Chương 24. Ngươi có tư cách gì rút kiếm trước mặt ta

Thiên Cơ Lâu, Lưu Tiêu đang cười nói vui mừng thì bỗng cảm giác được một ý lạnh truyền đến.
Khi hắn ngẩng đầu lên thì thấy một người có vết đao trên mặt đang đi đến một cách thong thả.
Trong tay hắn còn đang cầm một thanh kiếm.
Tay phải nâng kiếm!


Kiếm chưa ra khỏi vỏ thì những người xung quanh đã có cảm giác nhói nhói do kiếm khí phát ra rồi.
Đây là một người dùng kiếm bằng tay trái!
Lưu Tiêu hơi suy nghĩ một tý, một cái tên nhảy ra ngoài.
Kinh Vô Mệnh!
Phụ tá đắc lực của Thượng Quan Kim Hồng trong Kim Tiền Bang!
Ông!


Một khắc sau thì hệ thống cũng chứng thực suy đoán của hắn!
"Tên: Kinh Vô Mệnh"
"Thân phận: Con riêng của Thượng Quan Kim Hồng"
"Cảnh giới: Nửa Bước Tông Sư"
"Võ học: Khoái Kiếm, Nhị Thủ Kiếm"
"Mục đích: Giết lâu chủ Thiên Cơ Lâu"
"Moá, là Kinh Vô Mệnh của Kim Tiền Bang, đi mau!"


"Ai dám nói Kim Tiền Bang sợ Thiên Cơ Lâu đây, Kinh Vô Mệnh cũng đã tới đây, chắc chắn là đến để giết người."
"Đi mau, coi chừng bị vạ lây!"
Người có tên, cây có bóng.
Không ít người đã nhận ra thân phận của Kinh Vô Mệnh rồ, sợ đến mức chảy mồ hôi ướt cả áo.


Trong khoảnh khắc này nhiều người chỉ cảm thấy hai chân run vô cùng, chỉ muốn rời khỏi Thiên Cơ Lâu mà thôi.
"Cao thủ!"
"Một cao thủ kiếm đạo cực kỳ khủng bố!"
Đồng tử Cưu Ma Trí co lại, vẻ mặt nhìn về Kinh Vô Mệnh đang bước vào Thiên Cơ Lâu cực kỳ kinh hãi.


Bản thân lại cảm nhận được nguy cơ sinh tử trên người nam tử mang một vết đao chém này.
Lúc này Cưu Ma Trí quyết định giả ch.ết, làm bộ không chú ý đến tên Kinh Vô Mệnh đang muốn đến kiếm chuyện này.
"Lâu chủ..."


available on google playdownload on app store


Dưới kiếm khí của Kinh Vô Mệnh, Vương Ngữ Yên cảm thấy lạnh cả người, khuôn mặt hoảng sợ cực kỳ.
Người trước mắt chắc chắn là một gia hoả cực kỳ khủng bố, kiếm chém tất cả.
Kiếm pháp bọn hắn tu luyện chỉ vì giết người mà thôi.
"Không ai có thể làm nhục Kim Tiền Bang!"


"Không ai có thể vũ nhục bang chủ!"
"ch.ết!"
Khi ánh mắt Kinh Vô Mệnh liếc sang Lưu Tiêu thì bỗng trong không khí tràn ngập sát khí quỷ dị.
Ánh mắt của hắn cũng như lợi kiếm trong tay vậy, sắc bén vô cùng, không gì sánh được.
Hắn không nói nhảm quá nhiều, cũng không nói ai đúng ai sai.


Một giây sau hắn liền rút kiếm chém về phía Lưu Tiêu.
Hử
Ánh mắt Kinh Vô Mệnh dừng lại.
Tay trái của hắn vừa chạm đến chuôi kiếm thì đã khựng lại, không thể rút ra được, giống như kiếm của hắn đang bị thứ gì chặn lại vậy, rút thế nào cũng không thể được.


Vô số người đều chứng kiến một màn này, há hốc mồm kinh ngạc, thậm chí còn quên chạy trốn.
Bởi vì một màn này cực kỳ khôi hài!
Kinh Vô Mệnh thậm chí còn không thể rút kiếm ra được.
"Bắt đầu!"
Kinh Vô Mệnh hét lớn, lại thử rút kiếm ra.


