Chương 11. Thượng Quan Kim Hồng biết không?
Vương Ngữ Yên đứng một bên mà nghẹn họng trân trối.
Quá vô sỉ!
Nàng vô cùng thông tuệ, biết Mộ Dung Phục thích bí tịch võ công thì nàng liền tự mình đi đọc bí tịch võ công, sau đó chỉ điểm lại cho Mộ Dung Phục, còn có thể chỉ điểm cho người khác giao thủ cùng với Kiều Phong, đương nhiên là nàng có thể nhận ra được uy hϊế͙p͙ của Lưu Tiêu rồi.
"Lâu chủ, chúng ta cũng muốn ở lại Thiên Cơ Lâu chứ, nhưng chúng ta không có tiền!"
Đây là lần đầu tiên Đoàn Dự có cảm giác muốn đánh người như thế.
Hắn chưa từng thấy ai làm ăn mà lại đi đe doạ khách hàng cả.
Giá cả nơi này quá đắt, bản thân hắn thì lại không có tiền.
"Không sao cả!"
Thấy Đoàn Dự cũng biết điều, không cố chấp muốn đi cho bằng được thì Lưu Tiêu vô cùng hài lòng.
Hắn cười hì hì: "Nhờ mặt mũi của Ngữ Yên, ta cho bọn ngươi ghi nợ."
"Thiên Cơ Lâu ta vừa nhận được tin, phụ thân của ngươi đã phái tứ đại hộ vệ Ngư Tiều Canh Độc đến đây để tìm ngươi rồi."
"Chờ bọn hắn đến đây rồi thanh toán cũng không muộn."
Nhờ mặt mũi của Ngữ Yên, nhưng cuối cùng vẫn đòi tiền mà?
Đoàn Dự nhổ nước bọt trong lòng.
Nhưng khi nghe được Ngư Tiều Canh Độc đang đến đây tìm mình thì trên mắt hắn rõ ràng xuất hiện nụ cười.
Khi tứ đại hộ vệ tìm đến đây thì bản thân cũng không cần lo lắng đề phòng nữa,
"Vậy thì được, làm phiền lâu chủ!"
Đoàn Dự dám cam đoan nếu bản thân không đồng ý ở lại thì chắc chắn lâu chủ Thiên Cơ Lâu sẽ thả chó cắn người.
Không đúng, là thả Cưu Ma Trí thu thập mình.
Vương Ngữ Yên muốn hé miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng lại vẫn im lặng.
Cưu Ma Trí đều phải quỳ, ngoan ngoãn quét rác tại đây, nàng có thể làm gì nữa.
Đương nhiên chủ yếu nàng không phát hiện Lưu Tiêu có tâm tư xấu nào cả.
Đoán chừng lâu chủ có liên hệ gì tới Đoàn gia mà thôi, nên khi nghe Ngư Tiều Canh Độc tới thì muốn bảo vệ Đoàn Dự ở đây.
"Phòng ở nằm tại lầu hai, các ngươi là đợt khách nhân đầu tiên, một lát nữa tự đi chọn phòng là được."
Lưu Tiêu nếu biết Vương Ngữ Yên đang suy nghĩ gì thì chắn chắc vỗ tay khen hay cho nàng.
Một khắc sau hắn ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy một đám người mang đao, người mặc trang phục giống nhau, đang đi vào với vẻ đằng đằng sát khí.
Trên những trang phục này đều được in một chữ tiền to lớn.
Ánh mắt Lưu Tiêu nheo lại, nhìn về phía tên cầm đầu.
" Tên: Triệu Quyền "
" Thân phận: thủ lĩnh lâu la của Kim Tiền Bang "
" Tu vi: Nhị Lưu "
" Võ học: Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao, Bát Quái Chưởng, Thảo Thượng Phi...... "
" Mục đích: Thu phí bảo kê "
"Là người của Kim Tiền Bang!"
Có người nhận ra đám người này là ai.
"Đoán chừng là tới để thu phí bảo kê."
Mọi người đều rất thức thời, nhường đường cho người của Kim Tiền Bang.
Cùng lúc đó mọi người đều nhìn đám người Kim Tiền Bang, sau đó lại nhìn về phía Cưu Ma Trí với cái nhìn đầy hài hước.
