Chương 90: Xạ điêu-mục niệm từ trao thân

Dung Nhi tìm không thấy hắn cũng không lo nàng chạy về đào hoa đảo mách cha nàng à. Nàng sẽ không làm như vậy a. Với lại, nàng ở đâu hắn cũng có thể tìm tới đâu.


“Bây giờ chuyện quan trọng là tổ chức cho hai người họ một tang lễ giả nha. Nếu để tên vương gia hay Dương Khang biết chuyện này sẽ rắc rối lớn. Họ chấp niệm quá sâu không thể dứt ra được.” Diệp Thần chỉ hai phu thê Dương Thiết Tâm nằm trên đất nói.
Mọi người cũng gật đầu biểu thị đồng ý.


Buổi tối chuẩn bị đám tang.
“Diệp Sư phụ ta thực không khóc được.” Quách TĨnh liền nói, hắn vốn không biết diễn xuất à.


“Ngươi xem ngươi có mấy giọt nước mắt cũng không rơi được, nhìn Niệm Từ nhà ta xem. Muốn khóc liền khóc. Ngươi xem ra còn không bằng nữ nhi.” Diệp Thần phỉ nhổ. Hôm nay, không có mấy giọt nước mắt ai tin đám tang chứ.


“Quách Tĩnh ngươi chỉ cần nghĩ đến một số chuyện buồn là có thể khóc được rồi.” Mục Niệm Từ cũng kể bí quyết. Nàng từ nhỏ cùng cha lang bạc giang hồ diễn kỹ đối với nàng đừng hỏi.
“Ta thực nghĩ cũng không khóc được. “ Quách Tĩnh cười khổ.


“Đúng nam nhi thà đổ máu không rơi lệ.” Kha Chấn Ác liền kêu lên.


available on google playdownload on app store


“Nói thì hay lắm, trong đám tang của ngươi hắn không khóc mà cười như vậy vui vẻ xem ngươi có từ trong lắp quan tài bật dậy không. Người ta không khéo còn làm bài hạnh phúc của một tang gia trích Số Đỏ cho nhà ngươi đấy.” Diệp Thần chửi lên Kha Chấn Ác. Không biết thì dựa cột mà nghe, cứ thích phát biểu liều.


Kha Chấn Ác nghe xong cũng im lặng.
“Diệp đại ca nếu tang lễ hỏng tại ta thì làm sao đây. Ta thấy ngươi cứu được hai người họ thì không thể nhịn vui nên mới cười a.” Quách TĨnh lo lắng nói.
Lúc này, Hàn TIểu Oanh cũng từ trong phòng đi đến.


“Hai người họ đã tỉnh lại a. Quách TĨnh ngươi sao vậy.” Hàn TIểu Oanh liền nói.
Quách TĨnh kể lại với thất sư phụ của mình.
“Không sao để ta.” Hàn TIểu Oanh vỗ ngực đi tới Quách TĨnh.
“Người định làm gì?”Quách TĨnh bỗng thấy lạnh sống lưng.


“Không sao, rất nhanh.” Hàn Tiểu Oanh vừa nói xong. Quách TĨnh liền ôm háng một lần nữa mặt tiếp đất.
Xong huỵnh đệ hắn không khéo phải chuyển nhà.
“Ngươi xem mặt hắn như vậy tốt rồi. A không có nước mắt, ta cho thêm vài cái.” Hàn TIểu Oanh khoe thành quả với Diệp Thần.


“Không cần nha, Diệp Sư phụ ngươi mau cứu ta. Nhà ta duy nhất độc đinh nha.” Quách Tĩnh liền kêu cứu.
“Tiểu Oanh dửng tay nha.” Diệp Thần cũng ngăn lại Hàn Tiểu Oanh dù sao cảnh này nhìn thấy hắn cũng có chút lạnh sống lưng.


