Chương 17
Khi xuống núi, tổ tôn Liên Ngữ Hàm lại đụng phải Yến Hoài Tiên, nhưng hai người vẫn chưa biết thân phận của hắn, còn tưởng là phu tử hoặc học giả trong thư viện.
Hắn thoạt nhìn như cố ý chờ ở bên đường, nhìn thấy đoàn người An quốc công liền tiến đến ôm quyền nói: “Khi trước không biết là quốc công gia và Tam cô nương, có điều mạo phạm, mong hai người lượng thứ.”
Liên Ngữ Hàm có chút nghi ngờ nhìn hắn – người này thoạt nhìn thanh cao, cao ngạo, không giống loại người có thể khom lưng trước quyền quý.
An quốc công không nói gì, đương nhiên có cùng ý tưởng với tiểu tôn nữ, hai người không mở miệng khiến Yến Hoài Tiên có chút lúng túng, giải thích với An quốc công: “Tại hạ Yến Hoài Tiên, khi Dung Dư gửi thư từng nhắc tới ngài và lệnh tôn nữ (cháu gái – nói theo cách trang trọng).”
“Nguyên lai là Yến tiên sinh.” Sắc mặt An quốc công hòa hoãn rất nhiều.
Đôi mắt Liên Ngữ Hàm xoay tròn, giấu đi ý dò xét, khẽ cười nói: “Dung Dư thúc thúc có nói xấu con không?”
Yến Hoài Tiên nghe vậy, lắc đầu cười: “Dung Dư nói cô nương cốt cách thanh kỳ, là hạt giống rất tốt để luyện võ.”
“Ách…” Liên Ngữ Hàm le lưỡi, “Thúc ấy đã từng nói với con như vậy, con còn tưởng thúc ấy đùa!” Không ngờ nàng lại là một kỳ tài võ học, uhm, thảo nào nửa năm nay tiến bộ nhanh như vậy!
An quốc công mỉm cười nhìn tiểu tôn nữ, để mặc nàng như một tiểu đại nhân(bà cụ non ^^) trò chuyện với Yến Hoài Tiên.
Khách sáo xong, đã kéo gần quan hệ, Ngữ Hàm đoán hắn nhất định có điều gì đó muốn nhờ vả. Quả nhiên, khách sáo vài câu, Yến Hoài Tiên trực tiếp lên tiếng, hỏi gia trưởng (người lớn trong gia đình) là An quốc công: “Liên Tam cô nương đã bắt đầu luyện võ phải không? Ta thấy cước bộ nàng nhẹ nhàng, dường như đã nhập môn?”
An quốc công từ ái xoa đầu tiểu tôn nữ, gật đầu xác nhận.
Nhận được đáp án như trong dự đoán, Yến Hoài Tiên hơi do dự hỏi: “Thứ tại hạ mạo muội… Không biết Tam cô nương đã bái sư chưa? Sư phó là người phương nào?”
“Chưa từng,” An quốc công lắc đầu, mỉm cười nói: “Chỉ mời võ sư chỉ bảo, không phải sư phó chính thức.” Ông dường như đã hiểu ý tứ Yến Hoài Tiên.
Quả nhiên, Yến Hoài Tiên nhoẻn miệng cười: “Tại hạ và Tam cô nương rất hợp ý, không biết Tam cô nương có nguyện ý trở thành môn hạ của ta không?”
Ngoài dự đoán, gần như ngay lập tức, Liên Ngữ Hàm cau mày nói: “Con không muốn!”
Yến Hoài Tiên xấu hổ, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi nguyên nhân.
Liên Ngữ Hàm cao ngạo ngẩng đầu: “Nữ hài tại sơn môn hôm nay hẳn cũng là đồ đệ của ngài đi!” Không đợi Yến Hoài Tiền trả lời, nàng hừ lạnh: “Ta không thèm làm đồng môn với nàng ta!”
Nàng không ngờ Thẩm Dung Dư lại là sư huynh của Mạnh Vũ Tình, hiện tại tâm tình của nàng rất không tốt – nàng vốn có ấn tượng tốt với Thẩm Dung Dư, nay thì hoàn toàn hỏng bét, tất cả những người có quan hệ với Mạnh Vũ Tình đều là đồ bỏ đi!
“Cái này…” Nguyên nhân bốc đồng của tiểu hài tử khiến Yến Hoài Tiên bó tay không biết làm cách nào, đành phải nhìn sang An quốc công, người mà hắn cho rằng có thể làm chủ.
An quốc công thở dài, ánh mắt yêu thương dừng trên người tiểu tôn nữ:“Cảm tạ tiên sinh yêu mến, nhưng tiểu nha đầu này tính tình cổ quái, chỉ cần chán ghét cái gì mặc cho ai cũng không thể lay chuyển được con bé. Bây giờ con bé đã không thích cao túc (tôn xưng học trò của người khác), nếu hai người trở thành đồng môn chắc chắn không thể hòa thuận. Hơn nữa…” Ông dừng lại một chút, “Quy định thu đồ đệ của tiên sinh ta cũng biết, cha mẹ con bé chỉ có duy nhất một nữ nhi…”
Lời chưa nói xong, ý tứ phía sau Yến Hoài Tiên cũng hiểu được. Trong lòng hắn thấy tiếc hận, trên mặt cũng tỏ ra như vậy, ánh mắt ai oán kia khiến Liên Ngữ Hàm nổi hết cả da gà.
Cuối cùng, Yến Hoài Tiên thở dài một tiếng, dường như nhận mệnh, lại vẫn không muốn buông tha một khối ngọc thô chưa mài giũa: “Tuy rằng chúng ta không có duyên thầy trò, nhưng tương lai nếu con có nghi vấn nào trên phương diện võ học, tùy thời có thể tới tìm ta.”
