Chương 59
Khi nhận được tin Liên Tam đang ở cùng cha mẹ trong thư phòng. Liên Tam gia bóc thư của học sinh Yến Cầu ra đọc, vui mừng nói với vợ con chuyện Yến Cầu sắp được điều về kinh.
Khi Liên Tam lưu lạc ở huyện Phượng Hoài phủ Hoài Nam từng gặp Yến Cầu một lần, ấn tượng quá sâu với cơ thể to lớn của hắn. Vì Tần Quý Nhã – phu nhân của Yến Cầu là Tần cháu gái nhà mẹ đẻ lão phu nhân, hồi chưa lấy chồng từng đến phủ An quốc công, nên Hàn thị cũng có ấn tượng với hai vợ chồng.
Một nhà ba người đang cười cười nói nói, đột nhiên ——
Một tiểu tư đến đưa thư từ phủ Thọ Dương Hầu, Hàn thị cầm lấy, vừa bóc thư vừa cười nói:
“Sao tự dưng gửi tín nhỉ? Cùng ở trong kinh, ở gần nhau như vậy, còn…”
Hai mắt bà đột nhiên trợn to, một lúc sau, người Hàn thị đổ về phía sau.
Điều này làm Liên Tam gia sợ hãi! Ông vội vàng đỡ thê tử, cuống quít hô:
“Tú Tú, Tú Tú! Nàng làm sao vậy?!”
Ông sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, ôm kiều thê không ngừng gọi.
Liên Tam cũng hoảng sợ, nhưng nàng bình tĩnh hơn, lập tức nói:
“Cha, mau để mẹ nằm xuống tháp, mời đại phu đến!”
Tiểu tư kia vẫn canh giữ ở cửa chờ lão gia, phu nhân thưởng, ai ngờ phu nhân vừa thấy thư thì ngất! Đầu tiên hắn sợ tới mức chân nhũn ra, sau đó không biết linh quang từ đâu chợt lóe, la lớn:
“Lão gia, tiểu nhân đi thỉnh đại phu!”
Vắt chân chạy ra ngoài.
Thật ra chỉ vì đột nhiên nhận tin dữ nên Hàn thị bị hoa mắt, Liên Thế Giác đỡ bà nằm lên tháp không lâu bà đã tỉnh. Vừa tỉnh lại, bà ngẩn ra một lúc, rất nhanh nhớ tới chuyện trước khi mình xỉu, bà không nhịn được che mặt khóc toáng lên.
Liên Tam gia rất đau lòng! Không để ý đến khuê nữ còn ở đây, ông ôm thê tử liên tục dỗ dành. “Tâm can nhi, bảo bối, cục cưng” đều nói ra hết, dỗ nửa ngày, Hàn thị vẫn khóc, không nói một câu.
Liên Tam liếc nhìn hai người, thuận tay cầm lá thư trên bàn tự xem, mới chỉ thấy một chữ thì nghe Hàn thị nghẹn ngào nói:
“Lâm Việt nó… Lâm Việt nó… Nó…”
Bây giờ không thể nói ra chữ kia, nước mắt Hàn thị rơi như mưa.
Tay Liên Tam run lên, nhanh chóng cúi đầu lướt qua bức thư một lần. Ngón tay cầm giấy viết thư đột nhiên cứng đờ, trang giấy trắng tinh như bươm bướm trắng lẳng lặng bay xuống, cuối cùng về với bụi đất.
Rõ ràng là ngày hè nóng bức, nắng gắt như đổ lửa mà nàng như rơi vào hầm băng, cả người lạnh toát.
Ngoài cửa sổ, ve trên cây đã bị hạ nhân bắt sạch, lúc này trong phòng yên tĩnh, giống như nơi bị thời gian vứt bỏ, chỉ có tiếng khóc nức nở lúc có lúc không của Hàn thị, vào tai Liên Tam như là tiếng vang từ nơi hư không truyền đến, bé nhỏ xa vời.
Di thể Hàn Lâm Việt được đưa về kinh cùng với di cốt Cố lão tướng quân.
Ngày di thể chở về kinh, từ sáng sớm mưa to liên tục, đường xá không dễ đi, khắp nơi ẩm ướt lầy lội. Nhưng từ khi trời chưa sáng, đã có rất nhiều dân chúng lục tục đến cửa thành, lẳng lặng chờ đợi.
Sau khi quan tài Cố lão tướng quân vào thành, không biết từ nơi nào truyền đến tiếng khóc của một người, rất nhanh, di thể tướng sĩ bỏ mình ở U Châu đều vào thành, tiếng khóc cao thấp nối tiếp dần dần hòa vào nhau. Thỉnh thoảng có thể nghe tiếng khóc gọi tê tâm liệt phế của một người ——
“Con của ta a…!”
Vầng thái dương vốn phải chiếu sáng mặt đất lúc này trốn sau mây, yên lặng nhìn xuống chốn trần gian đau thương này.
