Chương 29
"Chú Thiên, lời hứa hẹn của chú đối với tôi mà nói không có ý nghĩa gì, tôi biết thuật xem tướng, tôi muốn nhắc nhở về vận thế tương lai của chú, không biết chú có nguyện ý nghe hay không?"
Suy nghĩ một chút, Tả Tu nói.
Mắt Thiên Linh của anh có thể nhìn thấy số mệnh và dùng để phán đoán tiền đồ của một người rất chuẩn xác.
Mà số mệnh của Tô Nam là hồng sát, đây là dấu hiệu xui xẻo lớn.
Tô Nam Thiên ngây ra một lúc, nhưng lại cười sang sảng, nói: "Nếu cậu Tả biết thuật xem tướng, vậy vận thế của tôi thế nào, xin cậu cứ nói thẳng?"
Tả Tu nói: “Trong vòng một tháng nữa chú có tai ương đẫm máu, hơn nữa còn là tai họa chí mạng, hi vọng chú Thiên phải cẩn thận làm việc.”
Tai ương đẫm máu!
Bốn chữ này làm cho đám người Tô Thanh Nhiễm đều biến sắc.
Mặc dù Tô Nam Thiên không biến sắc, nhưng đồng tử cũng không nhịn được co rụt lại.
Ông ta liếc mắt nhìn Tả Tu, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: "Cảm ơn cậu Tả đã nhắc nhở, nhưng mà Hải Thành to như thế, người dám khiến cho tôi thấy máu dường như còn chưa ra đời đâu! Tô Nam Thiên tôi có ân báo ân có thù báo thù, lời hứa của tôi với cậu Tả sẽ luôn có giá trị, tạm biệt!"
Dứt lời, Tô Nam Thiên trực tiếp cúp điện thoại, hiển nhiên là có chút khó chịu!
Tả Tu lắc đầu, anh đã nhắc nhở rồi, nếu đối phương không nghe, vậy cũng là số mệnh của ông ta.
“Tả thần y, cậu không nên nói với Tô Nam Thiên như vậy, cậu có biết thân phận của ông ta không?” Lúc này Đào Chính Quân mới nói.
“Thân phận gì?”
"Ông ta được xưng là vương giả ngầm của Hải Thành ba mươi năm nay, biệt hiệu Thiên Vương! Một người ngang ngược có dã tâm như thế, trong lòng vô cùng tự tin, làm sao có thể tin tưởng thuật đoán mệnh của cậu được chứ." Đào Chính Quân nói.
Tả Tu và Liễu Phi Phi đều rất chấn động.
Không ngờ cha của Tô Thanh Nhiễm lại là nhân vật bá vương đáng sợ như thế!
“Cho dù ông ta có là Thiên Vương, cũng không sống quá một tháng, cho nên tôi nói lời hứa của ông ta không có bất kỳ ý nghĩa gì.” Tả Tu lắc đầu.
Ánh mắt Đào Chính Quân sáng ngời, vội vàng hỏi: “Vậy vận thế tương lai của tôi thế nào, mời Tả thần y xem giúp tôi được không?”
"Cục trưởng Đào không cần lo lắng, người tốt tự có thiên tướng, lúc trước tôi nói ông có thể lên vị trí tỉnh trưởng, chỉ cần ông cố gắng thì nhất định có thể thành công!"
Tả Tu thản nhiên cười.
“Ha ha ha, Tả thần y nói rất đúng, hôm nay tôi mời cậu uống rượu!”
Đào Chính Quân lập tức hiểu được, hưng phấn nói.
“Vết thương của ông còn chưa khỏi hẳn, hai ngày nữa mới có thể uống rượu.”
“Vậy hôm nay tôi mời cậu uống rượu, Tả Tu, chúng ta không say không về!”
Liễu Phi Phi nói.
“Hôm nay thì thôi đi, tôi còn phải đi làm một số việc, chờ bãi cát đá khởi công, chúng ta sẽ lại chúc mừng.”
Tả Tu từ chối, ba người lập tức trở về.
Sau khi Tả Tu chuyển một trăm triệu vào tài khoản của Liễu Phi Phi, Liễu Phi Phi kích động vội vàng chuẩn bị cho công nhân đi làm lại.
Đưa Tả Tu trở lại quán ăn sáng, cuối cùng Đào Chính Quân cũng nhắc nhở: “Tả thần y, Vương Tuyên Kim nhất định sẽ trả thù cậu, cậu phải đề phòng.”
"Cục trưởng Đào, tôi cũng đang muốn hỏi ông, nhà họ Vương này hoành hành ngang ngược, âm thầm hại ch.ết rất nhiều người, nghe nói Vương Tuyên Kim từng đâm ch.ết một nữ sinh, sao còn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thế?"
Tả Tu hỏi.
"Tả thần y, nhà họ Vương đã thuê người đứng ra nhận tội, tôi cũng muốn bắt cha con bọn họ, nhưng nhà họ Vương được Chu Phật Lễ ở tỉnh phủ hậu thuẫn, Vương Kiệt không chỉ cưới con gái của đại quản gia của nhà họ Chu, mà còn đưa em gái của mình đến làm vợ lẽ cho Chu Phật Lễ, nhà họ Chu là một gia tộc giàu có cấp hai ở tỉnh phủ, thế lực này thuộc về đại gia tộc dưới trướng lục đại hào môn, cho nên muốn làm nhà họ Vương sụp đổ còn khó hơn lên trời!"
Đào Chính Quân thở dài một tiếng.
“Cho dù là trời, tôi cũng muốn đâm anh ta một lỗ! Tôi nhất định sẽ diệt nhà họ Vương này!”
Tả Tu nói chắc như đinh đóng cột.
“Vậy cậu phải cẩn thận, có gì cần giúp đỡ, cậu cứ gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào.”