Quyển 2 - Chương 117: Ai cũng đáng nghi
*Dịch giả*: MrChoe
A Thổ vẫn núp trong rừng mà theo dõi con trâu xanh kia đang đứng ở cách đó khoảng vài chục trượng, tuy nó chỉ dám đứng từ xa mà nhìn, nhưng đương nhiên, thần sắc và những động tác kỳ quái của con trâu xanh kia đều lọt vào trong tầm mắt nó, nên chính nó cũng cảm thấy đầy nghi hoặc, nhịn không được cũng bắt chước ngẩng đầu hướng về phía con trâu mà ngửi ngửi trong không khí vài cái.
Mũi chó rất tinh, cho nên A Thổ cũng dễ dàng ngửi thấy ngay được mùi thanh hương của linh dược từ khu dược viên kia bay tới. Cái loại mùi này rất dễ chịu, tuy so với loại mùi hương bình thường quả là có khác biệt một ít, nhưng A Thổ ngửi tới ngửi lui, cũng chỉ cảm thấy mùi thơm này mặc dù là không tệ, nhưng quả thực là đâu đến mức khiến bản thân nó rơi vào trạng thái đê mê như con trâu kia.
Nó càng bắt đầu cảm thấy kỳ quái hơn, nhưng thủy chung cũng không tiến lên, mà vẫn núp ở trong rừng lén nhìn con trâu xanh kia từ xa.
Chỉ thấy trâu xanh đứng một hồi lâu trong rừng cây, vẻ say mê thỉnh thoảng vẫn hiện ra trên khuôn mặt, chốc chốc còn giương mắt nhìn về phía Lưu Hương Phố, trong đáy mắt lộ ra thần sắc như đang khát khao một thứ gì đó trong đó vậy... Nhưng từ đầu tới cuối A Thổ vẫn không thấy con trâu xanh kia bước ra phía dược viên một bước nào.
Ước chừng sau nửa canh giờ trôi qua, trâu xanh mới có vẻ như đã thỏa mãn, đột nhiên xoay người lại, bước chân rời khỏi chỗ đó.
A Thổ giật mình kinh hãi vội thụt người lại, nó thoáng do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đuổi theo sát sau lưng con trâu xanh.
Trên đường đi, trâu xanh chẳng bao giờ ngoảnh đầu nhìn về phía sau lần nào, cũng không biết là nó có phát hiện ra A Thổ đang theo dõi nó hay không, hay căn bản là nó chẳng thèm để ý đến con chó đen nhỏ bé hèn mọn kia.
A Thổ thì ngược lại không hề suy nghĩ nhiều như vậy, cứ như vậy mà đi theo sau con trâu xanh, cũng không biết là đã đi giữa sơn dã bao lâu rồi, bỗng nhiên thấy con đường trước mắt thông thoáng hẳn ra, nhìn ra đã thấy có một tòa núi hình dạng kỳ lạ xuất hiện trước mắt nó.
Đó là một quả núi có hình dáng tựa như một cái đầu chó.
Là Cẩu Đầu sơn, A Thổ rốt cục cũng đã tìm được con đường đi tới đây rồi.
Trâu xanh chầm chậm đi lên núi, lướt qua tất cả đám tiên cầm mãnh thú dọc sườn núi. Lúc trông thấy con trâu xanh này, tất cả động vật ở đây đều lập tức tỏ ra cung kính khiêm nhượng, như thể con trâu xanh kia là vua trong dãy núi Côn Luân này vậy.
A Thổ không dám tới gần Cẩu Đầu sơn, nó chỉ trốn trong một bụi cỏ rậm rạp từ xa mà nhìn theo con trâu xanh đang đi thẳng lên đỉnh núi. A Thổ ngước nhìn lên tòa núi kia, chỉ thấy trên núi là vô số những loài động vật kì lạ, trong mắt nó dần lộ ra vẻ như trông mong mãnh liệt, nhưng ẩn sâu trong đó, vẫn còn có chút sợ hãi.
Một lát sau, A Thổ ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy sắc trời đã chuyển màu tối, nó có chút do dự, nhưng rốt cục cũng đành phải lặng lẽ lùi về phía sau, trong bóng tối lờ mờ chỉ thấy nó quay đầu rời khỏi đây, chạy về phương xa.
Nhìn từ phía sau, thân ảnh của nó thật cô độc, như một bóng đen lặng lẽ chạy ập vào trong màn đêm tịch mịch đang sắp sửa buông xuống.
