Chương 4

Hồi đó Trác Kiếm và Hàn Hiểu là một đôi bảo bối trong mắt thầy giáo: chiều cao ngang nhau, diện mạo trắng trẻo đang yêu giống nhau, thành tích học tập không chênh nhau là mấy, hoạt động ngoại khóa cũng ăn ý như nhau. Vì thế đương nhiên thầy giáo luôn cử hai người tham gia các hoạt động thi đấu, cũng vô tình biến họ thành một đôi hợp tác ăn ý vô cùng.


Mà lần xuất hiện lung linh nhất của hai người là trong một lần diễn văn nghệ, tiết mục của lớp bọn họ là tốp ca, hai người là hát chính. Thầy giáo chuẩn bị cho hai người trang phục màu tím: của bé gái là váy dài màu tím nhạt duyên dáng yêu kiều, còn bé trai là áo lông màu tím đậm cùng với quần dài màu đen ổn trọng hào phóng. Hai người sóng vai đứng cạnh nhau, tựa như hai con bướm xinh đẹp.


Cũng bởi thường xuyên hợp tác nên hai người gắn bó như hình với bóng, sau khi tan học phải ở lại luyện tập nên hay về trễ, hai người đói muốn hoa cả mắt, thường hay mua đồ ăn vặt ở hàng quán bên đường lấp đầy bụng trước khi về ăn cơm mẹ nấu. Trí tuệ của trẻ thơ đều đúc kết từ kinh nghiệm thực tế, năm rộng tháng dài dần dần hình thành thói quen: hai người khẩu vị giống nhau, nhưng đều nhớ là phải tự mua đồ ăn khác nhau, như thế mới đổi đồ ăn cho nhau được, mỗi người một chỉ phần tiền lại có thể ăn hai món khác nhau, thật là thích.


Lần đầu tiên có ý tưởng này là khi mỗi người đều mua một gói bánh trứng, Trác Kiếm mua bánh trứng sữa nhân hạch đào còn Hàn Hiểu mua bánh trứng nhân vừng trắng. Trác Kiếm ăn một lát, nói: “Tớ ăn no rồi, còn chỗ này bọn mình ăn chung đi, gói của cậu còn dư cứ để dành đó, khi nào đói lại ăn tiếp.”


Hàn Hiểu nghe vậy lúng túng đưa gói bánh của mình qua.
Trác Kiếm nói: “Tớ không cần, cậu cứ để dành đó mà ăn.”
Hàn Hiểu ngượng ngùng: “Không phải, tớ chỉ còn một cái cuối cùng này thôi…”


Trác Kiếm tròn mắt nhìn cô, vì thế cô thừa dịp đem phần bánh còn lại của anh ăn sạch sẽ.
Trác Kiếm phục hồi tinh thần lại, nhún vai ra vẻ người lớn nói: “Người nhỏ vậy mà ăn nhiều thế!”


available on google playdownload on app store


Hai người lần đầu tiên sử dụng máy bán hàng tự động cũng là cùng một nơi, đó là năm học lớp sáu, tiết mục văn nghệ của bọn họ được nhà trường chọn đi qua Nhật Bản biểu diễn. Giữa trưa khách sạn vô cùng yên tĩnh, giáo viên và các bạn học đều ngủ trưa, Hàn Hiểu lại tự nhiên thèm ăn bánh trôi trông vô cùng hấp dẫn bày trong máy bán hàng tự động.


Dù sao cũng là con gái, cô không dám vi phạm nội quy, nhưng thật sự không thể nhịn được đành rón rén mở cửa đi ra đến phòng Trác Kiếm bên cạnh nhẹ nhàng gõ ám hiệu.


Cũng không dám hi vọng anh bước ra, nhưng hôm đó anh như nhớ tới buổi trưa của nhiều năm về trước khi cô không ngủ được, hai người cùng đùa nghịch với nhau.