Ngay cả Nửa Bước Tông Sư đều gãy tại đây, vậy mà các ngươi lại đám đến đây để thu phí bảo kê, Thượng Quan Kim Hồng biết không?
Mà đám người Kim Tiền Bang khi thấy đám người ai nấy đều tự giác nhường đường thì vô cùng hài lòng.
Đây chính là uy thế của Kim Tiền Bang.
Những giang hồ nhân sĩ phổ thông nhìn thấy bọn hắn thì như tiểu quỷ nhìn thấy Diêm Vương gia vậy.
"Ai là chưởng quỹ?"
"Dám mở cửa làm ăn ở đây, các ngươi chào hỏi ai chưa?"
Tên Triệu Quyền này biết rõ còn cố hỏi, vừa nói hắn vừa cầm đao cạ xuống quầy hàng trước mặt Lưu Tiêu.
Hắn cũng không thèm nhìn Lưu Tiêu, chỉ hướng mắt vào trong Thiên Cơ Lâu thôi.
Hắn tuy không cảm thấy gì nhưng những võ lâm nhân sĩ kia thì đã đổ mô hôi đầy đầu dùm hắn rồi.
Vị trước mắt này chính là người chỉ một chiêu khiến Nửa Bước Tông Sư quỳ xuống đó.
"Thượng Quan Kim Hồng biết các ngươi đến đây thu phí bảo kê không?"
Lưu Tiêu cười một nụ cười sắc lạnh.
Đoàn Dự đứng kế thấy thế thì tê cả da đầu.
Khi nãy Lưu Tiêu cũng cười như thế này khi đối diện với hắn, bây giờ lại gặp lại.
"Loại chuyện nhỏ này thì cần xin phép bang chủ chúng ta sao?"
"Lớn mật, ngươi là ai mà dám gọi thẳng tên của Thượng Quan bang chủ."
"Tiểu tử ngươi tốt lắm, ngươi sắp có phiền toái lớn đó."
Thấy Lưu Tiêu dám gọi thẳng tên Thượng Quan Kim Hồng thì những lâu la này của Kim Tiền Bang đều xù lông ngay lập tức.
"Tránh ra.... Chớ cản đường, tiểu tăng cần quét rác."
Cưu Ma Trí xuất hiện bất ngờ, không biết đã quét tới quầy hàng từ lúc nào.
Hắn giống như hoàn toàn không nhìn thấy một màn đằng đằng sát khí trước mặt.
Đại ca!
Chúng ta là người của Kim Tiền Bang đại danh đỉnh đỉnh, người Trường Sa, chúng ta đến đây để thu phí bảo kê.
Không!
Phải nói là chưởng quỹ của ngươi đã làm chúng ta phát bực, sắp gặp xui xẻo rồi.
Ngữ khí của Cưu Ma Trí vô cùng vũ nhục đám người Kim Tiền Bang trước mắt này.
Mặc dù không hiểu vì sao chưởng quỹ của Thiên Cơ Lâu lại thuê một phiên tăng đi quét rác, nhưng lúc này Triệu Quyền đang giận dữ vô cùng, sao còn suy nghĩ được nữa.
"Quái Tai Lớn, ngươi đang kiếm chuyện à!"
Hắn thấy hai lỗ tai của Cưu Ma Trí, nên tặng hắn một danh hiệu cực kỳ vũ nhục.
Vừa nói hắn vừa cầm đao chém về phía thân thể của Cưu Ma Trí.
Lấy lực đạo của một cao thủ Nhị Lưu như hắn thì nếu đòn tấn công này dính phải người bình thường thì chắc chắn sẽ đứt gân gãy xương.
Ra tay vô cùng tàn nhẫn.
Tuy đao vẫn chưa ra khỏi vỏ nhưng cũng khiến không khí xung quanh vang lên âm thanh ầm ầm.
Cùng lúc đó trong mắt Cưu Ma Trí loé lên vẻ tức giận.
Trời sinh lỗ tai hắn đã to rồi, giống như phật đà.
Có thể nói địa vị ngày hôm nay của hắn có được một nửa là nhờ hai lỗ tai này.
Cưu Ma Trí vô cùng tự hào đối với hai lỗ tai của mình.
Lời nói của Triệu Quyền khiến hắn tức giận vô cùng.
Đùng!
Chớp mắt thì đao của Triệu Quyền đã chạm lên người của Cưu Ma Trí rồi.