Chương 92: Xạ điêu-cùng hồng thất công cá cược

“Ra đi a, ngươi còn định nhìn đến bao giờ nữa.” Diệp Thần liền cười nói.
“Diệp ca ca không ngờ ngươi lại như vậy phát hiện ra ta đâu.” Hoàng Dung liền từ một góc nhảy ra đến. Mặt nàng đỏ tía tai, trong người thì rạo rực a.


Nàng đã tìm thấy Diệp Thần nha, định nhảy vào cho hắn bất ngờ. Nào ngờ Diệp Thần còn cho nàng chuẩn bị bất ngờ đâu. Nhìn thấy mấy tiếng cái đó cảnh khiến nàng giờ ngượng ngùng như vậy.


“Ta nào có phát hiện ra đâu. Chỉ gọi bừa không ngờ ngươi liền chạy ra à. Tin người vô lý vậy cưng.” DIệp Thần liền chạy đến ôm ôm ấp ấp nàng. Xem thử mấy ngày không gặp có mập lên chút nào không đây.


“Ngươi vậy mà lừa ta.” Hoàng Dung liền không ngậm được mồm nói. Chỉ có cảm giác mà ngươi như vậy nói được sao.
“Chẳng qua ngươi thành thật quá thôi, mới để cho ta lừa về nhà làm lão bà à.” Diệp Thần bỉ ổi nói.


“Hứ ai cần làm lão bà ngươi. Lúc nãy còn cùng người khác bàn chuyện tạo em bé. Giờ liền chuyển sang như vậy chàng chàng thiếp thiếp với ta.Đúng là con người hai mặt.” Hoàng Dung liền khinh bỉ hắn.
“Ngươi sai, ta nào có như vậy.” Diệp Thần lập tức nghiêm túc đạo.


“Ngươi giận sao, ta thực ra chỉ…” Thấy Diệp Thần như vậy nghiêm túc Hoàng Dung cũng có chút nói. Nàng chính là không lên nói hắn như vậy a.


available on google playdownload on app store


“Ta rõ ràng hiện tại chính là bốn mặt được không.” Diệp Thần bĩu môi. TÍnh ra hắn hiện tại cùng bốn nữ nhân dây dưa không rõ lấy đâu ra hai mặt rõ ràng là bốn mặt.
Hoàng Dung nghe thấy vậy mắt liền trợn tròn. Tên này quả nhiên mặt dày không nổi mụnn nha. Nói vậy mà mặt cứ chơ chơ ra.


“…..( do dơ bẩn quá lên liền để dấu chấm amen.)” Hoàng Dung liền lên tiếng giáo huấn hắn.


“Được rồi mà, Dung nhi dạo này từ hôm qua đến giờ đều không thấy nhà ngươi rốt cuộc chạy đi đâu nha.” Diệp Thần bịt lỗ tai lại nói. Cái này cô nàng quả nhiên là cong lực thâm hậu nha. Đến cả tổ tiên hắn đều moi ra nói à.


“Coi như nhà ngươi có lương tâm, ta tìm ngươi thực cực khổ ngươi biết không hả.” Hoàng Dung phồng má nói.
“Ta đương nhiên… không biết nha. “ Diệp Thần thành thật nói.


“Ngươi tại đây ăn lẩu rắn của ngươi đi. Ta không thèm cùng ngươi nói.” Hoàng Dung liền dậm chân nói. Tên này vẫn thích bắt nạt nàng à.
“Tốt không đùa ngươi được chưa, bây giờ nói a em thích ăn gì để anh cúng nào.” Diệp Thần liền kéo nàng lại.


“Còn nói không trêu ta. Ta còn chưa có lên ban thờ. Dung nhi sẽ về nhà.” Hoàng Dung liền giở tính đại tiểu thư ra.
Hai người trêu đùa giằng co một lúc thì bụng Hoàng Dung lại réo lên.
“Tiếng gì vậy nhỉ?” DIệp Thần biết liền giả ngu hỏi.


“Ngươi nghe lộn, ta không có nghe thấy gì à.” Hoàng Dung liền đỏ mặt chối phắt chuyện này.
Nhưng trời trêu người, để bụng nàng lại lần nữa kêu lớn lên.
“Ta rõ ràng nghe thấy tiếng phát ra từ bụng ngươi nha.” Diệp Thần liền nói với nàng.