“Diệp sư phụ ngươi xem ta không khóc được nha.” Quách TĨnh liền nói. Lúc này mặt hắn nhìn thật méo mó, đỏ tưng bừng như uống rượu vậy
“Không sao, ta có biện pháp nhưng ngươi phải chịu khổ.” Diệp Thần vỗ cai Quách TĨnh.


“Miễn không ảnh hưởng đến tiểu huynh đệ, khổ tý cũng không sao.” Quách Tĩnh gật đầu vì sự nghiệp tương lai con em chúng ta.
“ Cầm lấy vào trong bếp thái đi.”Diệp Thần ném cho Quách Tĩnh một đống tỏi hành ớt.


Một lát sau, Quách Tĩnh khóc như mưa muốn dừng cũng ngừng không có được nữa là. Buổi tang lễ giả diễn ra tốt ngoài mong đợi. Mấy tên dự tang lễ thấy Quách TĨnh khóc như mưa tin sái cổ, còn chạy lại khuyên hắn bớt đau buồn nữa.


Tin tức lan truyền khắp võ lâm, Dương Thiết Khang cùng vợ đều qua đời. Không ai nghi ngờ họ còn sống sót.
Diệp Thần cũng về phong chuẩn bị thay quần áo đi ngủ, gần hai ngày không có nghỉ ngơi quá mệt rồi.
Vừa bước vào phòng Diệp Thần đã thấy vợ chông Dương Thiết Tâm đứng đợi.


“Nhạc phụ, nhạc mẫu không đi nghỉ ngơi sao. Thương thế của hai người chưa khỏi hẳn đi.” Diệp Thần liền nói.
“Ta cảm tạ ngươi đã cứu hai cái mạng già này còn như thế kì công giúp chúng ta sắp xếp. “ Dương Thiết Tâm cùng vợ quỳ xuống đất nói.


“Hai người mau đứng lên đi. Dù sao hai người cũng tính là cha mẹ của Niệm Từ ta không muốn thấy nàng đau lòng thôi.” Diệp Thần thành thật nói. Nếu như Niệm Từ không buồn vì hai người hắn mới lười ra tay.
“Ta và Thiết Tâm hôm nay muốn từu biệt tại đây.” TÍch Nhược liền nói.


“Nhạc mẫu hai người còn chưa khỏi hẳn còn muốn đi đâu.” Diệp Thần lên tiếng muốn phản đối.


“Chúng ta phải đi, ở lại nơi này không giúp chúng ta quên đi nhưng chuyện đã xảy ra. Ngươi hãy nhắn lại với mọi người tha thứ ta không từ mà biệt. Còn nữa phải chăm sóc tốt cho Niệm Từ, nàng từ nhỏ đã chịu rất nhiều khổ cực.” Dương Thiết Tâm dặn dò nói.


“Hai người yên tâm. Ta sẽ đối xử tốt với nàng.” Diệp Thần gật đầu nói.
“Nếu Khang Nhi có làm chuyện gì có lỗi với mọi người thì đừng ngần ngại giết nó.” Tích Nhược mắt có chút nước nói.


“Ta biết ta độc ác, nhưng ta không muốn thấy con trai mình sai càng thêm sai.” Tích Nhược lau đi nước mắt ôm lấy Dương Thiết Tâm.
Diệp Thần tiễn hai người ra về rồi cũng thay quần áo nhảy lên giường đi ngủ.


Đến nửa đêm, lúc Diệp Thần ngủ say liền có người lẻn vào phòng hắn, đi đến gần giường Diệp Thần nằm.
Rất nhanh chóng Diệp Thần liền phát hiện ra và ra tay đè chế trụ đối phương lên giường.
“Niệm Từ sao lại là ngươi.” Diệp Thần nhìn kỹ lại nàng có chút ngạc nhiên.