Anh dắt cô đi, hai người một trước một sau lén lút đến trước máy bán hàng tự động. Nhét tiền giấy vào khe hở, một đống tiền xu leng keng rơi ra, Hàn Hiểu sợ tới mức dựng hết tóc gáy, vội ngó nghiêng xung quanh coi giáo viên có tỉnh dậy cầm gậy đến gõ cô không.


Mà trong lúc cô luống cuống như vậy máy bán hàng còn bị điên, nhận tiền rồi mà chẳng chịu đưa bánh ra. Hàn Hiểu quýnh lên, kéo tay Trác Kiếm ý nói bỏ đi, mau mau chạy về.


Trác Kiếm bực mình, không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, xắn tay áo bắt đầu lắc mạnh máy bán hàng, tới mức nó kêu loảng xoảng. Hàn Hiểu ngơ ngác há miệng, sợ hãi mà không dám hét to, vội lấy hai tay bịt tai lại, giống như làm vậy sẽ không có ai nghe thấy.


Cuối cùng nghe “phịch” một tiếng, Trác Kiếm lấy hai ngón tay chọt chọt vai cô, cô mặt mũi trắng bệch quay lại. Anh một tay đưa cái túi nhựa cho cô, một tay đút túi quần, tựa như chẳng có chuyện gì hết.


Hôm đó lúc quay lại cửa phòng, Trác Kiếm nhịn cười nói với Hàn Hiểu: “Cuối cùng tớ cũng biết được, hóa ra câu “bịt tai trộm chuông” không phải bịa ra mà nói, chuyện lạ có thật cơ đấy!”


Cả hai người đều biết bạn gái mỗi ngày gọi điện cho Trác Kiếm là ai, nhưng bọn họ đều không nói cho giáo viên và bố mẹ. Cùng giữ im lặng vì không muốn chuyện bé xé ra to, mà cũng vì chẳng muốn có liên hệ gì với con người không biết ý tứ kia.


Bạn gái đó tên là Kiều Tiếu, chuyển đến từ năm lớp bốn. Người trông cũng dễ thương mà tính cách lại chẳng ai ưa nổi.


Hồi đó Hàn Hiểu và Trác Kiếm ngồi cách nhau một lối đi, còn Kiều Tiếu ngồi trước Trác Kiếm. Cô ta hay hát những bài hát Hồng Kông đang thịnh hành, cứ quay xuống đong đưa đầy ẩn ý với Trác Kiếm.


Hàn Hiểu nhớ nhất cô ta hay hát bài nhạc phim “Tình nghĩa vô giá” lúc bấy giờ cứ chiếu suốt trên truyền hình: “Vì chưa từng có được nên sẽ không bao giờ mất đi, em yêu anh, yêu anh mà không thể nói ra, đành đứng phía sau dõi bước theo anh.”
Đây rõ ràng là tỏ tình một cách trắng trợn!


Vậy mà Trác Kiếm luôn tỏ vẻ không nghe thấy, mới nhỏ tuổi mà bình tĩnh hơn nhiều người.


Thật ra Kiều Tiếu cũng rất nhiệt tình với Hàn Hiểu, thậm chí đôi khi Hàn Hiểu cảm thấy mình là bạn gái mà Kiều Tiếu quý trọng nhất. Kiều Tiếu hay quấn quýt lấy cô, Hàn Hiểu cũng không rõ người mà cô ta bám lấy thực sự là mình hay Trác Kiếm. Kiều Tiếu cũng thường hay nắm tay Hàn Hiểu khen lấy khen để: “Diệp Hàn Hiểu cậu dễ thương thật đấy, học cũng thật giỏi này, tính tình cũng vô cùng hiền lành tốt bụng này, múa cũng thật là đẹp này, hát cũng hay này, giọng đọc cũng vô cùng truyền cảm đi sâu vào lòng người này…”


Hàn Hiểu sờ mũi miễn cưỡng nghe xong một chuỗi lời nịnh nọt quá đáng của cô ta. Sau này có một lần cô cùng Trác Kiếm lái xe đi du lịch, cảnh đẹp ở ngoại thành khiến người ta vui vẻ thoải mái, Trác Kiếm bèn cảm thán: “Bầu trời thật trong xanh này, cây cũng thật xanh này!”


