Quyển 2 - Chương 125: Hắc ám cự môn
*Dịch giả*: MrChoe
Trong thiên hạ thời nay, tính trong Côn Luân phái mà nói, người có thể khiến một nhân vật như Thiên Lan chân quân phải gọi một tiếng "Sư huynh", thì ai cũng biết, chỉ có vẻn vẹn một người mà thôi.
Đó chính là Bạch Thần, một nhân vật sớm đã thành danh, đạt đến đẳng cấp Hóa Thần chân quân trong Côn Luân phái.
Chiếu theo hệ phổ Côn Luân phái, thì cả hai nhân vật thiên tài bất thế như Bạch Thần và Thiên Lan, đều là tọa hạ đệ tử của "Thiên Hồng lão tổ" tổ sư Côn Luân phái trước đây. Có thể một tay dạy bảo nên hai vị Hóa Thần chân quân có địa vị vững vàng trong giới Tu chân Nhân tộc như vậy, bản thân Thiên Hồng lão tổ đương nhiên cũng là một nhân vật phi thường, đại danh vang dội cổ kim, thậm chí không quá lộng ngôn khi nói rằng dưới thời Thiên Hồng lão tổ, nhờ có ông mà Côn Luân phái mới tân hỏa tương truyền, hùng cứ Tây Lục, lúc nào cũng có thể ngẩng cao đầu với toàn giới tu chân ở Thần Châu hạo thổ, giúp cho phái này trở nên vô cùng hưng thịnh cho đến tận ngày nay.
Hiện tại thì nhân vật anh tài năm xưa ấy, tự nhiên là đã đi về cõi tiên rồi, nhưng khí tượng hùng hồn sừng sững của Côn Luân phái, cũng không phải vì thế mà giảm bớt uy phong chút nào, để có được điều đó tất nhiên là nhờ sự nỗ lực của hai vị Chân quân Bạch Thần và Thiên Lan. Tuy nhiên mối quan hệ giữa hai vị Chân quân này, kỳ thật lại có vài phần uẩn khúc bên trong.
Bạch Thần chân quân vốn là tọa hạ đại đệ tử của Thiên Hồng lão tổ, là thiên tài tuyệt thế, thành danh sớm nhất, đạo pháp tinh thâm, từ lúc mới nhập môn đã được xem là con cưng của Côn Luân phái, lúc Thiên Hồng lão tổ còn tại thế, lão đã được mọi người hiển nhiên công nhận là nhân vật thừa kế số một cho vị trí Chưởng giáo chân nhân của Côn Luân phái. Còn Thiên Lan chân quân, so với Bạch Thần chân quân lại là một nhân vật trăm năm mới xuất hiện một người, được Thiên Hồng lão tổ với tuệ nhãn tinh tường, kéo gã thoát khỏi kiếp phàm trần, lập tức thiên tư bộc phát một cách kinh thế hãi tục, đạo hạnh cảnh giới của gã cứ một đường mà tăng tiến không ngừng, cuối cùng đạt đến thành tựu to lớn, trở thành một vị Hóa Thần chân quân trẻ tuổi nhất trong lịch sử Côn Luân phái từ trước tới nay.
Hai nhân vật tuyệt thế như thế, tựa như tuyệt đại song kiêu trong Côn Luân phái, làm rạng rỡ tổ tông, rạng rỡ môn phái, làm cho vô số đệ tử Côn Luân lấy đó làm niềm kiêu hãnh, làm sự quang vinh cho phái mình, cũng là cơ sở để Côn Luân phái ngày càng hùng thị thiên hạ, đứng vào hàng đệ nhất trong các danh môn tu chân đương thời.
Về sau, khi Thiên Hồng lão tổ vũ hóa đi về cõi tiên, vị trí Chưởng giáo kia, liền do Bạch Thần chân quân tiếp quản.
Nhưng mà cũng từ đó trở đi, trong Côn Luân phái lại có lời đồn đại cho rằng, Thiên Hồng lão tổ lúc tuổi già, người đệ tử mà lão yêu quý nhất không phải là đại đệ tử Bạch Thần, mà lại là Thiên Lan chân quân. Và một trong những chứng cứ rõ ràng nhất mà người ta đề cập đến, là việc Thiên Hồng lão tổ đã đem chữ "Thiên" có trong đạo hiệu của mình truyền cho ấu đồ của mình nên gã mới có cái tên là Thiên Lan.
Hai chữ Thiên Lan ở đây, ý chỉ sóng cao tới trời, đạo hiệu này quả thật mang khí khái thật lớn, truyền thuyết cho rằng cái tên ấy là do đích thân Thiên Hồng lão tổ đặt cho Thiên Lan chân quân, qua đó cũng có thể thấy được rằng Thiên Hồng lão tổ đã gửi gắm niềm hy vọng rất lớn vào Thiên Lan chân quân. Chỉ là thực hư chuyện này khi đó rốt lại như thế nào, người trong cuộc thâm tâm có suy nghĩ ra sao, cho đến tận hôm nay cũng không ai có thể biết rõ được nữa.