Nhưng kết quả vẫn như cũ, bảo kiếm vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.
!!!
Trong Thiên Cơ Lâu lúc này an tĩnh dị thường, thậm chí còn nghe được tiếng kim rơi.
Chỉ có Kinh Vô Mệnh là đổ mồ hôi lạnh đầy đầu.
"Ngươi là thứ gì mà có tư cách rút kiếm trước mặt ta?"


Lưu Tiêu khẽ quát, vỗ một chưởng vào không khí.
Một khắc sau Kinh Vô Mệnh phun máu, bay thẳng ra ngoài.
"Tên biến thái này!"
Cưu Ma Trí có chút kích động, rốt cuộc cũng có người có cảm giác như hắn, ngay cả xuất thủ cũng không được.


Vương Ngữ Yên há to mồm ra, như chữ "o" vậy, trừng mắt nhìn Lưu Tiêu.
Nàng tuy đọc thuộc điển tịch võ công trong thiên hạ, nhưng lại không thể biết được lâu chủ khi nãy dùng chiêu thức gì.
"Ngươi..."
Khi té xuống đất thì Kinh Vô Mệnh hoảng sợ cực độ.


Trong khoảnh khắc đó hắn cảm giác được một khí tức vô cùng khủng bố.
Cảm giác đó khủng bố vô cùng, ngay cả Thượng Quan Kim Hồng cũng không thể nào sánh ngang.


Kiếm của mình có thể chém ch.ết Nửa Bước Tông Sư, có thể giao thủ với cả Tông Sư, vậy mà trước mặt tên lâu chủ này bản thân còn không thể rút ra được.
"Kêu Thượng Quan Kim Hồng đến đây chuộc người!"


Lưu Tiêu mở miệng, mặt không thay đổi, nói cho đám người ngoài Thiên Cơ Lâu, hắn biết ngoài đó chắc chắn có người của Kim Tiền Bang.
Định lấy ta làm vật làm nền, sợ rằng ngươi chưa thấy qua vô địch tuyệt đối rồi.
"Cưu Ma Trí, dẫn hắn vào phòng bếp."


Lại thêm một cao thủ Nửa Bước Tông Sư bị trấn áp, trở thành một tiểu nhị bưng thức ăn.
Trong lúc nhất thời tất cả người trong Thiên Cơ Lâu đều không biết biểu lộ ra sao, muốn cười nhưng lại không dám.
Kinh Vô Mệnh không phản kháng, cũng không trốn.
Y không nói lời nào, chỉ đi theo Cưu Ma Trí mà thôi.


Khi Kinh Vô Mệnh biến mất khỏi tầm mắt mọi người thì một tràng tiếng vỗ tay vang lên.
"Lâu chủ uy vũ!"
"Quá bá đạo! Trước mặt lâu chủ thì Kinh Vô Mệnh thậm chí còn không thể rút kiếm ra được."
"Con bà nó, lâu chủ thật sự muốn cương đến cùng với Kim Tiền Bang sao!"


"Tiểu nhị đâu, gọi món, ta muốn Kinh Vô Mệnh bưng thức ăn cho ta!"
"Ha ha... Kinh Vô Mệnh bưng thức ăn cho, ngay cả Thượng Quan Kim Hồng Sợ rằng cũng không có đãi ngộ thế này."
Sau đó những người khi nãy muốn chạy trốn cũng yên tâm lại, bầu không khí lại sinh động như cũ.
"Ăn đi ăn đi, uống một tý nữa!"


Lưu Tiêu giơ tay lên: "Các vị, ở Thiên Cơ Lâu ta, các ngươi cứ việc thả lỏng."
"Bên trong Thiên Cơ Lâu không ai có thể làm các ngươi bị thương được!"
"Dù là Tông Sư đến đây cũng phải cuộn mình xuống."
Lưu Tiêu vênh váo vô cùng, khiến Vương Ngữ Yên ở kế không dám nhìn thẳng.






Truyện liên quan