Chương 26. Nhà nghèo thì đừng giả giàu ở đây
"Thật xấu! A Kha cùng Song Nhi không lẽ mù sao."
Lưu Tiêu nhổ nước bọt trong lòng.
Vi Tiểu Bảo híp mắt lại như chuột.
Lúc này Lưu Tiêu mới phát hiện ánh mắt tên này hoàn toàn không chú ý tới mình, y vẫn luôn nhìn về phía Vương Ngữ Yên nãy giờ.
A Kha đứng sau cũng phát hiện điểm này.
Nên nàng tiến lên véo Vi Tiểu Bảo một cái.
Gia hoả này cũng kiên cường thật, đau đến trắng bệch cả mặt nhưng không kêu một tiếng nào, đương nhiên hắn cũng không dám nhìn Vương Ngữ Yên nữa.
"Thành giao, hai vạn lượng bạc!"
Mặt Lưu Tiêu không cảm xúc.
Gian phòng tốt nhất của Thiên Cơ Lâu đương nhiên là phòng chế tạo Tông Sư vừa mới mở khoá được rồi.
Hệ thống định giá, hai vạn lượng bạc một đêm.
Nói thật giá tiền này không mắc tý nào!
Mười ngày là có thể khiến cho Nửa Bước Tông Sư tấn thăng lên cao thủ Tông Sư.
Nếu việc này truyền ra ngoài thì Lưu Tiêu tin chắc sẽ có người nguyện xài hai mươi vạn lượng bạc để chế tạo một
cao thủ Tông Sư, cả giang hồ đều sẽ điên cuồng
Sắc mặt Vi Tiểu Bảo cũng biến đổi!
Dù cho hắn có tiền cỡ nào thì dùng hai vạn lượng bạc để thuê một phòng trọ thì đối với hắn cũng xa xỉ cực kỳ.
"Lâu chủ, phòng phổ thông của ngươi lấy mười lượng bạc một đêm đã quá đáng lắm rồi, làm sao lại thêm một cái hai vạn lượng bạc một đêm nữa."
Không đợi Vi Tiểu Bảo lên tiếng, những khách nhân khác cũng đứng ngồi không yên rồi.
Trong bọn hắn có rất nhiều người vì việc Lưu Tiêu vạch trần những Tiểu Nhân Âm Hiểm đó mà muốn chiếu cố việc làm ăn của Thiên Cơ Lâu.
Nhưng mười lượng bạc một đêm thật sự quá mắc, bọn hắn hữu tâm nhưng vô lực.
"Lâu chủ giảm giá một chút đi, nếu thế các huynh đệ ta đều có thể ở đây nói chuyện phiếm với ngươi mỗi ngày."
Có người đề nghị với Lưu Tiêu.
"Moá! Ngươi đi cướp à! Định xem bản Tước gia là con cừu non chờ làm thịt à."
Vi Tiểu Bảo sợ hết hồn: "Nếu tiệm này của ngươi mở ở Đại Thanh thì bản Tước gia đã cho người san bằng từ lâu rồi."
Lưu Tiêu nói: "Nếu ngươi không phải là khách nhân thì ta đã đá ngươi ra ngoài từ lâu rồi."
Hắn bất mãn ánh mắt mà Vi Tiểu Bảo nhìn Vương Ngữ Yên lúc trước, nên nói tiếp: "Nhà nghèo thì đừng giả bộ giàu có ở đây."
"Tiểu Bảo, chúng ta ở phòng phổ thông đi!"
A Kha khuyên nhủ, nàng lo lắng Vi Tiểu Bảo sẽ cương tới cùng với lâu chủ Thiên Cơ Lâu.
"Chậc! Không phải chỉ là hai vạn lượng bạc một đêm sao? Ngươi nghĩ rằng ta không lấy ra được à?"
Vi Tiểu Bảo tức giận đến run cả người, không ngờ bản thân lại bị nói thành đồ nhà nghèo.
Hắn móc một tờ ngân phiếu mười vạn lượng ra, vỗ lên quầy.