Cuối cùng, Bạch Thần chân quân vẫn là người tiếp nhận vị trí Chưởng giáo, nhưng sau nhiều năm lão lại truyền cho đệ tử của mình là Nhàn Nguyệt chân nhân, còn Thiên Lan chân quân thì bành trướng thế lực ở bên ngoài, chủ yếu là hoạt động tại Chân Tiên minh, trở thành một trong Lục Đại Chân quân của Tiên minh, cũng danh chấn thiên hạ, uy danh hiển hách không kém.
Nhìn từ góc độ khác mà nói, hai vị Chân quân Bạch Thần và Thiên Lan trong hô ngoài ứng như vậy, không những không làm cho Côn Luân phái yếu đi, ngược lại càng khiến cho thanh thế phái Côn Luân nâng cao thêm một bước, lúc nào cũng giữ vững được ngôi vị đỉnh phong suốt cả ngàn năm nay.
Trong này có thị phi khúc chiết như thế nào, người bên ngoài trông thấy vậy cũng chỉ biết bàn tán tọc mạch đủ kiểu, nhưng mấy ai có thể hiểu rõ được nội tình bên trong ra sao? Mà suy cho cùng một Côn Luân phái to lớn sừng sững như thế, cũng chẳng ai thèm bận tâm đến những lời điều tiếng vớ vẩn của thiên hạ.
※※※
Phía dưới lớp sương mù dày đặc, bên cạnh một cái khay tròn màu đen, hai nhân vật cao cấp nhất đương thời của Côn Luân phái ngồi đối diện nhau, cách đó không xa là tầng tầng sương mù với một màu xám khắc nghiệt, ngoài ra không thể nghe được một chút âm thanh nào khác từ bên ngoài truyền vào, tựa như cả thế gian này chỉ còn sót lại hai người bọn họ.
Bạch Thần chân quân ngưng mắt nhìn lấy Thiên Lan, suốt nửa ngày, mới chậm rãi nói: "Xem ra đạo hạnh của ngươi lại tinh tiến rồi."
Thiên Lan chân quân mỉm cười, đáp: "Sư huynh tuệ nhãn như đuốc, trong mắt huynh thế gian vạn vật tựa như hơi bụi, không thể trốn vào đâu được."
Bạch Thần chân quân khóe miệng khẽ động, trên làn da khô héo có vẻ như đang muốn thể hiện một nét cười, nhưng sự vui vẻ kia lại chỉ có mà như không, cũng bởi vì lão quá già nua nên nụ cười lộ ra trên gương mặt lão có chút không tự nhiên mà ngược lại còn vô cùng khó coi, càng làm nổi bật hơn sự già nua của lão, cảm giác dường như, sau bao nhiêu năm tháng trôi qua vị lão nhân đỉnh cao trong giới tu chân này đã đi đến đoạn đường cuối cùng của kiếp nhân sinh, những ngày tháng còn lại của lão hầu như không còn nhiều nữa.
"Chúng ta cũng đã mười năm không gặp rồi nhỉ?" Bạch Thần chân quân có chút cảm khái thốt lên.
Thiên Lan chân quân khẽ gật đầu, nói: "Đúng thế, năm đó sau cuộc chiến Mê Loạn chi địa ở Hoang cốc, sư huynh chán ghét đệ vì sát nghiệt quá nặng, nên đã bế quan tu luyện không thèm gặp mặt đệ nữa."
Bạch Thần chân quân ánh mắt khẽ ngước lên nhìn Thiên Lan, sau một lúc lâu bỗng nhiên lại nở một nụ cười, nói: "Là ngươi đang tỏ thái độ bất mãn với ta đấy à?"
Thiên Lan chân quân cũng đáp lại bằng một nụ cười, trên khuôn mặt mập mạp dáng cười rất chân thành, nói: "Sư huynh lại nói đùa."
Hai người đều trầm mặc, một lúc sau vẫn không ai mở miệng nói câu nào, đã mười năm không gặp, hai người bọn họ vốn là đồng môn sư huynh đệ, nhưng trông bộ dáng lại tựa hồ như không có lời nào để nói với nhau cả.
Có chút lạ lẫm, cũng có chút gượng gạo, nhạt nhẽo khó nói thành lời.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Bạch Thần chân quân thản nhiên hỏi: "Đi xuống không?"
"Đi." Thiên Lan chân quân lên tiếng trả lời.