“Còn không buông ta ra.” Mục Niệm Từ hai mặt đỏ chót nói.
“Nửa đêm ngươi không ngut mà mò sang đây.Không phải ngươi muốn lấy thân báo đáp chứ.” Diệp Thần thả nàng ngồi dậy nói.
“Ta …ta..” Mục Niệm Từ ấp úng như đứa bé làm sai chuyện bị bắt được.


“Không phải là thật chứ?” Diệp Thần liền ngạc nhiên nói. Vốn chỉ định nói đùa nàng chơi ai ngờ trúng mánh lớn.
“Ngươi nói gì vậy ta vốn sớm là của ngươi, ngươi muốn lấy bao giờ chẳng được. Ta cần gì phải lấy thân báo đáp ngươi.” Mục Niệm Từ viện cớ nói.


“Ý ngươi nói ta muốn ngươi liền cho ta.” Diệp Thần tiến lại gần ôm lấy Niệm Từ.
“Cái này…” Mục Niệm Từ mặt càng hồng. Nàng vốn đã chuẩn bị nhưng giờ lại thấy hơi sợ à.
“Chẳng lẽ không phải.Vậy ngươi đến tìm ta có chuyện gi đâu” Diệp Thần ghé sát vào tai nàng nói.


“Không phải vậy, ta thực muốn cho ngươi.” Mục Niệm Từ liền nhắm mắt lại thành thật nói.
“Vậy ta không khách khí với ngươi đâu.” Diệp Thần đè nàng ra. Hắn không phải động vật ăn cỏ à, đồ ăn ngon đưa tới trước mắt không ăn so với thằng đần còn muốn đần.


“Dừng lại…” Mục Niệm Từ hơi hoảng nói.
“ Người muốn đổi ý sao?” Diệp Thần liền nhẹ nhàng nói.
“Không phải, … lần đầu tiên ngươi nhẹ nhàng được không.” Mục Niệm Từ lắc đầu nói. Nàng nghe Tích Nhược chia sẻ là lần đầu rất đau đâu.


“Yên tâm, ta sẽ kiềm chế.” Diệp Thần cười nói. Hai tay cũng hoạt động giúp nàng thoát hết quần áo.
Một lúc sau, hai người liền quấn lấy nhau. Căn phòng khắp nơi đều là tiếng kêu rên rỉ của hai người, đầy ngập sắc xuân khắp nơi.


Lúc này, cũng có một người đứng ngoài. Đó là Hàn Tiểu Oanh nha. Nàng đứng lắc đầu thở dài, vốn định hâm nóng tý tình cảm sau lâu ngày gặp mặt ai ngờ có người tới trước đâu. Với lại xem ra tướng công nàng cũng thật chăng hoa nha, làm người ta tự động quy tâm mò lên giường còn chịu nằm dưới hắn nữa. Thủ đoạn này không phải ai cũng làm được à.


Sáng hôm sau, Diệp Thần cũng mở mắt thấy Niệm Từ nằm bên cạnh nhìn nàng ngủ.
Mục Niệm Từ cũng bắt đầu thức giấc.
“Chào buổi sáng.” Diệp Thần thấy nàng thức liền chào hỏi.
“Ân, đêm qua ngươi rõ rang biết là ta lần đầu còn không chịu kiềm chế. “ Mục Niệm Từ oán trách nói.


“Ta rõ ràng rất kiềm chế nha.” Diệp Thần vô tội nói.
“Ba tiếng liên tục mà người còn nói kiềm chế. Vào ra vô kể nha, ta nếu không phải có chút võ công sợ liền ngất đi à.” Mục Niệm Từ u oán.


“Ta không cố ý nha. Thực sự đã kiềm chế rồi. Lúc làm với Tiểu Oanh còn lâu hơn rất nhiều à.” Diêp Thần nhận sai.
“Còn lâu hơn vậy nàng chịu đựng được sao?” Mục Niệm Từ ngạc nhiên.
“Đúng vậy nha, người ta nói 30 như sói 40 như hổ mà.” Diệp Thần cũng gật đầu nói.