※※※
Hôm sau, Lục Trần đã làm xong công việc "Hầu hạ" Hồng Phách Sâm từ sớm, nên thời gian rảnh rỗi còn lại hắn liền rời núi Côn Luân, đi vào trong thành Côn Ngô.
Ở trong tòa thành trì khổng lồ náo nhiệt này, lúc đứng trên đường phố, hòa vào trong dòng người đi lại ồn ào náo nhiệt, Lục Trần chợt cảm thấy có chút ngẩn ngơ.
Hàng vạn người đang đi trên đường kia, mỗi người đều có hỉ nộ ái ố, có quá khứ, cùng với nơi chốn của riêng mình, có lẽ ai trong số ấy cũng đều có cho riêng mình một thứ gọi là nhà.
Vậy mà hắn... Hắn chưa từng có, cho tới tận ngày hôm nay, trên đường phố trong thành Côn Ngô, cái gã Lục Trần hai mươi tám tuổi kia đột nhiên còn không hiểu nổi ý nghĩa của chữ "Nhà", Nhà là cái gì nhỉ?.
Từ nhỏ đến lớn, hắn còn không nhớ nổi rằng bản thân hắn đã từng có một cái nhà hay chưa, thậm chí ngay cả gương mặt một người thân thiết hắn cũng không nhớ rõ được, lúc hắn đứng giữa đường phố ngưng thần suy nghĩ, những thứ như chuyện cũ, cố nhân lại ùa về, như những bức họa cứ từng cái từng lần lượt bay qua trong đầu.
Nhà, là cái gì đây? Nó có hình dạng như thế nào? Cái cảm giác có được một căn nhà nó ra sao?
Phải chăng nơi một người nam nhân ở cùng một nữ nhân chính là nhà?
Hắn suy nghĩ một chút, trong đầu chợt lướt qua hình ảnh gương mặt của Đinh Đang, sau đó khe khẽ lắc đầu; hắn lại suy nghĩ, nghĩ càng lâu càng xa thì những ký ức chôn sâu trong trái tim lại ùa về, một khuôn mặt ngọt ngào dịu dàng của một cô gái, nơi Hoang Cốc trong vùng đất Mê Loạn đang mỉm cười cùng hắn, trong những năm tháng hỗn loạn, nguy hiểm và tối tăm đó, cô gái ấy là người duy nhất đã từng cho hắn một chút ấm áp tình người.
Hắn khẽ cúi đầu, im lặng mà đi thẳng về phía trước, đem phần ký ức kia một lần nữa đè nén thật sâu vào trong lòng.
Tòa thành trì này lớn đến như vậy, vậy mà hắn lại chỉ có một nơi để đến.
********
Ở Hắc Khâu các trong con hẻm nhỏ yên tĩnh, lão Mã mập đang ngồi đối diện với Lục Trần, trên khuôn mặt mang vài phần kỳ quái, sau đó chỉ thấy lão chậm rãi bưng chén rượu lên uống, nhưng chưa kịp buông chén rượu xuống, lão như chợt nghĩ ra điều gì đó, bèn nhíu mày, hỏi: "Ngươi bị làm sao vậy?"
Lục Trần thân thể khẽ động, như chợt bừng tỉnh trong cơn suy tư, đáp: "Hả?"
Lão Mã nói: " Sao hôm nay ta thấy ngươi có chút kỳ quái nha, không lẽ trong Côn Luân phái đã xảy ra chuyện gì sao?"
"À, không có gì." Lục Trần đáp qua loa một câu, lại tự rót cho mình một chén rượu rồi bưng lên uống, một lát sau, hắn đột nhiên hỏi lão Mã "Lão Mã, ta hỏi ngươi chuyện này."
"Ngươi nói đi."
"Trong nhà ngươi còn có thêm ai nữa không?"
"Hả?" Lão Mã có chút ngơ ngác, hỏi lại "Sao tự nhiên ngươi lại hỏi ta chuyện này?"
Lục Trần nở một nụ cười, nói: "Cũng không có gì quan trọng đâu, chỉ là chợt nghĩ tới nên tùy tiện hỏi vậy thôi."
Lão Mã do dự một chút rồi đáp: "Không có người nào cả, chỉ có một mình ta."
Lục Trần nhìn hắn một cái, từ sâu trong đáy mắt khẽ động, rồi bỗng nhiên nói: "Ngươi gạt ta."