Thọ Dương Hầu phu nhân bị bệnh nặng không thể xuống giường.
Hàn cữu mụ cũng bị bệnh, vẻn vẹn mấy ngày, người gầy đi một vòng. Nhưng bà không thể ngã xuống, trong ngoài phủ đều cần bà lo liệu, dù không thể chịu đựng bà phải cố đứng thẳng.
Hàn thị ở nhà khóc tròn một ngày, đến trước giường bệnh Thọ Dương Hầu phu nhân lại khóc một lúc lâu. May mà bà khá tỉnh táo, thấy mẫu thân ngã xuống, chị dâu ốm không nhẹ, nên bà tự mình xắn tay áo ra trận, nhiều ngày ở lại phủ Thọ Dương Hầu thay nhà mẹ đẻ lo việc tang lễ.
Vốn dĩ thiếu niên như Hàn Lâm Việt ch.ết yểu mà chưa thành gia lập thất, ở kinh thường không làm tang lễ lớn. Nhưng hắn ch.ết trận sa trường, Thừa Bình đế cảm thấy hắn anh dũng hi sinh, đồng cảm với Thọ Dương đau đớn khi mất đích tôn, vì thế ngoại lệ truy phong Hàn Lâm Việt là “Dũng mãnh bá”. Sau đó, người tới cửa phúng viếng nối liền không dứt.
Tiền viện vô cùng náo nhiệt, náo nhiệt không giống đang tổ chức tang lễ.
Liên Tam đứng trong viện Hàn Lâm Việt, nhìn khoảng sân đẹp đẽ trước kia đầy mùi phấn son nay trống rỗng, lại nhìn phướn trắng treo trên cây ngoài cửa sổ, đột nhiên nàng ngồi sụp xuống, che mặt.
——
“Muội nhỏ hơn ta mấy tuổi, hai năm nữa muội sẽ cao bằng ta. Chưa biết chừng, đợi ta trở về, còn phải ngẩng đầu nhìn muội đấy!”
——
“Giang sơn vạn dặm, ta chỉ ru rú ở góc nhà, đời này trôi qua một cách tầm thường thì còn gì thú vị?”
——
“Giờ muội luyến tiếc biểu ca, chưa biết chừng tương lai muội sẽ kiêu ngạo vì người biểu ca này!”
…
Hóa ra nàng không thể thay đổi gì hết.
Liên Tam cúi đầu cười thành tiếng, đang cười, bỗng nhiên có giọt nước mắt nóng hổi xuyên qua kẽ tay, thấm ướt mu bàn tay, chảy xuống cổ tay trắng xanh. Tiếng cười dần biến thành nức nở, trong viện trống rỗng, chỉ có nàng mặc cả bộ trắng, ngồi xổm trên mặt đất khóc không thành tiếng.
Gió thổi qua, phướn trắng trên cây nhẹ nhàng lay động, không biết thương hại hay thở dài.
***
Bệnh của Thọ Dương Hầu phu nhân càng lúc càng nặng, liên tục hơn mười ngày Hàn thị đều ở phủ Thọ Dương Hầu phủ thị tật
(hầu bệnh)
. Liên Thế Giác hễ hạ triều là trực tiếp đến phủ Thọ Dương Hầu, tuy ông không thể làm gì, nhưng luôn ở cạnh thê tử.
Tinh thần Liên Tam bắt đầu trở nên sa sút, dù Liên Ngữ Tương cố gắng làm chuyện ngu xuẩn trước mặt nàng cũng không thể kích thích chút xíu hứng thú của nàng. An quốc công và Tần lão phu nhân lo lắng mãi, thấy lúc nàng suy sụp như thế mà cha mẹ đều không ở bên cạnh, trong lòng ông bà khó tránh khỏi có chút thầm oán vợ chồng Liên Tam gia, càng chăm sóc Liên Tam cẩn thận.
Tạ An hồi trước giận dỗi với nàng vì chuyện Lưu Dao Tranh cô nương kia, nhiều ngày qua đều tránh mặt nàng. Lúc này xảy ra chuyện, hắn bất chấp chuyện vặt vãnh của bản thân, vừa hạ triều là canh chừng bên cạnh Liên Tam, một bước không rời. Có điều bất luận Tạ An hao hết tâm tư chọc nàng cười, Liên Tam không hề cười. Trước đây dù mặt nàng không biểu cảm, người khác có thể thấy được sự kiêu ngạo và khinh thường qua ánh mắt nàng, nhưng hôm nay ao tù nước đọng, chân chân chính chính không có sức sống.
Việc này khiến Tạ An không biết lén lau nước mắt sau lưng bao nhiêu lần, xoay người hắn lập tức tươi cười ấm áp, trêu chọc nàng đỡ buồn.
