Chương 68
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rối rắm hồi lâu, Liên Tam nghĩ ra cách, làm tay và mặt đen đi, hỏi Lý Ung có được không. Trong lòng Lý Ung chột dạ, vẻ mặt đau khổ hỏi nàng:
“Cô nương định dùng cái gì vẽ lên tay và mặt?”
“Hả… Thuốc màu?”
Liên Tam chớp chớp mắt to ngập nước, tay nhỏ chơi đùa bím tóc đen bóng,
“Đến thôn trấn kế tiếp, ngươi đến thi họa trai mua ít thuốc màu, trộn đen và vàng với nhau, bôi lên mặt chắc giống.”
“Cái này… không được?”
Lý Ung không thể chấp nhận khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của tiểu chủ tử nhà mình bị bôi màu lên, hắn cau mày đứng lên, đi bên trái một vòng, lại đi bên phải một vòng, cuối cùng ngồi xổm xuống, nghiêm túc nói:
“Cô nương, hay là ngài mặc xiêm y bình thường thôi? Chúng ta cải trang thành thương nhân, ngài cố chịu một chút, giả vờ là khuê nữ nhà buôn, xiêm y chọn bộ chất vải kém nhất trong đống y phục của ngài. Còn về lộ dẫn (1), tôi sẽ nghĩ biện pháp.”
(1) từ triều Minh có một quy định: Người bình thường nếu rời khỏi quê hương ra bên ngoài cần có một loại giấy tương tự thư tiến cử, giấy thông hành do chính quyền địa phương cấp, gọi là “lộ dẫn”. Nếu người nào không có sẽ trị tội theo luật. Lộ dẫn thực chất là căn cứ chứng minh rời khỏi quê hương.
Liên Tam rơi vào trạng thái tự hỏi, một bên Hồng Tụ luôn không dám lên tiếng đột nhiên nhỏ giọng nói:
“Nhưng, nhưng mà thường phục cô nương mặc đều là vải tiến cống, trong kinh rất nhiều thiên kim không có nổi bộ quần áo kém nhất của cô nương.”
“…” Lý Ung cảm giác mình lại đau đầu.
May mà nơi này còn cách Thanh Châu một đoạn, trên đường đi qua một thôn trấn tương đối lớn, Lý Ung tự mình đến tiệm thợ may mua cho Liên Tam mấy bộ trong mắt người thường là quần áo tốt. Hắn rất cẩn thận, đi một chuyến không chỉ mua xiêm y còn mua cả giày thêu, giày ống, trâm cài, đều là mấy thứ nhìn phổ thông nhưng phù hợp với thân phận nữ nhi một thương gia.
Lúc này không cần bện tóc hai bên, Hồng Tụ khéo tay, khi Liên Tam thay xong xiêm y để cho nàng búi song bình kế xinh đẹp vui mắt, hai bên cài trâm hoa lụa đính cườm màu hồng nhạt, làm bộ y phục màu hồng nhạt nổi bật hơn hẳn.
Song bình kế
Nguồn:
Búi xong, Hồng Tụ giơ kính nhỏ bằng bạc trước mặt nàng, Liên Tam nhìn trái nhìn phải, cảm giác không bằng bím tóc lúc trước rất khác biệt và thú vị, uể oải ngồi tựa trên ghế, ngơ ngơ ngác ngác.
Để vào thành Thanh Châu khó hơn trong tưởng tượng một chút, lúc này Thanh Châu đã giới nghiêm, đi ra dễ đi vào khó. Lý Ung sớm phái một ám vệ bề ngoài bình thường nhìn qua là quên, trà trộn vào thành Thanh Châu, lấy giá cực thấp thuê một tiểu viện hoang vu ở khu dân cư bình thường.
Thanh Châu đương nhiên có thám tử và cứ điểm ám vệ của Lưu Diên, nhưng Liên Tam đã trịnh trọng nói với Lý Ung, lần này đến Thanh Châu là việc riêng của nàng, tuy nàng chịu nhận ám vệ Lưu Diên phái tới, nhưng việc này không liên quan tới Lưu Diên. Liên Tam hiếm khi hiểu thấu đáo, nàng nghĩ thầm: Thanh Châu đặt trạm gác ngầm là vì quốc gia đại sự, nàng không nên vận dụng, quá lãng phí.
Trải qua hơn một canh giờ đứng ngoài cửa thành bị vặn hỏi và khám xét, cuối cùng đoàn người Liên Tam vào thành. Xe ngựa lăn bánh lộp cộp trên đường lớn bằng phẳng, Liên Tam khẽ vén một góc mành, im lặng nhìn ra ngoài. Nàng phát hiện trong thành Thanh Châu không hoang vắng lạnh lẽo như nàng tưởng tượng. Tuy rằng trên đường phố thường xuyên có một đội binh lính tuần tr.a đi qua, nhưng cuộc sống của dân chúng không hề bị ảnh hưởng, cửa hàng tấp nập, người đến người đi.
Liên Tam thầm kinh ngạc trong lòng, mãi không buông màn xe xuống, Hồng Tụ vội vươn tay cầm rèm hộ nàng, ôn nhu nói:
“Cô nương coi chừng mỏi tay, để nô tỳ giơ cho.”
