỏi chàng trai có bạn gái không, cả đôi mắt đều viết đầy “Cậu tốt nhất nói với tôi là không có”, còn có thể vì lý do gì chứ.
 


Kiều Diệc Khê ho khan một tiếng: “Trước mắt không có.”
 
“Lần trước tớ thêm WeChat cậu ấy, nhưng cậu ấy không đồng ý tớ,” Giang Tuyết tới gần Kiều Diệc Khê, “Cậu có thể nói giúp tớ với cậu ấy một tiếng chứ?”
 
Kiều Diệc Khê sửng sốt: “Cậu lấy đâu ra số WeChat cậu ấy?”
 


“Tìm người khác,” Giang Tuyết cười cười, “Cậu ấy không thích chủ động, cũng chỉ có tớ chủ động.”
 
Kiều Diệc Khê nghĩ đến người “không thích chủ động” trong miệng Giang Tuyết, vừa nãy còn rất chủ động đè cô lên cửa……
 


Giang Tuyết ở bên cạnh Kiều Diệc Khê, bắt đầu nhớ lại: “Lúc bắt đầu tớ cảm thấy cậu ấy rất lợi hại, sau đó cảm thấy cậu ấy không chỉ lợi hại mà còn rất khiêm tốn, lại có chủ trương của bản thân, huống hồ còn đẹp trai như vậy.”
 


Kiều Diệc Khê: “Cho nên thích cậu ấy trong lúc quan sát?”
 
“Đúng vậy, người như vậy, rất khó không thích.”
 
“Trùng hợp,” Kiều Diệc Khê nghiêng đầu, “Tớ cũng thích cậu ấy.”
 
……
 
Giang Tuyết trợn mắt nhìn cô: “Cậu, sao……”
 


“Không phải cậu nói sao, rất khó không thích cậu ấy,” Kiều Diệc Khê cười cười, “Tớ cũng không ngoại lệ.”
 
Giang Tuyết bị dọa một lúc lâu, lúc này mới nhìn cô: “Trước đó tớ thấy cậu còn…… Sao bỗng nhiên……”
 


“Mặc kệ vậy,” Giang Tuyết lại nói, “Nếu nói như vậy, vậy chúng ta cạnh tranh công bằng đi!”
 
Kiều Diệc Khê nhìn cô gái đứng lên.
 
Giang Tuyết: “Vậy chuyện này không phiền cậu nữa, tớ đổi người thu thập tình báo đây.”
 


Nói xong, Giang Tuyết vẫy tay tạm biệt cô, rồi rời khỏi phòng nghỉ.
 
Nghĩ như vậy, tính cách của Giang Tuyết không tệ, bình dị gần gũi, diện mạo cũng không tệ, làm người rộng rãi, thật ra còn dễ khiến người khác thích.
 
Kiều Diệc Khê nhận ra cảm giác nguy hiểm.
 


Đặc biệt là sau khi cô ấy nói câu “Cạnh tranh công bằng”.
 
///
 
Sư việc bên Kiều Diệc Khê thì không nhanh không chậm trôi qua trong việc trò chuyện chơi đùa, bên Chu Minh Tự thì không nhẹ nhàng như vậy.
 


Cậu đầu tiên đã bị Trịnh Hòa kéo đi chơi một ván trò chơi, sau khi trò chơi kết thúc thì cậu nhìn Trịnh Hòa: “Cậu kéo ông đây tới đây là vì cái này?”
 


Lãng phí thời gian quý giá của cậu như vậy, đang dầu sôi lửa bỏng, vậy mà chỉ vì ba người rơi xuống đất thành hộp mà chơi bốn ván, để cậu dẫn đi ăn gà
 
“Không được sao?” Trịnh Hòa lẩm bẩm, “Lấy giao tình của chúng ta mà nói, chiếm dụng thời gian hôm nay của cậu cũng không được sao?”


 
Chu Minh Tự lời ít ý nhiều: “Không được.”
 