“Ngươi biết còn hỏi.” Hoàng Dung thấy chối không được đành nhận.
“Để ta đi mua chút gì cho ngươi ăn. “ Diệp Thần nắn nắn cái mũi nàng nói.
“Không cần, đồ ăn người khác làm ta nuốt không có trôi.” Hoàng Dung ngăn Diệp Thần lại nói.


“Vậy phải làm sao đâu?” Diệp Thần gãi đầu hỏi.
“ĐI theo ta.” Hoàng Dung lập tức kéo Diệp Thần chạy ra khỏi khách điếm.
Một lúc sau, hai người liền tại bên bờ sông tìm đồ làm thức ăn.


“Đây là lần đầu ta được ăn thịt con rắn to như vậy à.Cái này rắn hôm đó liều trộm ra cũng đáng.” Hoàng Dung vừa nướng vừa nói.
“Thế hôm đó ai còn nói ta ch.ết vì miếng ăn đâu.” Diệp Thần liền khinh bỉ nàng.
“Ta có nói sao.” Hoàng Dung làm bộ bơ không biết.


“Thế nào thịt rất ngon đi. Ta nói cái này là chất đại bổ a. Ăn nhiều chút tốt cho cơ thể.” Diệp Thần thấy nàng ăn ngon lành cũng vui vẻ nói.
“Rất tốt cho cơ thể sao cụ thể à.” Hoàng Dung thấy cái này ăn vào liền có dòng nước ấm chảy trong nàng khiến nàng nội lực gia tăng nhiều à.


“Người ta nói ăn gì bổ lấy a. Ngươi là con gái không có rắn nhỏ thì liền ngực to ra à.” Diệp Thần không biết nói sao liền lấy ra cái giải thích thâm thúy đến nói. Chẳng lẽ nói cho nàng ăn nhiều vào thì sẽ tốt trong truyện giường chiếu chắc.


Hoàng Dung nghe thấy thế liền lấ thêm vài khúc nướng lên ăn lấy ăn để.” Ngươi cũng ăn đi.” Dung Nhi quan tâm đưa cho hắn một khúc nói.
“Cảm ơn.” Diệp Thần vốn đã no nhưng cũng tiếp nhận lấy.
Vừa cắn vào miệng.


“Oa thật ngon nha, không ngờ ngươi lại nấu tốt như vậy.” DIệp Thần liền khen lấy khen để.
“Thật sao, ta cũng biết ngay mà. Trước đây ngươi chưa từng được ăn ngon như vậy đi.” Hoàng Dung liền vui vẻ bay lên chín tầng mây.


“Không ta từng ăn đồ ăn ngon hơn thế này nha. Nhưng lại không nhớ ra.” Diệp Thần trầm tư một lúc nói.
“Ngươi bốc phét vừa thôi muốn khen thì cứ khen đi.” Hoang Dung liền cho là Diệp Thần có ý trêu trọc nàng.


“Ta nói thật, ta cùng với một người đã ăn qua. Người đó còn khen ta nấu nữa.” Diệp Thần muốn thuyết phục nàng.
“Được rồi vậy ngươi nói xem ngươi cùng người nào ăn.” Hoàng Dung gật đầu hỏi.


“Ta cùng…cùng ai nhỉ?” Diệp Thần định nói xong lại không phát ra được. Cứ cảm giác như có cái gì chặn ở cửa miệng mình vậy. Cảm giác mơ hồ không rõ ràng càng ngày càng nhiều ra à.
“Ngươi làm sao vậy đừng làm ta sợ.” Hoàng Dung liền thấy Diệp Thần có chút thất thần liền vỗ vai hắn hỏi.


“Ta không sao, chẳng qua cảm thấy như mình bỏ quên thứ gì đó.” Diệp Thần bình tĩnh lại nhìn Dung Nhi cười thoáng chấn tĩnh nàng.
“Rất quan trọng sao.” Hoàng Dung liền hỏi.
“So với ta mạng còn quan trọng.” Diệp Thần khẳng đinh.


