Chương 15. Đoàn Dự: Lâu chủ là người tốt
Bởi vì sự xuất hiện của Thiên Cơ Lâu mà Cửu Châu không còn yên tĩnh như trước nữa.
Lưu Tiêu vô cùng thích hướng phát triển như thế.
Nhưng mà thời gian xuất hiện của Thiên Cơ Lâu quá ngắn.
Đến bây giờ cũng chỉ có những người đứng đầu của các thế lực đỉnh cấp, những người nắm giữ mạng lưới tin tức đặc thù mới biết đến sự tồn tại của Thiên Cơ Lâu mà thôi.
Còn về phần những giang hồ hào khách bình thường thì vẫn chưa biết Thiên Cơ Lâu là gì.
Thùng thùng...
"Ngữ Yên, ngươi ngủ chưa?"
Lưu Tiêu đập cửa hai cái, khiến Vương Ngữ Yên bỗng trở nên khẩn trương.
Đoàn Dự ở sát vách cũng căng thẳng vô cùng, hắn còn muốn đứng ra ngăn cản Lưu Tiêu dùm Vương Ngữ Yên.
Lai lịch của Thiên Cơ Lâu vô cùng bí ẩn, thủ đoạn bá đạo vô cùng.
Chưa nói đến việc bốc trần bộ mặt thật của nhiều võ lâm danh túc, riêng việc đánh người của Kim Tiền Bang, sau đó còn dám tuyền bố rằng Thượng Quan Kim Hồng phải đến đây gặp hắn thôi đã thấy được sự cường thế của Thiên Cơ Lâu rồi.
Đã bá đạo, lại cường thế.
Cưu Ma Trí đều bị bắt quét rác ở đây.
Mà hắn cùng Vương Ngữ Yên nếu nói theo cách nào đó thì cũng bị nhốt ở đây.
Kẻ ngốc cũng có thể biết được Thiên Cơ Lâu đang có mưu đồ gì với bọn hắn.
Nhưng thế của đối phương quá lớn, bản thân không thể phản kháng được.
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu lại còn gõ cửa phòng Vương Ngữ Yên vào nửa đêm, thử hỏi sao Đoàn Dự lại không lo lắng cho được.
Dù sao Vương Ngữ Yên cũng là một mỹ nữ tựa như thiên tiên.
Lưu Tiêu còn tưởng rằng Vương Ngữ Yên sẽ không mở cửa, không ngờ chỉ một lát sau nàng đã mở ra.
"Lâu chủ, có chuyện gì sao?"
Vương Ngữ Yên không cho Lưu Tiêu vào phòng.
Lưu Tiêu hơi suy nghĩ, chặn tất cả âm thanh phát ra, chỉ để cho một mình Đoàn Dự nghe được cuộc trò chuyện này mà thôi.
Ở trong Thiên Cơ Lâu tuy hắn vẫn chưa đến mức như thần, nhưng những trò như che đậy âm thanh này chỉ là trò muỗi mà thôi.
Sau khi làm xong, không cho đám người Cưu Ma Trí nghe được cuộc trò chuyện này thì hắn mới mở miệng nói:
"Ngữ Yên ngươi không cần đề phòng, ta đến đây là để nói vài đại sự liên quan đến ngươi."
Lưu Tiêu dần dần tung lưới.
Dù sao một bảo tàng võ học như Vương Ngữ Yên quá quý giá, ngay cả Mộ Dung Phục cũng nhờ nàng chỉ điểm mới có ngày hôm nay, tính riêng cảnh giới võ học của nàng thôi thì cao doạ ngươi.
Đừng thấy Mộ Dung Phục bị Kiều Phong cùng Doàn Dự đánh bại mà xem thường, bởi vì hai người đó đều mang hack.
Có thể nổi danh chung với Kiều Phong sao có thể là hạng người tầm thường được.
Một Đại Sư Võ Học như thế sao hắn có thể bỏ qua được.
"Tốt!"