“Ngươi am hiểu quá à.” Mục Niệm Từ ghen tuông nói. Dù có chấp nhận hắn có người phụ nữ khác nhưng ai cũng ghét người đàn ông của mình nói dù xấu hay tốt về người phụ nữ khác.


“Không hề, chỉ biết chút chút thôi.” Diệp Thần cảm thấy thất thường liền cười nói. Núi lửa phun trào thì khốn nạn à.
“Tối qua không phải ngươi rất thoải mái sao. Còn như vậy nhiều tư thế còn nói biết chút chút. Ta nghĩ nữ nhân qua tay ngươi còn không có ít.” Mục Niệm Từ giận dỗi nói.


“Ngươi làm sao nghĩ như vậy về ta nha. Ta cũng không phải ngựa giống à, chẳng qua phương diện có chút mạnh thôi mà. Với lại, lão công ngươi như vậy lợi hại còn không phải ngươi là người được lợi sao.” Diệp Thần buồn bã nói.


“Ta mới không cần, ngươi như vậy sớm muộn có ngày hại ch.ết ta.” Mục Niệm Từ đẩy ngực hắn nhu mì nói.


Diệp Thần lập tức nóng máu, đây là sao trần trụi khiêu khích à. Chưa cô gái nào dám như vậy đối với hắn sau đêm đầu tiên nha. Cô nàng này quả nhiên táo bạo không kiêng dè, cười được nàng quả nhiên phúc phận à. Hôm nay, hắn quyết tâm cho nàng không xuống được giường à.


Lập tức liền nhảy vào như con sói đang đói à.
“Từ từ ngươi thô bạo quá đấy.” Mục Niệm Từ kêu lên, tên này có biết thương hương tiếc ngọc không vậy. Dù sao sau lần đầu chỗ đó còn đau à.
“Ngươi không phải khiêu khích ta sao, biết ta lợi hại chưa.” Diệp Thần nhìn nàng nói.


“Ta mới không sợ ngươi.Chẳng qua trời đã sáng, còn như vậy không sợ bị phát hiện sao.” Mục Niệm Từ thà ch.ết không sợ nói. Nàng không thể nói không chịu được nha như vậy chẳng khác nào chịu thua Hàn Tiểu Oanh về phương diện này.
Nữ nhân là vậy luôn tranh đấu với nhau về mọi phương diện à.


“Phát hiện thì làm sao, cha mẹ ngươi không phải nói gả ngươi cho ta sao. Tiếp tục nha.” Diệp Thần liền mặc kệ, hiện tại con thú trong người vẫn đang đòi ăn à. Câu dẫn xong bắt hắn chịu đựng đừng có mơ nhe cưng.


Mục Niệm Từ nghe vậy đành chiều theo ý Diệp Thần. Còn hơn là nhận thua à, nàng không tin mình không làm được a.


Nhưng cuối cùng chỉ một tiếng sau, Mục Niệm Từ liền kêu vang đầu hàng. Diệp Thần cũng dừng lại, đắc ý nhìn nàng thâm ý. Bản lĩnh lão công ngươi đừng đùa, ngự ngàn nữ cũng không có vấn đề gì.


“Ngươi không dậy sao.Trưa nay, có buổi họp nói chuyện ngươi không định tham dự” Mục Niệm Từ mệt rã rời nằm trong lòng Diệp Thần nhắc nhở hắn.


“Tất nhiên phải đi nha.” Diệp Thần liền gật đầu nói. Nhạc phụ nhạc mẫu nhờ hắn nhắn với mọi người nha nếu không hắn mới lười đi. Biết thế đã không nhận nằm phòng ôm nỹ nhân trong tranh tốt.
Diệp Thần đứng dậy mặc quần áo vào xộc xệch định đi ra khỏi phòng.


“Ngươi không định mặc tử tế vào sao lại mặc như vậy nha.” Mục Niệm Từ thấy vậy lại nhắc nhở hắn. Không phải là định cứ để thế đi gặp người chứ.