“Không sao, cứ từ từ là được, ngươi còn rất nhiều thời gian không phải sao. Đã thế còn có ta bên cạnh giúp đỡ ngươi.” Hoang Dung liền ôm lấy Diệp Thần vào trong ngực an ủi hắn.
“Thật mềm, cũng co dãn nữa.” DIệp Thần liền lẩm bẩm.


Hoàng Dung liền vứt cái hái hoa tặc ra khỏi ngực, đỏ mặt nhìn hắn. Tên này không biết lãng mạng là gì sao?
“Ấy ta không cố ý, chúng ta lại thế nào. Ta còn rất thương tâm. Tâm hồn bé bỏng cũng cần được chăm sóc.” Diệp Thần thấy có chút hối hận lỡ lời nói.


“Mơ tưởng định chiếm ta thêm tiện nghi không có cửa cho ngươi đi.” Hoàng Dung lườm hắn nói. Tâm hồn ngươi mà bé nhỏ cần chăm sóc ta thấy là ɖâʍ hồn thì đúng hơn à.
“Cửa sổ không được sao. Ta đi cửa sổ cũng được, ta thực ra không đi cửa chính cũng được” Diệp Thần cố gắng níu lại.


“Không muốn ch.ết ngươi có thể thử.” Hoàng Dung giơ lên nắm đấm nhỏ nói.
“Đúng thật là một phút bốc đồng. Rút không kịp.” Diệp Thần thở dài tiếc nuối không kịp rút lại lời nói.


“Hai người các ngươi trẻ tuổi thật vui vẻ a.” Bỗng một tên lão ăn mày tay chín ngòn run run từ đâu liền ló mặt ra nói.
“Ân, lão ăn mày. Nhìn vợ chồng người khác như vậy thân mật không tốt đâu.”Diệp Thần liền trách móc.


“Ta cũng không cố ý tại ta đói quá, các ngươi lại như vậy nướng thịt nên muốn nếm thử một chút liền à.” Lão ăn mày nhìn thịt rắn nướng liền nuốt nước bọt nói.


“Vậy đi, tiền bối ngươi liền ngồi xuống chỗ này ăn.” Hoàng Dung thấy lão ăn mày khinh công bất phàm liền xuất hiện cạnh bọn họ liền thông minh mời đón.


“Cái này thực quá tốt hai người quá tốt bụng đi.” Lão ăn mày ngồi xuống liền nhâpj gia tùy tục không hề có chút nào ngại ngùng thoải mái ăm uống.


“Ta từ lúc sinh ra đời chưa bao giờ được ăn đồ ăn ngon như vậy. Nếu như có chút rượu liền có thể tốt uống à.” Lão ăn mày hạnh phúc nói.


“Tất nhiên là phải ngon rồi nha. Ta nói lão già ngươi không nghe thiên hạ có câu, đồ ăn trộm mới là đồ ăn ngon nhất, miếng cuối cùng chính là miếng quý nhất sao.” Diệp Thần khinh thường nói.


“Hóa ra con này rắn là các ngươi đi trộm đâu. Hai người rốt cuộc trộm ở đâu vậy.” Lão ăn mày liền hứng thú hỏi. Thịt rắn này là hảo hạng nha, nếu có thể để mình đi trộm được quá tốt.


“Chính là nhảy vào bên trong Vương Phủ của Hoàn Nhan Hồng Liệt trộm ra nha. “ Diệp Thần liền nhẹ như lông hồng nói.
“Hai tên trẻ tuổi các ngươi nói khoác không biết ngượng, Hoàn Nhan phủ với các ngươi võ công vốn không thể vào.” Lão ăn mày cười lớn.


“Xem ra, ngươi cũng rất am hiểu võ công đâu, Bắc Cái lão đầu.” Diệp Thần cũng cười.
Hai người nhìn nhau chỉ chỉ chỏ chỏ cười rồi Bắc Cái lão đầu liền vơ thịt rắn gói vào muốn chạy.
“Ấy, tiền bối người không tính cứ thế đi chứ.” Hoàng Dung liền muốn giữ lại.