Liên Tam gật gật đầu, bất động thanh sắc tiếp tục quan sát. Xe ngựa lái ra khỏi khu trung tâm, dọc đường hình ảnh không ngừng thay đổi, đường càng ngày càng khó đi. Ngay cả nhà cửa ven đường cũng dần từ rộng lớn xa hoa trở nên cũ kỹ, thấp bé. Nàng biết là vì đã bước vào khu bình dân.
Đến khi xe dừng lại trước tiểu viện thuê ở tạm thời, Liên Tam kinh ngạc phát hiện tuy rằng xung quanh đây nhà cửa chen chúc nhưng gần như bị bỏ hoang, vắng vẻ. Chỉ thấy lác đác mấy người đi đường, từ trên xe ngựa ngó ra, một số phòng ốc có vẻ lâu rồi không có ai cư ngụ quét tước. Liên Tam suy đoán, có lẽ vì chiến sự kéo dài đã lâu, rất nhiều dân chúng vốn dĩ không muốn rời nhà dần dần hoài nghi thực lực của quân ta, lục tục đi lánh nạn.
Điều kiện nhà ở tạm không tốt lắm, nhưng Liên Tam không để ý. Lúc này trong đầu nàng tràn ngập suy tính về tổ trạch Lý thị nằm ở phía tây thành Thanh Châu, trên tay cầm sơ đồ kết cấu bên trong đại trạch Lý gia do Lý Ung trình lên.
Khi sơ đồ bị trình lên, Liên Tam thật sự kinh ngạc không nói nên lời. Sau nhiều lần nàng ép hỏi, rốt cuộc Lý Ung uyển chuyển bán đứng Lưu Diên chủ tử đứng sau màn. Trái lại Liên Tam dù biết là Lưu Diên cố tình phái người đưa tới, nét mặt nàng kỳ lạ trong chớp mắt nhưng rất nhanh khôi phục bình thường.
Nếu có thể, phương thức trả thù Liên Tam muốn dùng nhất chính là mang binh san bằng Lý gia, trực tiếp diệt tộc, không tha kẻ nào!
—— có điều hiện thực đầy chông gai, điều này chỉ tồn tại trong suy nghĩ.
Chưa nói tới Lý thị sinh sống tại Thanh Châu mấy trăm năm, bao nhiêu thứ tộc dòng nhánh kéo dài, kế hoạch Liên Tam muốn diệt tộc cũng không thể thực hiện. Chỉ tính riêng chi chính của Lý gia, không ít người đang đảm nhiệm chức vị quan trọng trong quân đội. Binh lính Liên Tam có khả năng điều động, so sánh với lực lượng Lý gia nắm giữ trong tay, thật sự nhỏ bé không đáng kể.
May mắn dù Lý gia tay cầm trọng binh, binh lính ở trong quân doanh chứ không phải đại trạch của gia tộc. Thủ vệ canh giữ ở tổ trạch Lý thị rất nghiêm nghặt, nhưng đều là binh sĩ bình thường, ít cao thủ, càng không ai có được thân thủ như Lý Ung.
Lý Ung tự mình xâm nhập Lý gia, cả đêm hắn và mấy huynh đệ ám vệ thám thính tất cả các nơi, cẩn thận ghi nhớ cách bố trí thủ vệ và nơi mọi người ở, sau khi trở về vẽ thành sơ đồ đưa cho Liên Tam. Tuy hắn cũng là con cháu Lý thị, nhưng chỉ ở chi thứ, không quá thân thiết với bổn gia. Hắn lại là thứ tử, từ đó đến giờ thậm chí chưa từng bước chân vào tổ trạch.
Liên Tam nhìn chằm chằm chỗ người Lý gia ở, im lặng thật lâu, chỉ vào một gian nằm ở trung tâm đại trạch Lý gia, hơi chếch về hướng đông, nhếch môi cười,
“Nơi này rất tốt. Đây là nơi ở của tộc trưởng Lý thị, ta nhớ rõ —— anh ruột Sở Thái phi, bác ruột Lưu Trạch hình như chính là tộc trưởng Lý thị.”
Nụ cười của nàng vừa mềm mại lại ngây thơ nhưng để lộ sự tàn nhẫn khó diễn tả thành lời. Lý Ung cảm thấy đau lòng vạn phần, há mồm muốn nói gì đó, cuối cùng đành thở dài nuốt hết lời định nói xuống, nặng nề gật đầu.
Sắp xếp tất cả xong, Liên Tam chậm chạp không để bọn họ hành động. Hồng Tụ sợ hãi hỏi nàng, nàng cười bí hiểm, bình tĩnh nói:
“Thời cơ chưa tới.”
Rốt cuộc, vào một đêm dạ hắc phong cao, một đám Hắc y nhân hào hứng, hành động kỳ dị tiến lên đại trạch Lý gia, y phục dạ hành đặc chế chìm vào bóng đêm, động tác đám người kia nhẹ nhàng và cực kì nhanh, nếu lúc này có người chú ý tới nóc nhà, chăm chú nhìn kỹ sẽ phát hiện có vài đạo tàn ảnh xẹt qua.
