Chương 41: Tôi là người đàn ông của Lâm Triệt

Lâm Triệt nhìn cha mình:
- Ba, tôi thế nào không từ thủ đoạn, scandal này không có nửa điểm quan hệ với tôi.
- Nếu mày thành thật một chút, hiện tại đi Trình gia nhận lỗi cũng còn có thể xoay chuyển, nhà bọn họ hiện tại vẫn chưa định đối tượng thông gia.


Hàn Thái Anh ch.ết sống không đồng ý để Lâm Dư gả đi, Lâm Hữu Tài chỉ có thể nhìn tiền tài của Trình gia, cứ như vậy cho nhà người ta, trong lòng mới thật sự sốt ruột.


Lâm Triệt làm sao có thể không thể hiểu được ý tứ của cha, cô cười nhạo nhìn Lâm Hữu Tài, không nghĩ tới cho tới bây giờ ông ta còn nghĩ đến chuyện này.


- Ba ba, chuyện này ông không cần suy nghĩ nữa, đừng nói việc tôi không đồng ý, kỳ thực, tôi đã có bạn trai, cho nên sẽ không kết hôn với người khác.
Lâm Triệt không thể nói thẳng mình đã kết hôn, chỉ có thể nói ra chuyện mình đã có bạn trai.
Lâm Hữu Tài sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lâm Triệt:


- Mày nói thật?
Lâm Triệt ha cười:
- Loại chuyện này tôi cần gì phải lừa ông.
- Cố Tĩnh Dư?
- Đương nhiên không phải, cái kia chỉ là scandal.


Ánh mắt Lâm Hữu Tài hơi có thất vọng chuyển động, nghĩ cũng không có khả năng, dựa vào cô, làm sao có thể lọt vào mắt người đàn ông như Cố Tĩnh Dư.
Lâm Hữu Tài hừ một tiếng:


available on google playdownload on app store


- Mày tốt nhất đừng tìm một tên tiểu bạch kiểm đến làm tao chướng mắt, tao nói cho mày biết, tao sẽ không đồng ý, mày cũng tốt nhất đừng để người ta bao nuôi, Trình gia nơi nào không tốt, mày đến nơi đó, mày chính là thiếu phu nhân, hưởng thụ phúc không bao giờ hết, dùng không hết tiền, mày...


- Ông muốn tiền của Trình gia như vậy, để bác gái gả đi, tôi là con gái của ông, cả tôi ông cũng muốn bán, ông...
Lâm Triệt thật sự cảm thấy rất đau xót, không nghĩ tới, mình vì sao lại sinh ra trong một ngôi nhà như vậy.


Sắc mặt Lâm Hữu Tài trầm xuống, lúc này, Hàn Thái Anh ở phía sau cũng nghe được những lời này.
- Lâm Triệt, mày đây là có thái độ gì, tao để mày đến đây tham gia lễ đính hôn, cũng vì coi mày là người nhà, mày bây giờ lại dám nói chuyện với ba mày và tao như vậy.


Lâm Triệt cười lạnh:
- Bác để tôi trở về đến cùng là vì sao, chỉ có chính bác là người hiểu rõ nhất, tóm lại, tôi đã có người đàn ông khác, tôi không tin, Trình gia còn có thể đồng ý, các người tốt nhất mau mau bỏ cái suy nghĩ này đi.


Trên mặt Hàn Thái Anh bởi vì tức giận đỏ lên:
- Mày đúng là không biết xấu hổ, tao chỉ biết, mày ở bên ngoài làm loạn, còn không biết xấu hổ nói mình đã có đàn ông, để cho người ta làm, còn không biết xấu hổ khoe khoang khắp nơi, mày...


Lâm Triệt sớm biết rằng, bản thân mặc kệ làm cái gì, ở trong mắt bọn họ, đều là sai.
Cô mặc lôi thôi đến, bọn họ sẽ nói cô không tôn trọng nơi này.
Cô ăn mặc xinh đẹp đến, bọn họ cảm thấy đây là khoe khoang.
Lúc này Lâm Triệt muốn xoay người rời đi.


Nhưng mà đúng lúc này, chợt nghe có người ở bên cạnh lẳng lặng nói:
- Các người chẳng lẽ là đang ép Lâm Triệt gả cho người khác sao?
Thanh âm này...
Âm trầm, khàn khàn, lại mang theo một loại từ tính giống như thiên âm (âm thanh thiên nhiên).


Lâm Triệt bỗng chốc quay đầu lại, liền nhìn thấy phía sau, Cố Tĩnh Trạch mặc một bộ tây trang màu đen, đang tự nhiên đi tới.


Thân hình Cố Tĩnh Trạch cao lớn, mang theo khí chất vương giả không thể bỏ qua, giống như là cửu ngũ chí tôn, trong ánh mắt không hề bận tâm, mang theo một loại phong thái không ai bì nổi, giống như bất luận kẻ nào đều không thể lọt vào ánh mắt anh.


Lâm Triệt còn ngồi trên xe lăn, liền cảm thấy tay anh đặt ở phía sau, tất nhiên, không mang theo một chút mất tự nhiên.
Lâm Triệt không nghĩ anh sẽ đến.
Ai cũng không nghĩ là anh sẽ đến.
Lâm Triệt thậm chí không nhắc đến với anh, mình sẽ tới nơi này.