Dừng một chút lại nói: “Cậu biết cậu chậm trễ bao nhiêu không?”
 
Cậu vừa hôn người ta xong, kết quả một câu cũng chưa kịp nói đã bị lôi đi, Kiều Diệc Khê sẽ nghĩ cậu thế nào?
 


Lỡ như lại nghĩ cậu là tên biến thái bị lửa dục thiêu đốt thì sao?
 
Dựa trên kinh nghiệm trước đó, cũng không phải không có khả năng này.
 
“Đánh thêm một trận thì tôi đi đấy,” Chu Minh Tự nói, “Hôm nay có chuyện quan trọng, không thể lãng phí ở chỗ này với cậu.”
 


Trịnh Hòa: “Yo, cậu còn biết hôm nay phải đi quét mặt kích hoạt trận chung kết sao?”
 
Chu Minh Tự: ?
 
“Cái gì?”
 


“Cái gì là cái gì?” Trịnh Hòa nâng giọng lên, “Không phải tuần trước Mã Kỳ Thành nói rồi sao, nói cậu tháng sau thi chung kết, nhưng phải đi quét mặt lưu trữ, là loại khá long trọng, còn cần mặc áo sơmi trắng ―― Sao nào. Hôm nay cậu mặc áo sơmi trắng không phải vì chuyện này sao”
 


Chu Minh Tự: “…… Tôi quên rồi.”
 
Cậu thật sự quên rồi.
 
Gần đây bận như vậy, loại việc nhỏ này không ai nhắc cậu đương nhiên không nhớ, sơ mi trắng chỉ là lúc ra cửa tùy tay thay đổi.
 


“Quên rồi cũng không sao, bây giờ không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, chút nữa chúng ta ngồi xe qua đó, cũng không xa, hai mươi mấy phút là có thể giải quyết xong,” Trịnh Hòa nói, “Sắp xếp rõ ràng cho cậu rồi đấy.”
 
Chu Minh Tự nhíu mày: “Sao cậu không nói sớm?”
 


Hại kế hoạch của cậu bị phá đám, trong nháy mắt còn có nhiều việc phải làm như vậy.
 
Trịnh Hòa rõ ràng cảm thấy mình giúp người ta mà còn bị mắng ngược lại:
 
Sau đó Chu Minh Tự kết thúc sớm trận đó, mang theo giấy chứng nhận đi đến chỗ lưu trữ trước.
 


Trịnh Hòa đứng bên cạnh cậu không hiểu đầu cua tai nheo: “Lúc này mới 3 giờ chiều, cậu gấp cái gì? Hôm nay có việc nước khẩn cấp chờ cậu về xử lý sao?”
 
“Tóm lại là có việc.” Chu Minh Tự lười nhiều lời với Trịnh Hòa.
 


Kiều Diệc Khê còn một mình ở vũ hội, đừng nói việc nghĩ thế nào để giải thích, lỡ như lại tạo một đội chơi trò chơi với chàng trai kia, vậy chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao.
 


Nhân lúc sự việc vừa nãy chưa qua bao lâu, có lẽ cậu có thể tìm được cơ hội nói chút chuyện gì đó, nhưng lỡ như lúc chạy về mà Kiều Diệc Khê đi rồi, lại bởi vì cậu chưa có sự đồng ý của cô mà đã hôn cô, cô lại định nghĩa cậu thành một người tuỳ tiện…… Vậy đúng thật là bỏ lỡ.


 
Nghĩ đến đây, bước chân của Chu Minh Tự lại nhanh hơn.
 
Trịnh Hòa ở phía sau liều mạng đuổi theo.
 
Hai người đặt chân bước vào đại sảnh, Chu Minh Tự điền xong hồ sơ, ngẩng đầu lên, còn gặp được Cô Đao.
 
Cô Đao đang ở chuẩn bị chụp ảnh, hiển nhiên cũng nhìn thấy cậu.