"Mời lâu chủ vào nói chuyện!"
Vương Ngữ Yên đắn đo một lát, vẫn cho Lưu Tiêu vào phòng.
Nàng cũng rất tò mò đại sự mà Lưu Tiêu nhắc đến là gì.
Còn về phần xưng hô Ngữ Yên thì nàng không quan tâm lắm.
Đây cũng không phải là lần đầu nàng gặp người như thế, sát vách còn có một tên mà.
Chỉ bất quá tên ở sát vách có lễ phép hơn vị này rất nhiều thôi.
"Tiếp theo Ngữ Yên có tính toán gì không?"
Đương nhiên là ta muốn nghĩ cách rời khỏi toà Thiên Cơ Lâu này.
Nhưng Vương Ngữ Yên không dám nói lời này ra.
"Ta muốn trở về Mạn Đà Sơn Trang."
Vương Ngữ Yên nói nhẹ.
Lần đi này nàng đã trải qua quá nhiều việc, nàng muốn đi về nhà.
Lưu Tiêu lắc đầu: "Ngươi về Mạn Đà Sơn Trang làm gì, chịu ch.ết sao?"
"Lâu chủ ngươi...."
Vương Ngữ Yên nhìn về phía Lưu Tiêu đầy u oán.
Nàng còn tưởng rằng Lưu Tiêu đang lấy Cưu Ma Trí để uy hϊế͙p͙ nàng.
Lưu Tiêu cũng biết Vương Ngữ Yên đang nghĩ gì, giải thích: "Ngươi còn chưa rõ sao, Ngữ Yên?"
"Hôm nay toàn bộ Cửu Châu đều biết Mộ Dung Phục muốn phục quốc, lật đổ Đại Tống."
"Tội tạo phản là tội tru di cửu tộc."
"Mộ Dung Phục là biểu ca của ngươi, ngươi trở về Đại Tống thì khác nào muốn Đại Tống chém đầu của ngươi?"
Vương Ngữ Yên:...
Chẳng lẽ ta đã trở thành một hình phạm bị truy nã rồi à?
Còn là loại muốn tru cửu tộc nữa.
Sau khi phản ứng lại thì nàng tiếp tục nhìn Lưu Tiêu bằng ánh mắt đầy u oán.
Như muốn nói: Lâu chủ, tất cả không phải là do ngươi hay sao, chính ngươi là ngươi tiết lộ việc này, ngươi chính là ngươi xấu đó.
"Ta hiểu lầm lâu chủ, hắn là người tốt."
Đoàn Dự đang nghe lén ở sát vách sợ đến mức đổ mồ hôi đầy đầu.
Ban đầu hắn định chờ khi Ngư Tiều Canh Độc đến thì sẽ hộ tống Vương Ngữ Yên về Mạn Đà Sơn Trang, sau đó bản thân thì về Đại Lý.
Nhưng giờ khi nghe Lưu Tiêu phân tích thì hắn mới sợ hãi.
Là Thế Tử của Đại Lý thì sao hắn không rõ tạo phản là tội nặng ra sao.
Nếu muốn đưa Vương Ngữ Yên về Mạn Đà Sơn Trang thì không khác nào bắt nàng đi chịu ch.ết cả.
Hơn nữa hắn thân là Thế Tử Đại Lý, lại đi cùng với người muốn phản Đại Tống, đây có thể là một cái cớ để Đại Tống xuất binh tấn công Đại Lý.
Không chỉ hại Vương cô nương mà còn hại cả Đại Lý.
"Thì ra lâu chủ muốn tốt cho chúng ta."
Giờ khắc này Đoàn Dự rất muốn tát mình vài cái.
Người ta trượng nghĩa như thế, cứu bản thân mình, vậy mà mình lại hoài nghi lòng tốt của người ta, thật là không nói nổi.
"Có cơ hội ta phải báo đáp thật tốt cho lâu chủ mới được."
Hắn vô cùng cảm động trước hành động của Lưu Tiêu.