“Ta có một điều rất hay chính là lột đồ rất thông thạo nhưng mặc đồ thì có vẻ như không tốt cho lắm thì phải.” Diệp Thần gãi gãi đầu nói. Hắn cảm thấy cái quần áo kiểu này không hiểu sao lại không có quen mặc à.


“Vậy trước đây ngươi thế nào mặc quần áo nha.Thảo nào hôm qua ngươi nhanh như vậy cởi đồ còn giúp ta thoát đâu.” Mục Niệm Từ ngạc nhiên nói. Nhìn hắn ra đường rất chỉnh chu à.


“Trước đều có người giúp ta à. “ Diệp Thần liền nửa thật nửa không nói. Trước khi quen Tiểu Oanh liền có cung nữ hầu hạ ở Mông Cổ,tán đổ Tiểu Oanh tất nhiên nàng giúp hắn thay, sau khi đến đây thì tại kỹ viện mấy cô nương giúp hắn nha. Nhưng ngu gì mà nói vậy à.


“Lại đây để ta giúp ngươi vậy.” Mục Niệm Từ thở dài nói. Dù sao, nàng cũng là người của hắn phu nhân giúp tướng công thay đồ ra ngoài là chuyênj đương nhiên a.


“Ân được thế còn gì bằng nha.”Diệp Thần cũng tiến đến gần giường. Hiện tại, Mục Niệm Từ nào có sức mà bước xuống giường đâu.
“Mục Niệm Từ giúp Diệp Thần thoát toàn bộ quần áo ra.


“Ngươi không mặc khố sao.” Mục Niệm Từ thất thanh hô, không phải là cả khố cũng không biết mặc chứ.
“Ân hôm qua có mặc nha nhưng liền vứt ra. Mặc nó vốn rất khó chịu không hiểu sao nhiều người mặc như vậy.” Diệp Thần chỉ cái khố văt trên giường nói.


“Ngươi biến thái.” Mục Niệm Từ liền đỏ mặt nói. Tại sao nhiều như vậy còn như vậy lên đâu.
“Có gì biến thái nha, cũng không phải ngươi nhìn thấy lần đầu a. Tối qua còn thân thiết chào hỏi qua à.” Diệp Thần liền phản bác. ch.ết chưa kêu anh biến thái này.


“Tối qua tối om ta mới không có nhìn kỹ càng.” Mục Niệm Từ mặt càng đỏ nói, nếu biết to như vậy nàng sao để cho nó vào trong nàng đâu.
“Vậy giờ ngươi làm quen đi.” Diệp Thần vô liêm sỉ nói.
Mục Niệm Từ mặc kệ hắn giúp mặc quần áo.


“Tại sao không vừa nha, nhà ngươi không thể kiềm chế chút sao.” Mục Niệm Từ thấy khó liền bất lực nói.


“Không phải vậy ta cũng cố nhưng không được à.” Diệp Thần cười khổ trước mặt như vậy vị mỹ nữ giúp hắn mặc đồ đã thế nàng cũng không mặc gì không kích thích có còn là đàn ông sao.
“Vậy làm sao bây giờ, hay đi kiếm cái mới.” Mục Niệm Từ liền nói.


“Hay ngươi giúp ta a.” Diệp Thần phủi bay ý kiến của nàng cơ hội ngàn năm sao lại cứ thế cho qua.
“Ta không chịu được nữa nha, làm sao giúp.” Mục Niệm Từ thấy hắn nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống theo bản năng lui lại.
“Ngươi dung miệng được sao.” Diệp Thần liền ɖâʍ đãng nhìn nàng.


“Cái này.” Mục Niệm Từ nhìn cái kẹo ʍút̼ đang hướng nàng tơi liền do dự.
“Thôi được ta đi tìm Tiểu Oanh nàng chắc chắn sẽ giúp ta à.” Diệp Thần định quay đi. Nói thế nhưng Tiểu Oanh còn lâu mới chịu cho hắn làm vậy à.
“Đợi đã ta giúp ngươi.” Mục Niệm Từ liền rơi vào hang hổ.