Ngoài cửa sổ chuối sợi Nhật Bản (1) xanh biếc, liếc nhìn có cảm giác lòng dạ thư thái, thoải mái hơn rất nhiều. Liên Tam nghe giọng Tạ An trong trẻo bên tai đọc cho nàng “Tiếu Lâm Quảng Ký”, nghe hắn nói về ——
(1) Musa basjoo là loài chuối chịu rét tốt nhất trong chi Musa, có thể phát triển và ra hoa kết quả trong gieo trồng ngoài trời tại đảo Anh và British Columbia.
Một quan võ ở Liêu Đông mà không biết chữ. Có một ngày hắn bị người khác tố cáo, hắn mời người ngày đó đọc bản tố cáo một lần: “Sở đương cách nhậm hồi vệ giả dã.” Hắn nghe xong nói: ” ‘Cách nhậm hồi vệ’ là chuyện nhỏ, nhưng hai chữ ‘Giả Dã’ này làm sao xứng đáng!”
(Ta đã gg các kiểu mà không thể hiểu nổi ý nghĩa thâm sâu của truyện cười này, chắc đại ý là nghe từ lời chê thành khen chăng)
Hai chữ “Quan võ” đột nhiên tác động đến nàng, Liên Tam bỗng nhiên quay đầu hỏi:
“Ca ca, tình hình chiến đấu ở biên cảnh sao rồi?”
Tạ An ngẩn người, để quyển sách xuống, chà chà tay, tuy vui sướng cuối cùng nàng chủ động mở miệng nói chuyện, lại vì chuyện Hàn Lâm Việt ch.ết trận sa trường, nhất thời hắn không biết nên trả lời như thế nào để nàng không buồn.
“… Cũng đúng, nhiều ngày qua không có tin tức, chắc là tình huống không tốt lắm.”
Liên Ngữ Hàm cụp mi, khẽ lẩm bảm. Nàng nghĩ tới mấy ngày nay Lưu Diên chưa từng đến làm phiền nàng, có lẽ bởi vì chiến sự căng thẳng chính vụ quấn thân, thật sự không thoát ra được.
Tạ An bất ngờ bị rối rắm một lúc, nàng cũng đoán được đại khái. Hắn hơi xấu hổ, hạ giọng êm ái nói với nàng:
“Lương lão tướng quân thống lĩnh đại quân, giờ đang đóng quân ở Thanh châu. Thanh châu vốn có binh lính thủ vệ, rất nhiều tướng sĩ có nhiều kinh nghiệm năm đó đi theo Sở vương rong ruổi chiến trường, chắc là sẽ nhanh chóng được Lương Châu U Châu thu hồi.”
Liên Tam nhíu mày trầm tư, không đồng ý với lời hắn. Không biết vì sao nàng luôn cảm thấy có chỗ không đúng.
Lục Tụ ở ngoài cửa đợi một lúc, nghe được tiếng nói bên trong ngắt quãng hồi lâu, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Trọng Lê thiếu gia, Sừ Hòa đứng ngoài cửa viện chờ không dám vào, nhờ nô tì vào báo với ngài một tiếng, phía Thẩm công tử gửi thư đến, có vẻ rất khẩn cấp.”
Tạ An gãi gãi đầu, khó hiểu,
“Thẩm Hi gửi thư vào lúc này làm gì nhỉ? Buổi sáng huynh còn gặp hắn ở cầu Chu Tước mà.”
Không ai đáp lời, hắn sờ mũi nghĩ một lúc rồi đứng lên, tính ra ngoài hỏi tiểu tư Sừ Hòa của mình.
“Được rồi, huynh ngồi xuống đi.”
Liên Tam liếc nhìn hắn, quay đầu phân phó Lục Tụ:
“Mang thư vào đây, nếu Sừ Hòa có chuyện cần nói trước mặt thì dẫn cả hắn vào.”
Lục Tụ vâng dạ, một lúc sau quay lại trên tay có thêm phong thư, cung kính trình lên. Thấy Tạ An chẳng kiêng dè nàng còn ở đó đã bóc thư, nàng cúi người lùi về phía cửa phòng.
Tay Tạ An hơi ngừng, lắc đầu cười,
“Nha hoàn trong viện của mình tuân thủ quy củ nghiêm chỉnh, quả là từ thế gia vọng tộc.”
“Bớt nói nhảm, bóc thư của huynh đi.”
Liên Tam lười nhiều lời, một câu không kiên nhẫn đáp lại hắn.
Tạ An bật cười, cởi sợi chỉ buộc quanh miệng thư, muốn lấy giấy viết thư từ bên trong ra thì phát hiện bên trong còn có một phong thư.
“Này…”
Tạ An có chút bất ngờ nhìn phong thư trong tay viết
thân gửi quận chúa Vĩnh Ninh
, ngẩng đầu nhìn về phía em gái,
“Hàm Hàm, hóa ra là thư gửi muội.”