 
Ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, dường như có thể bắn ra tia lửa, ánh mắt của hai người không ai nhường ai, bầu không khí đầy mùi thuốc súng.
 
Ngay cả Trịnh Hòa cũng sợ tới mức rụt cổ.
 


Sau đó Cô Đao chụp ảnh xong thì đi ra, vừa lúc gặp Chu Minh Tự đi vào, lúc nghiêng người, Cô Đao dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được: “Tôi sẽ thắng.”
 
Mỗi âm tiết đều cứng ngắc, như có người dùng dao nhỏ chém thành từng góc sắc bén, mang theo sự kiên quyết lạnh lùng.
 


Chu Minh Tự chỉ nhàn nhạt đáp lại: “Anh sẽ không.”
 
Khoảng thời gian này, fans Cô Đao nhìn thì có vẻ ổn định, nhưng chỉ có Chu Minh Tự biết, vẫn có fans của Cô Đao siêng năng tìm số WeChat của cậu, gửi mấy lời nói công kích ác độc trong tin nhắn chờ của cậu.
 


Giống như liều mạng bảo vệ người mình thích mới xem là có tình có nghĩa, những người đó cũng mặc kệ độ tin cậy trong lời nói Cô Đao, càng mặc kệ việc mình làm có đúng hay không.
 


“Chờ coi đi,” khóe miệng Cô Đao treo một nụ cười mỉa mai, “Đến lúc đó cậu đừng cầu xin tôi thủ hạ lưu tình.”
 
Chu Minh Tự cũng kéo khóe môi, giọng nói khó nhịn nhả ra ba chữ: “Anh đừng khóc.”
 
Cô Đao sửng sốt.
 
Chu Minh Tự cong khóe môi, đuôi mắt thong thả vẽ ra vòng cung.
 


“Đến lúc đó thua mà khóc thì…… Sẽ rất xấu.”
 
///
 
Sau khi chụp ảnh xong, Chu Minh Tự hoả tốc bắt xe chạy về vũ hội.
 
Chẳng sợ dọc theo đường đi Trịnh Hòa nói với cậu việc Cô Đao, cậu ngoài mặt thì đồng ý, nhưng không nghiêm túc nghe.
 


Dù sao việc treo loại rác rưởi này lên đánh là việc rất đơn giản, cậu không cần lãng phí nhiều tình cảm, để ảnh hưởng tâm tình của mình.
 
Nhưng thật ra thì Kiều Diệc Khê, bên đó mới là điểm mấu chốt.
 
Cậu lập tức chạy tới phòng nghỉ, may mắn thay, Kiều Diệc Khê chưa đi.
 


Cô đang chơi mạt chược trên di động với Thư Nhiên.
 
Cô vừa chơi mạt chược, Thư Nhiên vừa hỏi: “Nói đi, vừa nãy cậu và Giang Tuyết nói cái gì?”
 
“Còn không phải……”
 


Kiều Diệc Khê mới nói ba chữ, cảm giác có người đứng ở cửa, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy Chu Minh Tự, giọng nói chợt dừng lại.
 
Kiều Diệc Khê đứng dậy: “Sao cậu ……”
 
Muốn hỏi cậu sao lâu như vậy mới trở về, nhưng có vẻ chính cô vẫn luôn đợi cậu.
 


Chu Minh Tự nhìn thoáng qua, rồi nói: “Hôm nay thứ sáu.”
 
“Cho nên……?”
 
Cậu không nhanh không chậm nói: “Tôi dẫn cậu về nhà.”
 
Thư Nhiên ra con Bát Văn, hỏi Kiều Diệc Khê: “Hôm nay cậu về à?”
 


Kiều Diệc Khê nhìn vào mắt Chu Minh Tự, giống như nhận được ám chỉ gì đó.
 
“A, đúng vậy, về nhà.”
 
“Được, vậy về đi,” Thư Nhiên nói, “Chút nữa tớ ăn tối với bạn rồi mới về.”
 