Diệp Thần thấy chiến thắng đã tới liền bón nàng ăn kẹo ʍút̼. Có lẽ theo bản năng phụ nữ nàng ắn có vể rất ngon lành à.
Một lúc sau.
“Ngươi quả thật hại ch.ết ta. Nếu có muốn ra cũng nói trước chứ.” Mục Niệm Từ u oán nhìn Diệp Thần xong cũng nuốt xuống.


“Vị ra sao a, nói nghe thử à.” Diệp Thần tò mò.


“Ta không thèm nói cho nhà ngươi.” Mục Niệm Từ giận dỗi nói, nàng điên sao mà lại đồng ý giúp đỡ hắn nha. Giờ tốt rồi, Hắn tha hồ khi dễ nàng. Đã thế còn như vậy mê man, quả thật hết thuốc chữa rồi, quá xấu hổ. Nàng không phải như vậy ɖâʍ nữ nha.


“Được không nói nữa đừng như vậy nha.” Diệp Thần thấy Mục Niệm Từ giận dỗi lại giống như sắp khóc nói.
Mục Niệm Từ cũng giúp Diệp Thần mặc nốt quần áo lại, cuối cùng cũng hoàn thành à.
“Ta đi nha, ngươi chịu khó nghỉ ngơi.” Diệp Thần xoa đầu nàng nói.


“Đợi đã tóc ngươi như vậy bù dù muốn đi đâu. Ra ngoài người ta lại nói ta không biết chăm sóc tướng công.” Mục Niệm Từ liền kéo hắn lại.
“Ngươi vừa nói gì nha, tướng công nghe thật êm tai, nói lạ lần nữa đi.” Diệp Thần liền sung sướng nói.


“Ta không có gọi.Ngươi nghe nhầm đi” Mục Niệm Từ thấy mình thất thố lỡ lời liền viện cớ nói.
“Được không gọi, ngươi giúp ta tốt.” Diệp Thần cũng nhường nàng một bước,


Mục Niệm Từ giúp hắn tháo ra búi tóc tên cả búi tóc cũng không biết à thảo nào đi ngủ hôm qua thấy hắn không thả tóc đâu.
Diệp Thần tóc thả xuống Mục Niệm Từ lập tức ngây ngốc.
“Ngươi nhìn gì nha, mặt ta có nhọ sao.” Diệp Thần sờ sờ mặt nói.


“Không có, ngươi nhìn thật giống như nữ nhi vậy nếu không phải là ta cùng ngươi chăn gối chắc nghĩ ngươi nữ giả nam trang quá.” Mục Niệm Từ thành thật.
“Ai bảo ông trời sinh ra ta như vậy đâu là nam thì mê vạn thiếu nữ, làm nữ khiến vạn nữ câm hận đâu.” Diệp Thần liền cười nói.


“Ngươi đứng đấy mà ảo tưởng.” Mục Niệm Từ liền giúp Diệp Thần búi nhanh tóc lên. Nàng thực sự thấy ghen ghét à, mặc dù biết Diệp Thần là con trai nhưng vẫn thấy thế nào đấy.


Chuẩn bị chỉnh chu Diệp Thần cũng ra khỏi phòng. Mục Niệm Từ cũng cố gắng di chuyện đem chăn chiếu đều gói lại dấu đi rồi mặc quần áo về phòng nghỉ ngơi.


Nàng cảm thấy cất đi vẫn tốt hơn dù sao nó cũng mang dấu hiệu đánh dấu nàng trao thân cho hắn cũng là nang từ con gái biến thành phụ nữ. Với lại nếu cứ như vậy để lại vết tích người ngoài nhìn thấy nàng nào dám ra ngoài gặp ai a.






Truyện liên quan