"Lấy năm ngày cho Tước Gia."
Để gia cho ngươi xem thế nào là nhiều tiền lắm của.
Vi Tiểu Bảo hơi nhướn mắt, muốn nhìn xem bộ dáng giật mình của Lưu Tiêu.
Dù sao số tiền này chỉ cần nói cho Tiểu Hoàng Đế là dùng để lấy lòng lâu chủ Thiên Cơ Lâu là được.
Lưu Tiêu vẫn bình tĩnh, nhưng những người còn lại trong Thiên Cơ Lâu đều hít một hơi.
"Moá nó! Thật đúng là nhà giàu."
"Ngưu bức, 10 vạn lượng bạc chỉ vì mặt mũi."
"Ta biết rồi, người này hình như là Vi Tước Gia của Đại Thanh Hoàng Triều, tâm phúc của Hoàng Đế, giàu có nứt đố đổ vách, mười vạn ngân lượng chẳng qua là số tiền bình thường với hắn thôi."
"Không ngờ lại là Vi đại nhân!"
Đối với phản ứng của quần chúng trong Thiên Cơ Lâu thì Vi Tiểu Bảo rất hài lòng.
Hài lòng hơn chính là nơi này lại còn có người nhận ra thân phận của bản thân.
Hắn vốn là người thích hư vinh, lúc này lại móc một tờ ngân phiếu một ngàn lượng ra, đặt lên quầy.
"Cho tất cả bàn ở đây mỗi bàn một đĩa thịt bò kho tương, một vò Nữ Nhi Hồng!"
Để cho ngươi xem thế nào là xa hoa!
Lưu Tiêu như nhìn thấy được một người ngu.
Nhưng nếu đối phương đã muốn đưa tiền thì hắn có lý do nào không nhận đâu.
"Báo cho phòng bếp chuẩn bị một tý!"
Hắn phân phó cho Vương Ngữ Yên.
"Đa tạ Vi Tước Gia!"
"Vi Tước Gia hào khí!"
Tiếng nịnh bợ vang lên khắp nơi, càng khiến cho Vi Tiểu Bảo cười nhiều hơn.
"Lấy tiền đi, Tước Gia muốn xem thử xem gian phòng hai vạn lượng một đêm ở đây có phải xây dựng từ hoàng kim hay không."
Thấy Lưu Tiêu mãi vẫn không lấy tiền, Vi Tiểu Bảo tưởng rằng Lưu Tiêu đang chột dạ, bị sự giàu có của mình làm giật mình.
Lưu Tiêu vẫn không thay đổi sắc mặt, nói: "Gian phòng tốt nhất của bổn lâu chỉ có Nửa Bước Tông Sư được vào, thân phận ngươi không đủ, có tiền cũng không được."
Lời này vừa dứt tất cả mọi người đều náo động.
Rốt cuộc căn phòng đó ra sao mà không chỉ hai vạn lượng bạc một đêm, phải là Nửa Bước Tông Sư mới có tư cách đi vào ở.
Thân phận không đủ.
Đây là lần đầu Vi Tiểu Bảo nghe được có người dám nói thế với mình.
Vi Tiểu Bảo cảm giác bản thân như sắp điên rồi.
Nhưng đối với Thiên Cơ Lâu thần bí này hắn cũng không dám trở mặt thật sự.
"Vậy ta có thể ở gian phòng nào?"
Vi Tiểu Bảo cảm giác nếu tiếp tục nữa thì không chừng bản thân có thể trở mặt với lâu chủ Thiên Cơ Lâu.
Vì nhiệm vụ nên hắn chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Lưu Tiêu nói: "Ngươi có thể vào phòng chữ "Thiên", một đêm chỉ cần một ngàn lượng."
Hoặc là phòng chữ "Địa" rẻ hơn, một đêm năm trăm lượng."
"Còn nếu bớt nữa thì ta nghĩ với thân phận của Vi Tước Gia cũng sẽ không ở những gian phòng đó, phải không?"