Hàn Hiểu xì một tiếng ôm bụng cười không dừng được.
Trác Kiếm vặn hỏi cô cười cái gì, cô không dám khai là anh nói chuyện giống y Kiều Tiếu, đành phải nói: “Sao cậu lại giống Quỳnh Dao như vậy chứ! Nhân vật trong truyện Quỳnh Dao đều nói: em thật đáng yêu này, anh yêu em vô cùng yêu em này… Ha ha!”


Trác Kiếm mặt tối sầm, nói: “Quá đáng quá thể!”
Hàn Hiểu cười muốn rớt từ trên xe xuống.
Mà đó cũng là quãng thời gian tốt đẹp cuối cùng trong kí ức của hai người.


Trác Kiếm ghét Kiều Tiếu không hẳn chỉ vì chuyện “đặc biệt” xảy ra cuối năm lớp năm. Trước trước chuyện đó Hàn Hiểu tuy không thích Kiều Tiếu nhưng không đến nỗi ghét cô ta như vậy.


Hàn Hiểu không thích Kiều Tiếu vì cô ta hay bàn tán sau lưng cô. Thật ra cũng chẳng có gì quá đáng, Hàn Hiểu chỉ nghe cô ta nói với người khác những câu như: “Diệp Hàn Hiểu trông cũng được đấy chứ, mang vẻ đẹp của người Châu Phi, y chang mỹ nữ Châu Phi!”


Hồi đó Hàn Hiểu còn nhỏ, chẳng biết da đen hay trắng đẹp như thế nào cả, cũng chẳng quan tâm bề ngoài mình ra sao, hơn nữa nghỉ hè không cần đi diễn văn nghệ, không cần bôi phấn trắng điểm má hồng, vì thế cô hay phơi nắng, da đen thui.


Kiều Tiếu nói đều là sự thật, có vẻ như đang khen cô nhưng không biết vì sao lại khiến người ta cảm thấy khó chịu, như đang nói đểu vậy.
Hàn Hiểu có thể hiểu được một chút vì sao Kiều Tiếu thích Trác Kiếm mà Trác Kiếm lại ghét cô ta như thế.


“Không biết vì sao” là một thứ cảm giác rất khó lí giải, nó khiến bạn không thể hình dung rõ ràng, chỉ có thể tự mình cảm nhận, sẽ bám rễ cắm cọc trong lòng bạn, không thể thay đổi.


Chuyện khiến Trác Kiếm hận Kiều Tiếu thấu xương, cũng như mở màn để Hàn Hiểu cực kỳ ghét Kiều Tiếu bắt đầu như sau:


Bởi vì Trác Kiếm và Hàn Hiểu vô cùng thân thiết, mà anh là con trai còn lớn hơn Hàn Hiểu một chút, Hàn Hiểu được anh chiều riết sinh ra một vài tật xấu. Nhưng chỉ sinh tật xấu với anh thôi và cũng chỉ mình cô được quyền đó.


Ví dụ trẻ con ngứa tay đều thích cào người khác, mà đối tượng ngứa tay của Hàn Hiểu chính là Trác Kiếm. Có thời gian nghiêm trọng nhất, hai mu bàn tay của Trác Kiếm đầy vết móng tay cào, chảy máu để lại vết sẹo dài. Mỗi lần anh đều im lặng chịu đựng để cô cào, chưa bao giờ ăn miếng trả miếng.


Qua thời kì đó anh mới nói cho cô, thật ra hồi ấy mẹ thấy tay anh cứ bị thương cứ tưởng côn đồ bắt nạt, lo lắng định đến trường tìm giáo viên, cuối cùng bị đứa con bảo bối uy hϊế͙p͙ tuyệt thực nên mới thôi.


