Chương 39. Ngang sức ngang tài
Cao thủ tranh phong, quan trọng là tiên cơ.
Thượng Quan Kim Hồng vừa giật mình một cái khí cơ biến mất.
"Đánh!"
Tiêu Phong bắt được cơ hội này, xuất thủ một cách hung hãn.
Mặc dù hắn chỉ vừa gia nhập vào Thiên Cơ Lâu, nhưng hắn cũng biết Thiên Cơ Lâu có ma sát cùng với Kim Tiền Bang.
Thượng Quan Kim Hồng vừa xuất hiện liền sử dụng khí cơ để đe doạ, đương nhiên là kẻ đến không thiện rồi.
Với người dễ nổi nóng như Tiêu Phong thì sao có thể chấp nhận vẻ kiêu ngạo như Thượng Quan Kim Hồng cơ chứ.
Thêm việc hắn chưa từng giao thủ với Tông Sư, nên bản thân không thể nhịn nổi.
Hắn vừa ra tay liền sử dụng tuyệt học mạnh nhất của mình, Hàng Long Thập Bát Chưởng.
Ùm gào!
Như có tiếng rồng ngâm đang vang vọng.
Đây còn là chiêu Kháng Long Hữu Bối, chiêu mạnh nhất trong Hàng Long Thập Bát Chưởng.
Hàng Long Thập Bát Chưởng của Tiêu Phong sử dụng đã là chưởng pháp vô cùng dũng mãnh, chí dương chí cương, lại thêm việc chiếm được tiên cơ, Thượng Quan Kim Hồng bị một chưởng này đánh đến mức lùi ra sau liên tục, thiếu một tý là bay ra khỏi đại sảnh Thiên Cơ Lâu rồi.
Giao thủ giữa Tông Sư không thể nào nhỏ được.
Kình khí kinh khủng như những cương đao bao phủ dày đặc, bắn ra tứ phía, khiến cho không ít người xung quanh sợ hãi.
Tuy nhiên một khắc sau thì Lưu Tiêu phất tay một cái, toàn bộ những kình khí này đều tiêu tán, không có cái nào ảnh hưởng tới những người xung quanh cả.
Khi thấy một màn này thì Thiên Cơ Lão Nhân kinh hãi vô cùng.
Tiêu Phong hiện là Tông Sư sơ kỳ, khí thế như rồng.
Thượng Quan Kim Hồng thì là Tông Sư trung kỳ, lại còn đang ở tráng niên.
Dư ba mà hai người này phát ra khi giao thủ thì ngay cả hắn cũng phải cẩn thận từng li từng tý.
Nhưng tên lâu chủ Thiên Cơ Lâu này chỉ cần phất tay một cái, những dư ba kia đều tan biến.
"Tiêu Phong cường hãn như thế sao!"
Cưu Ma Trí chấn động không ngừng.
Hắn còn có ý định đi tìm Tiêu Phong để ganh đua cao thấp.
Nhưng khi hắn thấy cảnh này thì hắn thầm may mắn, may mà bản thân không gặp được Tiêu Phong.
Ở giữa sân, lúc này Tiêu Phong cùng Thượng Quan Kim Hồng đang tranh đấu rất kịch liệt.
Âm thanh vang ra lớn đến mức muốn xuyên thủng màn nhĩ của người khác, không ai có thể nhìn rõ được thân ảnh của cả hai, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy hai bóng người di chuyển vô cùng nhanh chóng.
Nếu không phải là do Thiên Cơ Lâu đặc thù vô cùng thì chắc toà lầu này đã bị đánh sập từ lâu rồi.
Cách chiến đấu của Tiêu Phong đại khai đại hợp, chưởng sau nhanh hơn chưởng trước, chưởng sau mạnh hơn chưởng trước.
Thượng Quan Kim Hồng thì do cảnh giới cao hơn Tiêu Phong, nên cũng không sợ cứng đối cứng.
Cuộc giao đấu này giữa hai người thiên về sức mạnh, cương mãnh.
Vố số người khi chứng kiến cuộc so tài này thì hoa mắt vô cùng, nhưng ai cũng trừng lớn để xem tiếp, sợ rằng bỏ qua cơ hội ngàn năm cơ một này.
"Ngữ Yên, ngươi nói xem ai sẽ thắng?"
Lưu Tiêu hỏi Vương Ngữ Yên một cách tò mò, nàng là Tông Sư trên lý luận.