※※※
Vốn là một vùng không gian tĩnh lặng ngay bên dưới làn sương mù, bỗng nhiên chẳng biết từ đâu có một trận gió yếu ớt thổi đến, không biết từ chỗ nào phát ra, cũng không biết rồi nó sẽ đi về đâu. Nó cứ xoáy lên từng chút khiến lớp sương mù tản mát thành từng sợi, bồng bềnh bay lả tả, kéo lê trên không trung thành những đường vân kỳ dị, dần dần tạo nên một bức tranh với những hình vẽ cổ kính thê lương.
Phù văn trên cái khay tròn màu đen, từ từ quay chung quanh bên cạnh một mập một gầy hai người,rồi chúng lần lượt sáng lên, từng đạo từng đạo hào quang cổ kính như từ ngàn năm trước rọi về, chậm rãi sáng lên, phát ra một luồng sức mạnh mênh mông.
Hào quang chiếu lên khuôn mặt hai vị Chân quân, phản chiếu vào trong đồng tử sâu như biển cả của hai người bọn họ.
Có âm thanh như sấm sét, từ sâu trong lòng đất vang lên, khay tròn màu đen chậm rãi chuyển động, hào quang theo đó mà múa may, dần dần nhanh hơn, bỗng dưng một tiếng thét vang lên, sương mù đầy trời đột nhiên cứng đờ lại, sau một lát, khay tròn màu đen đột nhiên hạ xuống, lao thẳng vào trong lòng đất sâu thẳm.
Bóng tối trong nháy mắt vọt tới, nuốt trọn tất cả ánh sáng.
Có vẻ như bóng tối kia cũng khiếp sợ ánh mắt hai người tới mức không dám tới gần, nên lúc này tuy tối om là thế nhưng vẫn có thể trông thấy hai đôi mắt như xuyên thấu cả màn đêm của hai vị chân quân, hai đôi mắt ấy đang ngưng thần nhìn chằm chằm vào đối phương.
Khay đá kia vẫn tiếp tục hạ xuống với tốc độ càng lúc càng nhanh, trong không khí lúc này như có tiếng gió xé lên từng hồi thê lương, khiến cho người ta phải sợ hãi, thông đạo này sâu đến mức không tưởng, hai người cư như vậy rơi xuống hồi lâu mà vẫn không thấy đáy, dường như cái khay màu đen này đang muốn mang bọn họ đến thẳng U Minh Quỷ Giới, là chỗ sâu nhất dưới lòng đất trong truyền thuyết.
Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, bầu không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên khẩn trương khác thường, trong bóng tối thỉnh thoảng lại có tiếng sấm sét vang dội, từ bốn phương tám hướng chém xuống, lại có vô số u hồn quỷ ảnh, làm ra đủ hình dạng dữ tợn, gầm thét, rống lên giận dữ, rồi đổ nhào về phía bọn họ.
Bỗng có hai luồng ánh sáng, đồng thời xuất hiện quanh thân hai vị Chân quân, khiến tất cả mọi ngăn trở kia bị bật hết ra ngoài. Chỉ có một điểm khác nhau là, luồng ánh sáng quanh thân Bạch Thần chân quân có màu trắng noãn như tuyết, còn quanh Thiên Lan chân quân lại có màu xích diễm như lửa.
Âm thanh cứ ầm ầm không dứt bên tai, quỷ ảnh trùng trùng điệp điệp, thoạt nhìn như ngập đầy trời đất, có cảm giác như những cảnh tượng đáng sợ nhất, kinh khủng nhất thế gian kia, đều đang được cất giấu sâu trong lòng đất tại núi Côn Luân từ lâu, lúc này mới ào ào tuôn ra hàng loạt, nhưng trong mắt hai vị Chân quân, có vẻ như những thứ ấy không thể làm dao động đạo tâm của họ.
Bọn họ chỉ lạnh nhạt, lạnh lùng mà quan sát đối phương.
Hào quang khắc nghiệt, ngăn trở, thiêu cháy tất cả u hồn.
Thời gian dần qua, bỗng nhiên sấm sét, tiếng rít lại lặng yên, ảo ảnh đáng sợ mất hút trong bóng tối, dường như sau một hồi ngăn trở không có kết quả, chúng rốt cục đành bỏ cuộc trước hai người. Nhưng cái khay tròn màu đen kia vẫn không chịu dừng lại mà còn đang tiếp tục rơi rất nhanh xuống dưới lòng đất sâu không đáy kia.
Từ trong bóng tối, bỗng nhiên có thanh âm của Thiên Lan chân quân phát ra. "Mười năm không gặp, sư huynh người khổ tu "Phong Tuyết Kinh" đã lại tiến thêm một bước nữa rồi, thật đáng mừng."
