Chương 7. Ngoài Kiều Phong ra thì hắn là người duy nhất có BGM
"Long Khiếu Vân? Đó không phải là trang chủ của Hưng Vân Trang, anh em kết nghĩa của Tiểu Lý Phi Đao sao? Vậy mà cũng lên Tiểu Nhân Âm Hiểm Bảng."
"Ơ hay, Chu Thiết Đảm chính là Vương gia Đại Minh, trang chủ của Hộ Long Sơn Trang."
"Điền Quy Nông Điền chưởng môn của đại thanh nghĩa bạc vân thiên, tại sao lại là một tiểu nhân âm hiểm được."
"Thành Côn là ai?"
"Ta biết Thành Côn, hình như là sư phó của Đồ Long Đao Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn tại Đại Minh, nhưng không phải hắn đã ch.ết rồi sao?"
"Nhạc Bất Quần Nhạc chưởng môn của phái Hoa Sơn cũng lên bảng à, không phải biệt danh của hắn là Quân Tử Kiếm sao?"
"Đại hiệp Giang Nam Giang Biệt Hạc, trọng nghĩa khinh tài, giúp người gặp nạn, vậy mà lại là một tiểu nhân âm hiểm."
"Người mua danh trục lợi nhiều như thế sao?"
"Bối Hải Thạch là ai? Ta ếch ngồi đáy giếng như thế sao? Mười người trên Tiểu Nhân Âm Hiểm Bảng thì ta chỉ biết gần một nửa, số còn lại thì chưa từng nghe đến."
"Ai là Đế Thích Thiên?"
"Tên Đế Thích Thiên? Nghiêm túc sao?"
Những lời nói của Lưu Tiêu như nhấc lên hàng ngàn cơn sóng lớn.
Những người này đều không nghĩ đến rất nhiều đại hiệp có danh tiếng rất tốt đẹp nhưng lại có thể lên Tiểu Nhân Âm Hiểm Bảng.
"Đoàn Dự nghẹn họng nhìn trân trối!
Đoàn gia của hắn vừa là hoàng thất nhưng cũng vừa là võ lâm thế gia, có thể nói là giao hữu khắp thiên hạ.
Những người mà Lưu Tiêu vừa nói đại đa số đều có quen biết với gia đình hắn.
Ai nấy đều như một quân tử lễ độ khiêm tốn, không ngờ tất cả chỉ là nguỵ trang.
Đương nhiên có vài cái tên khi hắn nhìn thấy thì cũng rất ngơ ngác, chưa từng nghe nói qua.
Đặc biệt là Bối Hải Thạch cùng Đế Thích Thiên.
Nơi này có đến mấy trăm người, tất cả đều là các hào kiệt đến từ Ngũ Cường đại quốc, nhưng đều chưa nghe đến hai danh tự này.
"Lâu chủ thật là can đảm!"
Ánh mắt tinh thuần như nước của Vương Ngữ Yên lúc này cũng đã nhuộm đầy vẻ giật mình.
Coi như nàng không rõ về giang hồ, nhưng nàng vẫn có thể biết được địa vị của những người vừa được đưa lên bảng này là cực cao.
Coi như đại bang đệ nhất thiên hạ như Cái Bang cũng không chọc cùng lúc nhiều người như thế.
"Thiên Cơ Lâu ta không thích gây sự, nhưng cũng không ngại phiền phức."
"Nếu những người đó thật sự là quân tử thì hẳn cũng sẽ không vì vài lời của ta mà gây sự với Thiên Cơ Lâu."
"Hơn nữa đây cũng không phải là nói bậy vô căn cứ, chúng ta có bằng chứng rõ ràng."
Lưu Tiêu cười ha hả một tiếng, không thèm để ý chút nào.
Chỉ cần trong Thiên Cơ Lâu thì hắn đã là vô địch.
Ngay cả nếu Đế Thích Thiên không tiếp tục điệu thấp, nấp ở sau màn nữa mà ra kiếm chuyện với hắn thì cũng phải quỳ xuống.