Lời này vừa dứt thì rất nhiều người đều nhìn về phía Vương Ngữ Yên.
Vương Ngữ Yên nói: "Trước mắt tuy cả hai ngang sức ngang tài, nhưng mà cảnh giới của Tiêu đại ca không bằng Thượng Quan Kim Hồng, nội lực không hùng hồn bằng."
"Sau một trăm chiêu thì Tiêu đại ca sẽ rơi vào thế hạ phong.
Trong giao chiến của cao thủ Tông Sư thì không chỉ so về chiêu thức, mà còn phải so về nội lực nữa.
Điểm này rất nhiều người cũng biết rõ.
Thế nên khi nghe Vương Ngữ Yên nói xong thì trợn mắt.
Lưu Tiêu nói tiếp: "Nếu ngươi có thể chỉ điểm cho Tiêu huynh đệ thì ngươi có nắm chắc giúp hắn thắng Thượng Quan Kim Hồng trong vòng một trăm chiêu không?"
"Có thể!"
Vương Ngữ Yên gật đầu đầy tự tin.
Rất nhiều người nghe thế thì thất kinh.
Thiên Cơ Lão Nhân, Kinh Vô Mệnh cũng chấn động trong lòng
Nữ tử bên cạnh lâu chủ Thiên Cơ Lâu lại tự tin tuyên bố bản thân có thể chỉ điểm cho Tiêu Phong đánh thắng Thượng Quan Kim Hồng trong một trăm chiêu.
Cô gái này chẳng lẽ là Đại Tông Sư hay sao?
Mọi nhìn nhìn kỹ lại, má nó, chỉ là một võ giả tam lưu mà thôi.
Chém gió lớn thật!
Võ giả tam lưu mà dám nói có thể chỉ điểm Tông Sư sơ kỳ đánh thẳng Tông Sư trung kỳ, đây không phải chém gió chứ là gì?
Nhưng thực sự có thể!
Lưu Tiêu biết danh xưng bảo tàng võ học của nàng cũng không phải hư danh.
Cho dù là Thượng Quan Kim Hồng thì Vương Ngữ Yên vẫn có thể nhìn thấu chiêu thức của hắn.
Hắn chỉ ra một chiêu thì Vương Ngữ Yên đã biết chiêu thứ hai thứ ba hắn ra là gì.
Loại bản lĩnh này rất khủng bố!
Đây là lợi khí giúp vô địch trong cùng cấp.
"Vây ngươi chỉ điểm Tiêu huynh đệ một tý đi."
Vương Ngữ Yên lắc đầu: "Không được!"
"Chiêu thức của bọn hắn quá nhanh, ta chưa dứt lời thì bọn hắn đã có thể đánh xong vài chiêu rồi."
Động tác của cao thủ Tông Sư nhanh như thiểm điện, không thể nào chỉ điểm kịp.
"Người trẻ tuổi, Tiêu Phong ngươi là người đứng đầu trong những người ta từng gặp qua."
Quả nhiên sau một trăm chiêu thì Tiêu Phong bị Thượng Quan Kim Hồng đẩy lui, lâm vào thế xấu.
Đương nhiên Thượng Quan Kim Hồng cũng đánh giá Tiêu Phong khá cao.
Nếu không phải là do nội lực không đủ thì bản thân hắn cũng phải khổ đấu một phen.
Nhưng lời này rơi vào tai của Tiêu Phong cùng Lưu Tiêu thì hơi có vẻ châm chọc.
Loại tư thái này như một người tiền bối đang chỉ điểm cho hậu bối của mình vậy.
Nếu Thượng Quan Kim Hồng mạnh như thế thì đã không đánh tới bây giờ rồi.
"Cuồng vọng!"
Tiêu Phong hét lớn một tiếng, muốn tiến lên đánh tiếp.
Bởi vì trên người không có rượu, nếu không chiến lực của hắn còn có thể tăng thêm.
"Ngươi dám cuồng ngôn ở đây?"
Lưu Tiêu quát khẽ, chưởng một chưởng vào không khí, Thượng Quan Kim Hồng liền phun máu, bay ra ngoài.
Thiên Cơ Lâu không phải là nơi để ngươi trang bức.
Lưu Tiêu không thể để Thượng Quan Kim Hồng thắng Tiêu Phong một cách chân chính.
Không thể để ái tướng của mình mất đi tâm lý tiến lên không ngại được.