“Ta già rồi ăn no liền muốn đi ngủ nha. Chúng ta liền tạm biệt đi.” Lão ăn mày liền nói.
“Vậy sao, thật tiếc nha rượu này liền không có người cùng uống đâu.” Diệp Thần từ bên người lấy ra một cái hồ lô mở ra, khiến hương thơm bay ngào ngạt khắp nơi.


“Ân, tiểu tử ngươi rốt cuộc là ai tại sao biết ta?” Lão ăn mày không kìm được mùi rượu liền quay đầu lại nói với Diệp Thần. Muốn trêu ngươi hắn sao.
“Muốn biết tên người trước tự giới thiêu.” Diệp Thần không yếu thế nói.


“Ta họ Hồng, đứng thứ bảy. Gọi ta THất Công đi.” Hồng Thất Công liền xưng tên.
“Quả nhiên là hắn.” Hoàng Dung liền nghĩ, nàng đoán quả nhiên không sai.


“Tại hạ chính là giang hồ đồn thổi soái ca đệ nhất thiên hạ Diệp Thần, đi không đổi tên ngồi không đổi họ. “ Diệp Thần liền dùng màn giới thiệu đầy đặc sắc nói.
“Tại sao lại nhận ra ta là Bắc Cái đâu.” Hồng Thất Công tò mò.


“Chỉ có mù mới không nhận ra à. Ngươi xem cầm trên tay cây gậy đánh chó bằng ngọc xanh như vậy. Thử hỏi trong cái bang thằng nào ngu mua cây gậy như thế đi ăn xin chứ.” Diệp Thần chỉ cây gậy nói.


“Cái gì gậy đánh cho đây là ta Đả Cẩu Bổng chấn bang chi vât được không.” Hồng Thất Công không phục nói.
“Tốt không nói, ngươi còn không đi đi ở lại làm phiền bọn ta không thấy mệt sao.” Diệp Thần nhấp trên môi bình rượu nói.


“Ta lại thấy không có buồn ngủ nha, ở lại cùng ngươi uống rượu tốt thế nào. Trong thiên hạ chưa có cái nào rượu ta chưa thử nhưng vẫn không biết rượu ngươi rốt cuộc thuộc loại nào đâu. “ Hồng Thất Công nhìn Diệp Thần như vậy thoải mái uống liền thèm thuồng nói.


“Lão đầu ta nói cái này rượu uống vào phải có giá của nó đấy.” Diệp Thần liền cười nói.
“Tốt ta cái lão ăn mày già cả ngươi còn như vậy lạnh lùng. Ngươi xem cô nàng này tốt bao nhiêu.” Hồng Thất Công liền muốn cầu cạnh Hoàng Dung.


“Rượu là của Diệp Ca ca hắn không cho ta cũng đành chịu.” Hoàng Dung cũng không có ngu liền nói.
“Được hai cái tiểu quỷ muốn cái gì đâu.” Hồng Thất Công liền nói thẳng.
“ Cây gậy đánh chó này rất tốt đi, thế nào một bầu rượu đổi nó a.” Diệp Thần liền chỉ cây gậy nói.


“Là đả cẩu bổng không phải đánh chó gậy.” Hồng lão liền nhắc lại.
“Khác nhau sao. Tốt hơn ngươi nên cân nhắc kỹ” Diệp Thần cười nói. Dám nói võ công hắn không được, còn phá hắn chuyện tốt cho ngươi đẹp mặt.


“Có thể đổi cái điều kiên sao.” Hồng lão Thất CÔng liền nói. Đồ chấn bang mang ra ngoài bán về sau cái bang nào có thể ra giang hồ xông pha.
“Cũng được nha, người xem hai chúng ta lang bạc giang hồ rất guy hiểm a, chỉ cần Thất Công chịu dạy hắn vài môn tuyệt kỹ liền được à” Hoang Dung liền tinh ranh nói.


“Được vậy ta liền dạy ngươi mấy cái võ công đi.”Hông Thất Công liền vui vẻ đồng ý. Võ công cơ bản hắn không thiếu kiếm cái nào dạy bừa là được.
“Ấy không được ta muốn Thất Công Hàng Long Thập Bát Chưởng hoặc là Đả Cẩu Bổng Pháp a.” Hoàng Dung lộ ra dã tâm.