Lại tỉ như vì bố có tiền nên Trác Kiếm có một hộp bút viết sang chảnh đủ loại. Những cây bút đó đều có cấu tạo phức tạp, mà thú vui duy nhất của Hàn Hiểu là lén mang chúng đi rồi tháo tung ra, sau đó lại lén để lại chỗ cũ, cuối cùng là che miệng cười trộm ngắm vẻ mặt phát điên của Trác Kiếm khi mở hộp bút ra.


Mà Trác Kiếm mỗi lần tức giận xong chỉ đành ngồi lắp lại bút, rồi nhìn cô thở dài: “Haiz!”
Hôm đó lớp có tiết thể dục, giữa tiết Kiều Tiếu xin nghỉ. Đến khi học xong Trác Kiếm cùng Hàn Hiểu về lớp, Trác Kiếm mở hộp bút ra chợt quay qua nhìn Hàn Hiểu.


Hàn Hiểu thấy anh nhìn mình chằm chằm, quay lại thấy cũng ngạc nhiên vô cùng – cái hộp đầy những linh kiện tán loạn, hình ảnh quen thuộc như vậy không thể bàn cãi!
Cô vô tội nhìn Trác Kiếm: “Không phải tớ làm, cậu cũng biết mà.”


Cả buổi cô đều ở cùng Trác Kiếm, Trác Kiếm cũng biết đúng là cô không có thời gian “gây án”.
Mặt anh tối sầm, giơ hộp bút lên nói to: “Ai?!”
Phòng học ồn ào náo loạn chợt yên tĩnh. Hồi đó Trác Kiếm đã là nam sinh cao nhất lớp, lời nói của anh cũng khiến mọi người sợ hãi.


Kiều Tiếu quay lại, nhìn Trác Kiếm cười hì hì.
Loại phản ứng trơ trẽn như vậy khiến người khác vô cùng tức giận, vô cùng ghét.
Trác Kiếm vung tay, lạnh lùng gạt một cái, hộp bút cùng đống vỏ bút linh kiện leng keng rớt xuống đất.
Kiều Tiếu gục xuống bàn khóc ầm lên.


Hàn Hiểu cũng thấy sợ, vội vàng khuyên giải, kéo tay áo Trác Kiếm: “Đừng gây chuyện nữa, mau nhặt lên, sắp vào học rồi.”
Trác Kiếm vẫn không nhúc nhích: “Những thứ kia tớ không cần!”


Hàn Hiểu không biết làm sao, sợ lát giáo viên đến lại phiền phức, đành vội ngồi xuống nhặt đống ruột bút vỏ bút lên cho anh. Các bạn học lúc này mới tỉnh lại, cũng chạy lại giúp.


Đặt hộp bút vào tay Trác Kiếm cũng vừa lúc chuông reo, Trác Kiếm bước nhanh xuống cuối lớp, ném hộp bút vào thùng rác, nói được làm được.
Đó là lần đầu tiên Hàn Hiểu thấy Kiều Tiếu thật đáng ghét!


Cô ta bắt chước người khác cũng không nghĩ xem ai có thể bắt chước, chuyện nào có thể bắt chước chuyện nào không. Mà tại vì cô ta bắt chước Hàn Hiểu, khiến cho Hàn Hiểu thấy trong chuyện làm Trác Kiếm nổi giận cũng có lỗi của mình.


Hơn nữa, từ đó trở đi, dù Trác Kiếm vẫn cưng chiều Hàn Hiểu, nhưng Hàn Hiểu không tiếp tục thú vui biến thái kia nữa. Giống như Trác Kiếm thấy những cây bút đó bị vấy bẩn, Hàn Hiểu cũng cảm thấy thú vui của mình bị nhúng chàm.


Tất cả đều tại Kiều Tiếu, một kẻ xa lạ tự tiện xông vào thế giới riêng của hai người họ, cướp đi thú vui của Hàn Hiểu, cũng bóp ch.ết một điểm ăn ý của Hàn Hiểu và Trác Kiếm.






Truyện liên quan