Dù sao, bọn họ cũng chỉ là hôn nhân hợp đồng, mà lần này là việc riêng của cô, cô không nghĩ vì vậy, quấy rầy đến anh.


Ngẩng đầu lên, vừa chống lại đôi mắt u ám của anh, anh nhìn cô thật sâu, sau đó mới giương mắt lên, tựa hồ là dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn Lâm Hữu Tài và Hàn Thái Anh phía trước, khiến cho người ta nhìn ra khinh miệt.
Hàn Thái Anh sửng sốt, nhìn Cố Tĩnh Trạch, không khách khí nói:


- Mày ở đâu tới?
Cố Tĩnh Trạch nhàn nhạt quét nhìn Hàn Thái Anh một cái, thanh âm thanh lãnh, tuy rằng nội liễm, lại mang theo sắc bén không thể ngăn chặn:
- Vị này chính là bác gái kia của cô?
Anh làm như không để ý đến Hàn Thái Anh, cúi đầu hỏi Lâm Triệt.


Lâm Triệt nhìn Hàn Thái Anh lúc này đã tái mặt, nói:
- Đúng.
Hàn Thái Anh tức giận chỉ vào Cố Tĩnh Trạch:
- A, mày chính là tiểu bạch kiểm Lâm Triệt vừa nói tới đúng không? Ai cho mày đi đến nơi này.
Cố Tĩnh Trạch nắm xe lăn, nhìn về phía Hàn Thái Anh, nói giống như là đương nhiên:


- Tới tham gia hôn lễ sao, đương nhiên là phải dẫn theo người nhà đến, bà đã mời Lâm Triệt, mang theo tôi, có cái gì không đúng?
Lâm Triệt nghĩ, Hàn Thái Anh nhất định cũng không biết Cố Tĩnh Trạch đến cùng là ai.


Lâm Triệt từ trước cũng tuyệt đối không thể nghĩ sẽ có một người như vậy, vừa tới, loại người cao cao tại thượng, cô cũng tiếp xúc không đến, cũng sẽ không cố ý hỏi thăm, thứ hai, tuy rằng có rất nhiều phóng viên chụp ảnh anh, nhưng mà, từ trước đến giờ cũng không chụp được, người bảo vệ bên cạnh anh rất nhiều, sẽ không để phóng viên có cá lọt lưới, cho nên đến nay một tấm hình cũng không truyền ra ngoài.


Một người khiêm tốn như vậy, người bình thường đối với anh tất nhiên đều là, chỉ nghe, không thấy.
Hàn Thái Anh đánh giá Cố Tĩnh Trạch một vòng, bộ dáng thực nổi bật, bà ta nghĩ, chẳng lẽ cũng là diễn viên minh tinh?
Hàn Thái Anh hừ một tiếng, nói thẳng:


- Mày tính là cái gì vậy, liền dám nói là người nhà, mày muốn kết hôn với Lâm Triệt nhà bọn tao, cũng phải được bọn tao đồng ý, bọn tao còn chưa có đồng ý đâu, bọn tao cũng tuyệt đối không đồng ý.


Thanh âm Cố Tĩnh Trạch lãnh nhạt nhất thành bất biến (đã hình thành thì không thay đổi), nghe không ra có chút xíu độ ấm:
- Tôi muốn cưới ai, còn không cần người khác phải đồng ý.


- Ha, mày cũng quá kiêu ngạo, nó đến cùng vẫn là người Lâm gia bọn tao, con gái Lâm gia bọn tao, cũng không phải là dân lang thang tùy tiện nói muốn lấy là có thể lấy, mày trước tiên nói, mày làm gì, một tháng kiếm được bao nhiêu tiền, có nhà sao, người địa phương sao? Có xe sao, chuẩn bị cho bọn tao bao nhiêu sính lễ? Nói cho mày, sính lễ của bọn tao mà thấp hơn một trăm vạn, mày đừng nghĩ cưới nó, nhiều năm như vậy, nó ăn của Lâm gia bọn tao, ở chỗ Lâm gia bọn tao, là tiểu thư Lâm gia, cực kỳ cao quý, mày cho là lấy được sao?


Cố Tĩnh Trạch nói:
- Một trăm vạn?
Hàn Thái Anh nói:
- Thế nào, không chuẩn bị nổi? Không đưa được liền cút cho tao.
Lúc này, Lâm Hữu Tài ở phía sau lại vội kéo Hàn Thái Anh qua, nhìn Cố Tĩnh Trạch, ánh mắt nảy lên, có vài phần ý tứ muốn lấy lòng:


- Cậu thật sự là bạn trai Lâm Triệt chúng tôi?
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt, Lâm Triệt mím môi, ngượng ngùng nhìn anh.
Ánh mắt giống như ngôi sao trong hồ nước, có chút gợn sóng.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Đúng.
Lâm Hữu Tài cười:


- Lâm Triệt, lúc trước cũng không nói với chúng tôi, đã có người yêu, việc này nên nói sớm một chút.
p/s: Mai mình phải mang máy tính đi sửa nên không biết có đăng chương được không. Xin lỗi mọi người, chương sẽ được bù vào ngày tiếp theo, và cảm ơn bạn admin đã ủng hộ cho mình.
--------


Dịch: M
Biên tập: Anna
Team: Mây






Truyện liên quan