Kiều Diệc Khê quay về phòng ngủ dọn dẹp vài món đồ, sau đó gặp mặt Chu Minh Tự ở dưới lầu.
 
Hai người đi dọc theo trường học được một đoạn đường, Kiều Diệc Khê mới hồi phục tinh thần: “Hôm nay cậu không bắt xe à?”
 


“Ừ,” Chu Minh Tự chuyển động yết hầu, “Hôm nay thời tiết tốt, dạo một chút đi.”
 
Huống hồ cậu còn có chuyện muốn nói.
 


Kiều Diệc Khê híp mắt ngửa đầu nhìn nhìn, giờ phút này đang là hoàng hôn, là giây phút đẹp nhất trong một ngày, ánh hoàng hôn màu vàng kim trải dọc theo màn trời, tựa như tòa lâu đài viền mạ vàng, nắng chiều mênh mông vô tận, tạo ra tầng tầng lớp lớp sợi mây màu cam hòa với màu hồng.
 


Đẹp đến mức vừa chân thật vừa hư ảo.
 
Giống như hôm nay.
 
Cô cũng than một câu: “Thời tiết khá tốt.”
 
Kết quả vừa dứt lời, chưa được năm phút, từng hạt mưa nhỏ rơi xuống.
 
Kiều Diệc Khê: “……”
 


Cô là thần mưa tái thế, là đại vương liên lụy người khác sao.
 
Hai người mua hai cây dù trong suốt, trời mưa không lớn, vô tình lọc sạch không khí với một hình thức rất thoải mái, Kiều Diệc Khê đặt dù trên vai, chậm rì rì đi về trước.
 


Chu Minh Tự nhìn cô, nhìn những giọt nước uốn lượn trên cây dù cô, nhìn chóp mũi cô nhăn lại như đang rối rắm gì đó, bỗng cảm thấy, chính là thời điểm này.
 
“Kiều Diệc Khê.”
 
Cậu gọi tên cô.
 
Kiều Diệc Khê dừng bước chân, quay đầu nhìn cậu: “A?”
 


Hai người đứng đối diện nhau, giọt mưa bắn tung tóe trên cây dù trong suốt, giống như tiếng tim đập của ai đó, lại giống như một khúc nhạc đệm.
 
Có gì đó rõ như ban ngày.
 
Chu Minh Tự nhìn vào mắt cô, giọng nói nhẹ nhàng, giống như gió thổi bên tai cô: “Anh thích em.”
 


Không dứt khoát như vậy, nhưng giống như đã từng tập luyện rất nhiều lần.
 
“Anh thích em.” Cậu lại lặp lại một lần nữa.
 
Giọng nói có chút khô khốc, cậu không biết bản thân sẽ nôn nóng.
 


Kiều Diệc Khê nhìn chàng trai trước mặt, cao gầy, gương mặt đẹp đẽ rõ ràng, trên người còn mặc áo sơmi trắng đặc biệt hợp với ảo tưởng mối tình đầu của mấy cô gái.
 
Ngón tay đẹp đẽ, rất biết cách chơi game, có rất nhiều cô gái thích cậu, nhưng cậu không hề để ý.
 


Thậm chí cô còn nghĩ có phải cậu có bệnh cảm cúm với nữ không.
 
Ngay cả Giang Tuyết cũng nói cậu không biết chủ động.
 
Nhưng người này, nhìn thì khó tiếp xúc, bây giờ lại đứng trước mặt cô, nói với cô lời nói như vậy.
 


Nhiều một chút thì sợ nặng, thiếu một chút thì sợ nhẹ, nhanh một chút thì sợ cô nghe không rõ, chậm một chút thì lo lắng cô chờ lâu.
 
Cô chớp mắt, muốn đáp lại, nhưng không biết bản thân nên nói gì mới ngầu.
 
Dù sao thì cậu tỏ tình còn rất có cảm giác, cô không thể thua kém cậu.


 
Suy nghĩ nửa ngày, cô thật sự không biết nên nói gì, kinh nghiệm ít ỏi kia làm cô không thể vờ như mình là một cao thủ tình trường.
 