“Cái này không được nha, hai món này là ta bang chấn môn võ học. Trừ phi hắn chịu bái ta làm thầy.” Hồng Thất Công cười khổ. Đây là trắng trợn vơ vét sao.


“Ta không có ý định làm ăn mày nha. Bái cái này lão ăn mày làm sư phụ quá mất mặt.” Diệp Thần liền từ chối lập tức ăn cái lườm của Hoàng Dung.
“Ta cũng không thèm thu đồ đệ như ngươi.” Hông Thất Công liền giận nói, cái gì mất mặt hắn chính là Ngũ Tuyệt một trong Bắc Cái à.


“Không phải không thèm mà là không dám đi. Ngươi có cái gì có thể dạy cho ta đâu. Cái gì Giáng Long chắc để bắt muỗi, còn đả cẩu bổng pháp học về đánh chó chắc. Hai cái này võ công ta mới ném xó không cần.” Diệp Thần khinh bỉ nói.


“Ấy, tiểu tử hôm nay lão ăn mày ta không cho ngươi thấy hàng liền không phục đâu. Được nhìn cho kỹ ta Giáng Long Thập Bát Chưởng cùng Đả Cẩu Bổng Pháp đây.” Hồng Lão liền tự ái nhảy ra biểu diễn hai môn tuyệt học này.


Dù sao hai môn này cũng là bí cắp chân quý, nếu nhìn qua một lượt là có thể ghi nhớ toàn bộ thì đã không xứng tuyệt học.


Hoàng Dung liền muốn dùng mình trí nhớ để sao chép lại nhưng liền thất bại nha, động tác quá nhanh còn như vậy phức tạp nàng nhìn được nửa chiêu còn lại đều không được à.


“Thế nào tiểu tử ngươi xem hai bộ võ công này thế nào.” Hồng Thất Công liền cười nói. Mở mắt chưa con, còn tý tuổi liền quên hết cả tổ tông là ai rồi à.


“Cái này cũng xem là võ công sao. Ta thấy là giống trò hề hơn à. Nhìn cái liền học được chẳng có chút khiêu chiến. Còn đang mong chờ đâu. Ai ngờ lại như vậy đồ phế phẩm.” Diệp Thần thở dài thất vọng nói.


Hoàng Dung cùng Hồng Thất Công đều trơn mắt, cái gì mà phế phẩm nhà ngươi cho rằng võ công này xưng bá thiên hạ ai cũng thèm ước là phế phẩm quả thực là giận không thể một đập giết ch.ết ngươi loại này phá của.


“Ngươi bảo ngươi nhìn liền học. Được chỉ cần ngươi có thể làm được. Ngươi bảo ta làm gì ta cũng làm” Hông Thất Công giận quá liền nói.
“ Là ngươi nói.” Diệp Thần liền vứt cho Hồng Thất Công bình rượu nói.
“Nếu ngươi thất bại đâu.” Hồng lão cười.


“Ta bí kíp nấu rượu cho ngươi thế nào.” Diệp Thần liền xằng phẳng.


“Diệp ca ca hay là bỏ đi.” Hoàng Dung liền muốn ngăn cản. Nàng không tin có người hơn nàng thông minh từ xưa đến nay nàng đều là nhìn võ công một lần là có thể nhớ nhưng mấy môn tuyệt học này đều chỉ có nhớ đến nửa chiêu à.


“Tin tưởng người đàn ông của ngươi. Ta phải dạy cho hắn một bài học người đàn ông vĩ đại bởi những hành động, không phải là chỉ trên lời nói. ” Diệp Thần vỗ vai Hoàng Dung an tâm nàng.


“Được tiểu tử rất thú vị ta muốn xem ngươi thế nào hành động đâu. Ngươi nên nhớ có những thứ không phải ngươi có thể nói. Cố quá thành quá cố đấy.” Hồng Thất Công cười khinh bỉ.


“Cứ cười đi, vì sau đây ngươi sẽ không thể cười được nữa đâu.” Diệp Thần liền âm trầm nói.
Muốn cùng hắn đấu, không phải già như cáo là có thể.






Truyện liên quan