Lão Mã gật đầu, nói: "Ngươi nói rất đúng, ta đang lừa ngươi đó."
Lục Trần hừ một tiếng, nói: "Vì sao vậy? Ngươi không tin ta sao?"
Lão Mã nói: "Hai người chúng ta tính ra có tới mười năm giao tình rồi, lúc nguy cấp ta cũng có thể đem mạng ta giao vào tay ngươi, ngươi nói xem ta có tin ngươi hay không?"
Lục Trần ngưng thần nhìn thẳng vào mắt lão, nói: "Vậy tại sao ngươi không nói thật với ta?"
"Trong lòng ngươi cũng hiểu rõ, cần gì phải hỏi ta."
"Ta không hiểu, ngươi nói ta nghe thử!"
Lão Mã bỗng nhiên nở nụ cười, chỉ là trong nụ cười kia không hề có vẻ gì cho thấy là lão đang vui, sau một chốc, chỉ nghe lão thản nhiên nói: "Ngươi là một kẻ toàn mang đến điềm xấu, chỉ cần dính líu gì đến ngươi, là lập tức gặp ngay những điều không may và sự đau khổ, không phải vậy sao?"
Lục Trần bỗng nhiên im lặng.
Hắn im lặng mà nhìn lão Mã, ánh mắt thâm thúy sâu thẳm, như biển cả tối tăm.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại, chẳng ai thốt ra một âm thanh nào.
Phía ngoài phòng, trong con hẻm nhỏ kia, một vài cơn gió lạnh chợt thổi qua, khiến mấy ngọn cỏ xanh trên đầu tường khe khẽ rung động, mang theo một chút vẻ tịch liêu hoang tàn.
※※※
Cũng không biết là đã qua bao lâu, Lục Trần mới chậm rãi buông chén rượu trong tay xuống, nhìn lão Mã, nói với giọng bình tĩnh: "Ngươi cần gì phải nói trắng ra như vậy?"
Lão Mã nhún vai, sắc mặt cũng lạnh nhạt đáp: "Ngươi hỏi ta, còn ta thì lại không muốn lừa dối ngươi."
Lục Trần "A..." một tiếng, cúi đầu cũng không nhìn lão Mã, xem ra có vẻ đã mất hết hứng thú với vụ này rồi.
Lúc ánh mắt Lục Trần dời đi, lão Mã như có vẻ thở dài ra một hơi, đưa tay cầm lấy bầu rượu tự rót thêm vào chén rượu của mình, nhưng bất chợt, lão bỗng cảm thấy phía sau gáy mình có chút cảm giác ớn lạnh.
Cảm giác như có một cây kim nhỏ mát lạnh châm vào gáy. bất chợt lão cảm thấy ớn lạnh, mồ hôi lạnh toát ra đầy người.
Lão Mã ngưng mắt nhìn chén rượu trầm tư suy nghĩ, một lát sau, lão đưa lên miệng uống một hơi cạn sạch.
"Ta gặp Tô Thanh Quân rồi, cũng đã nói chuyện với cô ta vài câu." có thanh âm của Lục Trần từ phía trước truyền đến.
Lão Mã tinh thần chấn động, nhìn về phía hắn, nói: "Như thế nào? Đừng nói là ngươi lại đi gây phiền toái cho người ta rồi nhé? Ta nói cho ngươi biết, theo như tin tức mà ta thăm dò được, thì Tô Thanh Quân thật sự là một nhân vật thiên tài, với thực lực trước mắt của ngươi, cả mười người cùng tiến lên cũng không phải là đối thủ của cô ta đâu."
Lục Trần nhìn lão Mã một cái, miệng nở nụ cười, trong đáy mắt lướt qua một tia lạnh nhạt, nói: "Ngươi nói đúng, cho nên ta cũng không muốn động thủ gì với nàng ta cả."
Lão Mã mặt trầm xuống, nói: "Không muốn động thủ à? Vậy trong thâm tâm ngươi thật sự là định động thủ hay sao? Ta khuyên ngươi sống an phận một chút có được hay không, chúng ta chỉ cần làm cho tốt việc tìm bắt nội gian là được rồi, đừng cứ lúc nào cũng đi gây thêm rắc rối như vậy nữa."
Lục Trần nhìn lão Mã đầy hứng thú, nói: "Kì quái, tại sao ngươi lại khẳng định chắc chắn như vậy, ta tiếp cận Tô Thanh Quân là gây thêm rắc rối sao? Nàng ta dựa vào cái gì, mà ngươi dám khẳng định là không có khả năng làm nội gian?"
