Chương 12
Lâm Tinh bị tôi kéo lại cũng dần dần bình tĩnh, nhưng cậu ấy vẫn tức đến ngứa răng.
Tôi vỗ vỗ lưng để cô ấy hạ hỏa, cười hì hì với cô ấy: “Bạn học Lâm, không đừng giận.”
Lâm Tinh thở dài: “Sao cậu lại tốt tính như vậy hả, bọn họ bắt nạt cậu, cậu không biết phản kháng lại hả? Sợ bọn họ thế cơ à?”
Tôi lắc đầu: “Tôi không sợ bọn họ tẹo nào, thậm chí tôi còn thấy hành động đó như trò hề ấy, rất ấu trĩ.”
“Vậy vì sao cậu không phản kháng? Cậu cứ im lặng để bọn họ bắt nạt như thế, ngoại trừ người ở trong lớp cậu, thì bên ngoài không ai biết gì hết, thì người khác làm sao mà biết để bảo vệ cậu?”
Tôi nhìn hộp sữa chua trên tay, uống từng ngụm nhỏ, bình tĩnh giảng giải cho cô ấy: “Bởi vì một khi nổi lên xung đột với bọn họ, sẽ trở nên rất hỗn loạn, thầy mà biết nhất định sẽ mời bố mẹ học sinh đến trường để nhắc nhở.”
Lâm Tinh không cho là vậy: “Vậy thì mời thôi!”
Tôi cười cười, lắc đầu: “Không thể mời phụ huynh được, bọn họ sẽ có cha mẹ chống lưng cho, nhưng tôi thì không. Tôi không có người chống lưng cho tôi, tôi cũng không muốn sẽ mang thêm phiền phức về cho bố mẹ.”
Lâm Tinh sửng sốt một lúc lâu, sau đó cô ấy nhẹ nhàng đưa tay đặt lên đầu tôi, chầm chậm vuốt v e mái tóc của tôi: “Tôi chống lưng cho cậu. Sau này mà có người bắt nạt cậu, thì đừng có ngốc nghếch mà chịu trận, trực tiếp đánh trả, có xảy ra chuyện gì thì tính lên đầu tôi, nghiêm túc đấy.”
Gió thổi qua tóc của Lâm Tinh, trong trường có rất nhiều lời đồn không tốt về Lâm Tinh, nhưng lúc này cô ấy trong mắt tôi, là nữ sinh xinh đẹp nhất, tỏa sáng nhất.
Tôi hơi ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lâm Tinh: “Bạn học Lâm.”
“Làm sao?”
Tôi cong cong đôi mắt: “Cảm ơn cậu.”
Lâm Tinh hình như không để ý lắm: “Không có gì, nên làm. Cố Bắc đi thi, nên tôi bảo vệ cậu.”
Nghe thấy tên của Cố Bắc, tôi hỏi theo bản năng: “Cậu và Cố Bắc?”
Lâm Tinh nhận ra cái gì đó, ảo não “Chậc” một tiếng, giải thích: “Ý tôi là, cậu yếu đuối như vậy, mà bạn trai cậu không có ở đây, tôi tiện tay bảo vệ cậu một tý là việc nên làm, chuyện nhỏ thôi.”
“Ra là như thế.”
Lâm Tinh ngây ngốc nhìn tôi, gật đầu, cô ấy giải thích tiếp: “Mà cậu cũng yên tâm đi, tôi không có hứng thú với Cố Bắc, cậu ta lạnh lùng như tảng băng ấy, cứng nhắc lại còn không có tình người, còn không cho đi cửa sau lúc nào cũng trừ điểm, khả năng cũng chỉ có cậu thích được.”
Lâm Tinh thuộc như lòng bàn tay các khuyết điểm của Cố Bắc, cô ấy nói hết cho tôi.
Cô ấy kể ra một điểm, thì tôi liền phủ định.
“Không phải, bạn học Cố Bắc là người rất tốt, hơn nữa rất nhiều nữ sinh thích cậu ấy.”
Lâm Tinh nghe tôi nói về ưu điểm của Cố Bắc biểu tình phức tạp, cô ấy cầm lấy cặp sách của tôi, đưa tay choàng lên vai tôi: “Đi, tôi đưa đưa cậu về nhà, chỗ thầy giáo tôi sẽ xin nghỉ hộ cậu, cậu về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi.”