Liên Ngữ Hàm rủ mi, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên, nói: “… Yến tiên sinh vẫn ở lại đây ư?”
“Hử?” Yến Hoài Tiên sửng sốt, chợt cười khổ nói: “Đúng vậy, trừ nơi này, ta còn chỗ nào khác để đi đâu?”
Liên Ngữ Hàm vài lần mở miệng muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ im lặng đi cạnh An quốc công, tạm biệt hiệp khách nghèo túng cô độc này.
Sau khi về phủ, nàng cảm thấy mệt mỏi, dù thế nào cũng không tỉnh táo lên được. An quốc công còn tưởng do bôn ba một ngày khiến thân thể Liên Ngữ Hàm mệt nên vừa về phủ liền tự mình đưa nàng về phòng, lại phân phó hạ nhân cẩn thận hầu hạ mới thôi.
Ngữ Hàm không lên giường ngủ ngay, chỉ ngồi bên cửa sổ ngẩn người nhìn lá trúc xanh tươi bên ngoài. Kỳ thực hôm nay nàng muốn mời Yến Hoài Tiên cùng nàng hồi kinh, bất kể đi đâu cũng tốt hơn ở tại thư viện Vạn Tùng, nhưng nàng biết, lấy tính tình cao ngạo của Yến Hoài Tiên, chắc chắn hắn sẽ không đồng ý.
Đời trước nàng không biết Thẩm Dung Dư, đương nhiên cũng không biết Yến Hoài Tiên. Dù có biết, bằng mức độ chán ghét của nàng đối với Mạnh Vũ Tình, chắc chắn cũng ghét luôn hai thầy trò này.
Đời này, nàng có ấn tượng rất tốt với Thẩm Dung Du, nhất là khi có một Thẩm Hi bên cạnh để so sánh. Về phần Yến Hoài Tiên, nàng không biết người này có quá khứ như thế nào, cũng không biết trên giang hồ hắn có uy danh hiển hách ra sao, nàng chỉ biết phần khí chất hỗn loạn của người đó rất hấp dẫn nàng, khiến nàng muốn đưa tay kéo hắn lại.
Nàng từ trước đến giờ luôn làm việc theo tâm tình, không hỏi nguyên do, nhưng cái cảm giác bất lực hiện tại khiến nàng tâm phiền ý loạn.
“Ai?” Chợt nghe thấy một tia động tĩnh cực nhỏ, Ngữ Hàm trầm mặt, một cái chén trà nháy mắt bay ra ngoài, đập vào một cành trúc, vỡ thành mảnh nhỏ.
“Góc độ chuẩn xác, nhưng lực đạo chưa đủ.” Giọng nam cứng nhắc từ bên ngoài vang lên, Lý Ung lập tức xuất hiện trước mắt Liên Ngữ Hàm, “Phải tiếp tục tu luyện nội lực, đến khi dùng chân cũng có thể khảm vào ống trúc, vậy coi như xuất sư.”
Ngữ Hàm mặt không đổi sắc nhìn hắn, trong mắt ẩn chứa sự hoài nghi. Đây là sân viện của nàng, dù là thị nữ Tần lão phu nhân phái đến cũng có thông báo, làm sao một võ sư như Lý Ung có thể lặng yên không tiếng động vào đây? Hơn nữa, hiển nhiên Lý Ung không phải tới nhìn nàng, vừa rồi nếu không phải nàng phát giác âm thanh kia, chắc chắn hắn sẽ không chủ động hiện thân.
Lý Ung thầm thở dài, không hổ là nữ nhi của bệ hạ, thật không dễ lừa.
“Ngày hôm nay tiểu thư chưa luyện võ, ngày mai sẽ phải luyện bù.” Lý Ung nghiêm túc giao nhiệm vụ, dường như hắn tới đây chỉ vì nói cho Ngữ Hàm những lời này thôi.
“Lý sư phó,” Ngữ Hàm đột nhiên đổi nét mặt, cười tủm tỉm hỏi: “Ta còn chưa biết ngài tên gì nha!”
Lý Ung thầm kêu không tốt, lại không thể nói dối trước ánh mắt đâm thẳng vào lòng người kia: “Lý Ung.”
Ha ha ha! Ngữ Hàm gần như muốn cười ra tiếng – Lý Ung! Hay cho cái tên Lý Ung!
Sự im lặng lan tràn giữa hai người, thật lâu sau, Ngữ Hàm mới lộ ra vẻ mặt tò mò: “Sư phó, là chữ này nha? Ta hiện chỉ biết chữ trong ‘Trung dung’ thôi!”
Lý Ung thầm thở phào, cho rằng tiểu cô nương hay quên, nhanh như vậy đã dời đi lực chú ý: “Chữ này tương đối phức tạp, đại ý là ‘Ung’ trong ‘Ung dung’, có ý hòa thuận.” Dừng lại một chút, hắn bổ sung thêm: “Đợi tiểu thư lớn hơn chút nữa sẽ biết được chữ này.”
“Ừ.” Liên Ngữ Hàm tỏ vẻ nghiêm túc đáp.
Đợi đến khi Lý Ung rời khỏi, Liên Ngữ Hàm đóng sập cửa sổ lại, sắc mặt đen như mực.
Ám vệ của Hoàng thất! Nàng làm tâm can bảo bối của Thừa Bình đế hơn mười năm, sao có thể không biết đến tổ chức này! Đời trước, chính miệng Lưu Diên kể cho nàng quá khứ của Lý Ung, nếu thực sự luận thân phận, Lý Ung còn là biểu huynh (anh họ bên ngoại) của Sở Vương!
Mẹ nó, Lưu Diên lại lên cơn động kinh sao, còn đi giám thị nàng!