"Bất quá chỉ là kéo dài chút hơi tàn mà thôi." Bạch Thần chân quân thản nhiên đáp, trong giọng nói phảng phất có chút vẻ mỏi mệt. Lão ngước mắt lên nhìn vị sư đệ của mình một lúc, trong ánh mắt dường như lóe lên một chút hào quang kỳ dị, nói, " So ra vẫn không bằng được ngươi rồi."
Thiên Lan chân quân trên miệng nở một nụ cười, đáp: "Sư huynh lại khiêm tốn rồi, đệ còn nhớ rõ lúc sư tôn còn tại thế, mấy lần dạy bảo đệ, chỉ nói rằng lúc nào cũng phập phồng không yên về đệ, tâm tính đệ không chịu thay đổi thì cuối cùng khó mà thành đại khí. Người còn nói sư huynh tâm chí cứng cỏi, cương nghị trầm hùng, chính là mẫu mực cho đệ noi theo, nhất định phải học tập sư huynh thật tốt."
"Sư tôn..." Bạch Thần chân quân trên khuôn mặt vốn bình thản không chút động, lần đầu tiên thấy trên mặt lão có chút biến hóa, thậm chí ngay cả trong đồng tử lão vốn lạnh lùng như tuyết, cũng dường như có chút sóng gợn lên nơi đáy mắt.
"Oành!"
Bỗng dưng, một tiếng động thật lớn vang lên ngay phía dưới bọn họ, khay tròn màu đen đột nhiên chấn động mạnh một cái, nhưng ngay lập tức nó ngừng lại, rốt cục nó đã rơi tới điểm cuối cùng.
Cũng chẳng biết đây là chỗ nào dưới lòng đất, trong bóng tối thăm thẳm như vô tận kia, có một đạo ánh sáng, nhẹ nhàng soi tới.
※※※
Nguồn ánh sáng từ phía trước phát ra, trước mặt bọn họ liền xuất hiện một cái thông đạo cực lớn, hai bên vách tường được xây bằng những khối đá cổ xưa cực lớn, mái vòm thì cao tới hơn trăm trượng, thoạt trông giống như hai người bọn họ đang ở trong một thần điện nguy nga rộng lớn nhưng nhìn lên lại không thấy được bầu trời.
Một không gian yên tĩnh, không có nửa điểm sinh khí, ở cái chỗ bí ẩn sâu dưới lòng đất này, dường như không có âm thanh nào có thể lọt vào được.
Bạch Thần, Thiên Lan hai người đứng thẳng người lên, nhìn xung quanh, sau đó sóng vai đi thẳng về phía trước.
So với thông đạo quy mô cực lớn đến mức đáng sợ này, thân ảnh của hai người bọn họ càng lộ ra vẻ nhỏ bé dị thường, ngay cả con đường được tạo thành từ những khối đá dưới chân bọn hắn, mỗi một tảng đá cũng đều to gấp mười lần so với kích thước của một phàm nhân bình thường rồi.
Từ chỗ cao trên đỉnh đầu, một vài tia sáng chiếu xuống, lập lòe chớp tắt như đang cố gắng xua tan đi màn đêm vô định, nơi đây dường như đã trải qua những năm tháng dài dằng dặc, nên thời gian lúc này như bị ngưng đọng lại. Tiếng bước chân của hai người truyền đi rất xa, tính ra bọn họ cũng đã đi vào rất lâu rồi.
Rốt cục cũng đã thấy được ngay phía trước bọn hắn, là điểm đến cuối cùng của thông đạo cực lớn này.
Chỗ đó hào quang chợt tối hẳn xuống, bóng tối một lần nữa lại ùa lên, quang ảnh biến ảo lờ mờ, như vừa bước tới chỗ giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối.
Chỗ đó có một cánh cửa rất lớn.
Một cánh cửa cổ xưa rất hùng vĩ.
rong rêu loang lổ bám đầy trên cửa, dường như đang lẳng lặng ngồi chờ một cái gì đó.
Hai vị Chân quân cùng đi tới, rồi cùng dừng bước trước cánh cửa cực lớn này, sau đó đồng thời ngẩng đầu nhìn lại.
Cánh cửa to lớn kia tựa như một ngọn núi, cũng im lìm lãnh đạm mà nhìn bao quát hai người bọn họ.
Hắc ám từ bốn phương tám hướng vọt tới, ngưng kết ngay ở cửa ra vào, đẩy hết ánh sáng ra.
"Tỉnh rồi sao?" Thiên Lan chân quân bỗng nhiên lại hỏi Bạch Thần chân quân một câu không đầu không đuôi.
"Không phải." Bạch Thần chân quân lắc đầu, lại nói, "Chỉ là trở mình thôi."
"À."
(còn tiếp)