Chương 9
Lớp trưởng nhìn tôi, ánh mắt hối lỗi.
Cậu ta còn chưa nói gì, thì một nữ sinh trong nhóm nhỏ kia đã đứng lên, vừa đi về phía tôi, vừa chậm rì rì nói: “Cậu cũng biết phải kiểm tr.a camera, thì lớp trưởng chẳng lẽ không biết à? Tiếc là, không biết ai đã xóa sạch những video giám sát ngày hôm qua rồi.”
Nữ sinh đặt tay lên trên vai tôi: “Hạ Vãn đừng tự bào chữa cho bản thân nữa, là cậu trộm.”
Tôi nhìn cô ta một cái, trong ánh mắt của nữ sinh là sự giễu cợt không thèm giấu.
Lớp trưởng không dám nhìn vào ánh mắt dò hỏi của tôi, chỉ lặng lẽ gật đầu: “Đúng, đúng vậy, video giám sát không biết tại sao bị người ta xóa mất rồi, cho nên tôi chỉ có thể lên trên lớp hỏi mọi người.”
“Đây không phải là số tiền nhỏ, nhất định phải tìm về được, nếu không không biết giải thích với thầy thế nào.”
Nhìn lớp trưởng né tránh ánh mắt của tôi, trong lòng tôi đã hiểu rõ, chẳng phải video giám sát nào bị xóa cả, mà là cố ý muốn tôi đội nồi.
Nữ sinh rất hài lòng với thái độ của lớp trưởng, cười càng to: “Hạ Vãn, nếu cậu thật sự khó khăn, là bạn học với nhau mọi người sẽ giúp cậu, nhưng sao cậu có thể đi ăn trộm?”
“Cố Bắc là người ưu tú như vậy sao có thể thích cậu được? Cậu ấy mà biết nhất định sẽ rất thất vọng về cậu.”
Mọi người trong lớp học xì xào, nếu là trước kia, tôi chắc là sẽ không phản kháng. Nhưng hiện tại, tay tôi nắm lại, đứng dậy hất tay nữ sinh kia khỏi vai tôi.
Tôi lạnh mặt lấy cặp sách ra khỏi ngăn bàn, mở khóa kéo ra, tiếng đồ dùng sách vở rơi xuống bàn đem mọi tiếng xì xào ngừng lại.
Hiện tại, tất cả đồ trong cặp sách của tôi nằm tràn trên bàn.
“Đây là tất cả mọi thứ trong cặp sách của tôi, nhìn kỹ xem có số tiền mà các người nói không?”
Trong phòng học im lặng trong nháy mắt, nhóm nhỏ ngồi ở phía sau kia cười phá lên.
Có nam sinh ngạc nhiên nói: “Âyyy, lần này biết tức giận rồi à?”
Tiếng cười càng lúc càng lớn, những người khác cũng cười theo. Tôi không có tiền đồ mặt bắt đầu đỏ lên, cuối cùng đến cổ cũng đỏ rực.
Lần đầu tiên tôi phản kháng lại đổi lấy loại kết quả như này.
Ánh mắt nữ sinh trở nên lạnh lùng: “Phản kháng cái gì? Hừ, trở thành bạn gái của Cố Bắc nên cảm thấy bản thân khác biệt à? Mày xứng sao?”
Tôi nhìn cô ta cố chấp mở miệng: “Tôi không trộm.”
“Lớp học ngoại trừ mày thì ai cần ăn trộm? Trong lớp có người thứ hai không đủ điều kiện để tham gia các cuộc hội họp à? Hạ Vãn, mày nói thử đi? Tìm được người thứ hai à?”
Trong lớp học lại vang lên tiếng xì xào, tôi lại nghe thấy rất rõ ràng.
“Đúng, chắc là Hạ Vãn rồi. Trước kia quần áo đã cộc rồi cậu ta vẫn còn mặc, cũng không thấy cậu ta mua mới.”
“Tôi cũng thấy vậy, mỗi một bộ quần áo của cậu ta hình như đều đã rất cũ, hơn nữa, giày của cậu ta hình như cũng rất cũ, giống như đã được người khác mặc qua rồi ấy.”
……