Một lúc lâu sau, Kiều Diệc Khê nghẹn ra một câu: “Cậu có biết hôm nay tớ nói chuyện với Giang Tuyết không.”
 
Nói xong thì bắt đầu ghét bỏ chính mình.


 
…… Đây là câu trả lời quỷ quái gì chứ.
 
Chu Minh Tự nhíu mày: “Giang Tuyết là ai?”
 
“Người tặng cậu người tuyết ấy.”
 
Chu Minh Tự lúc này mới nhớ ra, gật đầu.
 
“Cậu ấy nói với tớ, cậu ấy thích cậu.”
 


Chu Minh Tự thật sự không hiểu vào lúc này rồi mà Kiều Diệc Khê còn nói mấy chuyện nhỏ nhặt đó làm gì.
 
Nhưng cậu vẫn đáp lại: “Đã nhìn ra.”
 
Kiều Diệc Khê nuốt nước bọt, như đang chờ đợi.
 
Chu Minh Tự nhìn cô, “Sau đó thì sao?”
 


“Sau đó…… Tùy tiện nói hai câu, nói cậu ấy, nói tớ,” Kiều Diệc Khê hắng giọng, “Sau đó nói, hai chúng tớ cạnh tranh công bằng.”
 
Cạnh tranh công bằng.
 
Cạnh tranh công bằng.
 
Câu này có ý gì?
 


Chu Minh Tự cố hết sức khống chế cảm xúc, cưỡng bách bản thân bình tĩnh lại, sau đó xác nhận thêm một lần.
 
Đúng, không sai, câu này là ý này, hai người có cùng mục tiêu, cho nên cạnh tranh với nhau.
 
Mục tiêu của Giang Tuyết là cậu, Giang Tuyết thích cậu, vậy cũng có nghĩa là ――
 


Kiều Diệc Khê cũng thích cậu.
 
Kiều Diệc Khê lặng lẽ nâng mí mắt nhìn cậu, vừa lúc nhìn thấy khóe môi của chàng trai rõ ràng đang cong lên.
 
Cậu đang cười.
 
Cậu nghe hiểu cô tỏ tình sao?
 


“Cạnh tranh công bằng…… Cậu hiểu chứ?” Tim cô nhảy lên, cắn môi mở miệng nói, “Cậu ấy thích anh, em cũng thế.”
 
Chu Minh Tự cúi đầu nhìn cô, vành tai cô đã hồng hồng, trước kia bất kể nói cái gì cũng không hồng như lúc này.
 


Tình hình gì thế này, còn đứng đây nói cạnh tranh công bằng với cậu.
 
Chu Minh Tự lắc đầu: “Không được rồi.”
 
Kiều Diệc Khê bỗng dưng ngẩng đầu, “Cái gì không được?”
 
Không thể nào ―― Cô nói cô thích cậu, cậu nói không được?
 


Nhìn người nào đó thong thả ung dung, cô cảm thấy tim cô đã nhảy đến cổ họng sắp ngừng rồi.
 
Người này sao lúc nào cũng có dáng vẻ nhàn nhã chờ cô bị ăn sạch sẽ vậy!
 


“Em nói cạnh tranh công bằng,” Chu Minh Tự đưa ra câu trả lời, chậm rãi lắc đầu, “Nhưng chỉ sợ không công bằng được.”
 
Cậu đi đến bên cạnh người cô, vô ý trượt xuống, đầu ngón tay chạm vào đầu ngón tay cô.
 


Đầu ngón tay của cô gái hơi lạnh, cô giật mình, rất nhanh đã bị cậu nắm chặt trong lòng bàn tay.
 
Chu Minh Tự bắt lấy tay cô, chân mày giãn ra: “Em nên biết, anh chỉ thiên vị em.”
 
Không có công bằng gì để nói ――
 
Anh thích em, cả thế giới này chỉ thiên vị một mình em.
 






Truyện liên quan