"Ngươi..." Lão Mã thoáng có chút ngơ ngẩn, sắc mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, thấp giọng nói, "Ngươi nghi ngờ là nàng ta sao?"
"Tất cả mọi người trong Côn Luân phái từ cao đến thấp, đều nằm trong vòng nghi vấn của ta, ngoại trừ hai người."
Lão Mã nói: "Là ai?"
Lục Trần chỉ lão Mã một cái, nói: "Một người là ngươi, một người nữa là lão đầu trọc ch.ết bầm kia."
Lão Mã cười khổ một cái, sau đó trầm ngâm một lúc, rồi lại cau mày nói: "Côn Luân phái từ trên xuống dưới, tính cả đám đệ tử tạp dịch cũng không dưới mười vạn người, ngươi đều nói là cảm thấy có sự nghi ngờ thì ta và ngươi có mà tìm cả đời cũng tìm không thấy. Còn như lời ngươi nói lúc trước, gian tế kia có lẽ phải là một người có chút địa vị trong phái, nhưng nếu là Tô Thanh Quân..."
Lão Mã thoáng dừng một cái, nghiêm mặt nói: "Ta cảm thấy nhiều khả năng không phải là nàng ta."
Lục Trần nói: "Vì sao?"
Lão Mã buông tay, nói: "Bởi vì gia thế nàng ta quá tốt, bối cảnh lại hoàn toàn trong sạch, hơn nữa bản thân còn có thiên phú hơn người, một người như vậy, ngươi nói thử xem lý do gì nàng lại muốn đi theo con đường tà đạo chứ?"
Lục Trần nở một nụ cười, chậm rãi bưng chén rượu lên nhưng lại không uống, mà chỉ cầm giữa những ngón tay vuốt vuốt lên cái chén một hồi, sau đó bỗng nhiên nói: "Năm đó cũng từng có người giống như ngươi, cũng đã nói qua mấy lời chẳng khác gì ngươi bây giờ."
"Là ai...?" Lão Mã hỏi.
"Là...vị sư phụ kia của ta, ma giáo trưởng lão Vân Thủ Dương." Chẳng biết tại sao, thanh âm Lục Trần bỗng trở nên có chút phiêu hốt, lạnh nhạt nói tiếp "Lúc còn trẻ, lúc ta vừa về bên cạnh hắn, có kẻ đã nghi ngờ ta có ý khác, đòi tr.a xét về ta một hồi nhưng rốt lại vẫn không có kết quả gì, tuy nhiên họ vẫn không yên lòng. Vân Thủ Dương liền cười với bọn họ mà nói rằng: Dưới đời này, há có ai lại đem một thiên tài năm trụ ngàn năm khó gặp đi vứt không như thế này, đã không giữ lại làm truyền nhân thì chớ, lại đem dùng làm kẻ gian tế cho trà trộn vào đây ư!"
Trên khuôn mặt mập mạp của lão Mã, cơ bắp bỗng nhiên vặn vẹo một cái.
Lục Trần cũng không nhìn hắn, chỉ là im lặng nhìn chén rượu trong tay mình, tựu như đang suy nghĩ xuất thần, một lát sau, hắn bỗng nhiên nở một nụ cười, uống cạn chén rượu trong tay, sau đó mới nói với lão Mã: "Ngươi thấy không, trên đời này không có việc gì là không xảy ra được, vì thế trên ngọn núi Côn Luân kia, trước khi ta điều tr.a ra được kết quả cuối cùng, thì bất kể là ai ta cũng đều không tin."
"Cạch." Một tiếng vang nhỏ, Lục Trần nhẹ nhàng đặt chén rượu xuống bàn, sau đó đứng lên, xoay người đi về phía cửa, đồng thời trong miệng nói, "Hãy đi điều tr.a thêm về Tô gia, đặc biệt là thời thơ ấu của Tô Thanh Quân, bất luận sự tình như thế nào, cũng hãy nói cho ta biết."
Lão Mã do dự một chút rồi đáp: "Được rồi."
Lục Trần đi tới bên cạnh cửa, một chân đã đang định bước ra ngoài, nhưng bỗng nhiên khựng lại một cái, như vừa chợt nhớ ra chuyện gì đó, thoáng do dự một chút, rồi lại quay đầu nói với lão Mã: "Còn một người nữa, ngươi cũng tìm hiểu giúp ta luôn nhé."