Tối nay thoạt nhìn có vẻ bình thường, người Lý gia nên nghỉ ngơi đã nghỉ ngơi, nên bí mật tính kế đang bí mật tính kế, nên lăn lộn trên giường đã lăn lộn trên người, không ai biết, chỉ một canh giờ sau, Lý gia sẽ lật trời.
Lý Ung biết tính tình Liên Tam sợ thiên hạ chưa đủ loạn, đặc biệt chọn ra hai ám vệ cẩn thận đứng trước cửa nhìn chằm chằm nàng. Hắn sợ Liên Tam tranh thủ lúc hắn đi, im lặng chạy ra ngoài. Chuyện nguy hiểm này đâu nàng lấy thân mạo hiểm!
Tộc trưởng Lý thị đang ở trong thư phòng, hiển nhiên không chỉ có một mình ông ta. Lý Ung nghiêng người áp tai xuống mái ngót một lúc, phát hiện bên trong còn ba người khác, tuy không biết thân phận nhưng đương nhiên cùng phe với Lý gia. Hắn gật gật đầu với các huynh đệ, ý bảo bắt đầu hành động.
Trong thư phòng ánh nến hơi lay động, đột nhiên cả căn phòng yên tĩnh hẳn —— bốn người bao gồm cả tộc trưởng Lý thị thậm chí không kịp hét một tiếng đã tắt thở.
May nhờ Lý tộc trưởng cẩn thận, tối nay trước khi mật đàm ông ta cố tình cho người hầu trong sân lui hết, ngay cả hộ vệ cũng chỉ canh giữ ngoài cửa viện xa xa. Thảm cảnh trong thư phòng ít nhất một, hai canh giờ sau mới bị phát hiện.
Tuy rằng Lý Ung cũng là đệ tử Lý thị, nhưng từ lúc hắn sinh ra chưa từng nhận ý tốt của gia tộc họ Lý. Thậm chí khi hắn còn bé, mẹ cả tr.a tấn mẹ đẻ hắn đến ch.ết, hành hạ hắn, ả còn được chủ mẫu Lý thị bổn gia khen ngợi. Giết ch.ết tộc trưởng Lý thị chưa từng gặp mặt, đối với hắn hoàn toàn không có áp lực tâm lý.
Chỉ là hắn không ngờ, tiểu chủ tử không chỉ dừng tại đây.
Khi hắn dẫn đám ám vệ trở về, đột nhiên phát hiện đại trạch Lý gia cách đó không xa bốc lửa!
Ngọn lửa hừng hực, đỏ rực nửa bầu trời thành Thanh Châu. Tổ trạch Lý thị sừng sững trăm năm khí thế oai phong, thực sự trở thành địa ngục trần gian! Tiếng khóc, thét chói tai, kêu rống không ngừng từ bên trong vọng ra, rất nhiều hạ nhân mặc trang phục nô bộc hoảng loạn chạy ra ngoài, nhưng đa phần mọi người từ trong mơ bừng tỉnh, kinh hoàng sợ hãi chạy toán loạn trong biển lửa.
Lý Ung đứng trên nóc nhà một hộ gia đình cách đại trạch Lý gia không xa, lẳng lặng đứng xem. Nhìn ngọn lửa bùng lên trong phút chốc, trong lòng hắn lóe lên vô số ý niệm, hả hê, lo lắng, chua xót… Cuối cùng, hắn đè nén tất cả tâm tình, quay người rời đi.
Từ lâu rồi hắn không còn là thứ tử Lý gia dưới đòn roi của mẹ cả chỉ biết cuộn mình nức nở, một khắc kia khi di nương bị đánh đến ch.ết, trong mắt hắn chỉ còn cừu hận thấu xương, không chỉ với mẹ cả tâm như rắn rết, phụ thân háo sắc ngu ngốc, mà còn với gia tộc Lý thị mục nát lạnh lùng.
“Cháy cũng tốt, cháy cũng tốt…”
Trong gió đêm khẽ truyền tiếng nói nhỏ, mang ý trào phúng mà như thở dài.
Trên một con đường khác chưa bị lửa nhuộm đỏ, Liên Tam nhàn nhã chắp tay sau lưng đi bộ trên nóc nhà người khác. Hồng Tụ bị nàng để lại trông tiểu viện, hai ám vệ bất đắc dĩ theo sau một khoảng không xa không gần.
Chuyện nàng kiên quyết, ai ngăn cản được? Giờ dù Ngọc Hoàng đại đế đến nàng cũng không nể mặt, huống hồ là hai ám vệ đáng thương đã bị bệ hạ ân cần dặn dò qua.
Gió đêm khô ráo mang theo chút hơi nóng thổi qua khuôn mặt tiểu cô nương trắng nõn, Liên Tam nghiêng đầu, vén lên mấy sợi tóc mai không chịu nằm yên ra sau tai. Lại đi về phía trước vài bước, đột nhiên nàng dừng lại, khẽ cười nói:
“Phía trước là vị bằng hữu nào? Đêm đã khuya, không bằng ra gặp mặt?”