Dáng vẻ hào khí ngất trời của hắn khiên đôi mắt của Vương Ngữ Yên bắn ra tia sáng kỳ dị.
"Ngươi cố ý phải không, lâu chủ? Vì sao đại hiệp của Đại Minh quốc chúng ta lại lên bảng nhiều nhất thế."
"Đại Tống cũng không ít, lâu chủ có cừu oán với hai nước này hay sao."
"Đừng nói bậy nữa, hỏi lâu chủ ai là Đế Thích Thiên đi, sao có thể đứng đầu bảng được."
"Đúng rồi, còn tên Bối Hải Thạch kia là ai, chắc hẳn cũng chỉ có lâu chủ biết."
"Lâu chủ nói mau, mười mấy anh em chúng ta đều sẽ chiếu cố việc làm ăn của ngươi."
"Mau mau nào lâu chủ, những thứ này coi như là tiền boa."
Những người này bất mãn việc Lưu Tiêu chỉ nói tên những không nói sự tích, nên bắt đầu thúc giục.
Có người thậm chí còn quăng bạc ra, coi Lưu Tiêu làm người kể chuyện.
"Đoàn công tử, Vương cô nương, các ngươi khiến tiểu tăng đi tìm các ngươi rất khổ đó."
Bỗng nhiên một âm thanh tràn đầy nội lực vang lên, to hơn tất cả mọi người.
Cao thủ!
Đây là phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người.
Có nội lực dư thừa như thế chắc hẳn là cao thủ gần tiếp cận Tông Sư rồi.
Sắc mặt của Đoàn Dự và Vương Ngữ Yên đại biến, cố gắng chen vào trong đoàn người.
Đạp đạp....
Một tiếng bước chân đầy quy luật vang lên, chỉ thấy một Phiên Tăng đang đi vào Thiên Cơ Lâu một cách chậm rãi.
Cả người hắn có một luồng nội lực vô hình đang chảy xuôi, đi đến đâu thì như có một bàn tay vô hình đẩy tất cả mọi người ra, thế nên mọi người ai cũng đều không thể tự chủ mà né thành một lối đi.
Hấp!
Tiếng hít sâu vang lên khắp nơi.
Một màn này quả thật quá kinh người.
Mấy trăm giang hồ nhân sĩ ở đây đều bị một Phiên Tăng áp chế.
Thương thương...
Có nhiều người khi nãy đã rút đao ra vì hoà thượng này cắt ngang cũng đã lặng lẽ thu đao lại, bộ dạng rất dễ nói chuyện.
Lưu Tiêu ngẩng đầu lên nhìn, thấy một tin tức bắn ra.
" Đại Luân Minh Vương Cưu Ma Trí "
" Thân phận: Thổ Phiên Quốc Sư "
" Tu vi: Nửa Bước Tông Sư "
" Võ học: Tiểu Vô Tướng Thần Công, Lục Mạch Thần Kiếm ( Tàn ), Nhiên Mộc Chưởng Pháp..."
" Mục đích: Bắt Đoàn Dự để lấy Kiếm Phổ cho Mộ Dung Bác, hỏi thăm Kiếm Phổ chân chính của Lục Mạch Thần Kiếm. "
Lại là Cưu Ma Trí!
Trong nháy mắt bên tai Lưu Tiêu bổng nhiên vang lên tiếng BGM.
Trong Thiên Long Bát Bộ thì ngoài Kiều Phong ra thì chỉ có tên Cưu Ma Trí này là sở hữu BGM.
Gia hoả này cũng là một kỳ tài võ học.
Luyện Lục Mạch Thần Kiếm ngược nhưng vẫn có thể luyện được một chiêu.
Nếu không phải hắn sinh ra ở Thổ Phiên, nơi võ đạo không thống nhất và phát đạt, sợ hiện tại hắn đã là tông sư rồi.
*Ps: BGM( Background Music) : Kiểu nhạc nền vang lên mỗi khi nhân vật chính hay nhật vật quan trọng xuất hiện