Chương 17
Nghỉ hè lớp chín năm ấy, tình cảm giữa Hàn Hiểu và Trác Kiếm tốt đẹp bất ngờ.
Tuy nhiên, cũng giống như sau lần Trác Kiếm vất vả dùng bộ tranh minh họa tập san và xin tài trợ của công ty ba mình đổi lấy thiện cảm của Hàn Hiểu, lại vì vụ án trộm qυầи ɭót mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Mới lên cấp ba không lâu, hai người lại có một trận cãi nhau lớn.
Vì thế nhiều hoạt động ngoại khóa bị ngưng trệ lại tiếp tục được tổ chức.
Mới vào lớp mười, trường đã tổ chức cuộc thi diễn kịch, lớp Hàn Hiểu sau khi thống nhất bàn bạc, quyết định chọn vở kịch “Cô bé lọ lem”, Hàn Hiểu đóng vai lọ lem, Trác Kiếm vai hoàng tử, còn mụ dì ghẻ là Kiều Tiếu.
Dù xét ở góc độ nào thì Trác Kiếm cũng là người thích hợp đóng vai hoàng tử nhất, không phải vì anh góp công lớn, dù không có thì vai này cũng thuộc về anh. Với lại, từ nhỏ anh đã đi diễn nhiều nơi, có nhiều kinh nghiệm, mà khí chất tao nhã cùng vóc dáng thư sinh của anh chính là sinh ra để làm hoàng tử. Còn trong mắt nữ sinh mà nói thì chuyện chẳng hề phức tạp như vậy, chỉ cần một điều kiện cũng đủ để bầu anh làm hoàng tử, đó là vì —anh vô cùng đẹp trai.
Đối với chuyện này, chỉ có duy nhất một người trong lớp không phục – đó là Triệu Nam. Cậu ta cũng có năng khiếu diễn kịch nhưng chỉ cần liên quan đến hoàng tử công chúa đều không đến lượt cậu ta diễn vai chính. Lúc đầu cậu ta muốn diễn vở “Vịt con xấu xí”, đến kịch bản cũng viết xong xuôi nhưng sau cùng lại thua kịch bản “Cô bé lọ lem” của Hàn Hiểu.
Vậy nên đến hôm chọn diễn viên, lúc các bạn nữ nói Trác Kiếm sinh ra để làm hoàng tử, cậu ta châm chọc: “Thấy ghê! Làm gì có soái ca nào đen như cậu ta chứ? Chỉ có đàn ông da trắng mới được xưng là anh tuấn thôi!”
Vừa mới biết kịch bản mình được chọn lại được đóng vai nữ chính, Hàn Hiểu cũng thẳng thừng đáp trả: “Mình không đẹp trai cũng không cần ganh tị tới mức dìm ch.ết người khác như vậy chứ?”
Nói xong câu đó, cô vừa quay đầu đã bắt gặp ánh mắt nóng rực của Trác Kiếm. Hàn Hiểu vội cúi xuống, thầm mắng bản thân nhiều lời, nói vậy làm gì chứ.
Việc tập luyện vẫn diễn ra vô cùng thuận lợi. Hai ngày trước khi diễn, Hàn Hiểu đi cùng Trác Kiếm đến công ty ba anh thử trang phục.
Trước khi đi giáo viên còn hỏi Trác Kiếm: “Hai em đi có được không? Có cần mọi người đi thử một lần luôn không?”
Trác Kiếm từ chối: “Chỉ cần em và bạn Hàn Hiểu là được. Dù sao cũng chỉ cần cô bé lọ lem xinh đẹp là được, còn các bạn khác dù trang phục không vừa cũng không sao. Mà nhà thiết kế ở công ty ba em hơi kì quái, không thích đông người.”
Giáo viên thấy anh nói cũng có lí, bèn đồng ý để hai người đi.
Hàn Hiểu đi theo Trác Kiếm đến công ty, vừa tới đã thấy có người đứng đợi, dẫn Hàn Hiểu vào phòng thử đồ. Người ta nhiệt tình như vậy khiến Hàn Hiểu hơi bất ngờ, cô cứ nghĩ đúng ra bọn cô phải chờ một lúc mới có người dẫn đi xem trang phục, chọn lựa, rồi cuối cùng mới mặc thử chứ.
Thế này giống như người ta đã chuẩn bị sẵn cho bọn cô vậy.
Mà sự thật đúng là như vậy, nhân viên đã chuẩn bị sẵn cho cô hai bộ trang phục treo trong phòng thử. Khi ánh mắt Hàn Hiểu lần đầu tiên lướt qua bộ váy lọ lem mặc ở vũ hội, cô không khỏi sững sờ, trong lòng thốt lên:
Chính là nó!
Đó là một chiếc váy công chúa trắng muốt không tay, thân váy đính ren lụa bồng bềnh để khi ở vũ hội cô nhảy múa xoay tròn váy sẽ xòe rộng, cô sẽ giống như đang ở trên những đám mây, bay cùng các vì tinh tú.
Nhưng dù sao cô vẫn là cô bé mười lăm tuổi, mặc váy không tay đã ngượng ngùng không dám gặp người rồi, đằng này chiếc váy còn hở một khoảng lưng nữa. Cô chôn chân trong phòng thử đồ, ngắm nghía mình trong gương, lại không dám ra ngoài. Vất vả lắm mới lấy được can đảm đi ra, nhưng đến cửa cứ dùng dằng mãi.
Cô ở trong phòng thử đồ nữ, còn Trác Kiếm cũng thay đồ ở phòng nam. Hai người đều thống nhất mặc xong sẽ ra ngoài để mọi người xem thử, nhưng anh đứng đợi ở của một lúc lâu vẫn không thấy Hàn Hiểu đi ra, thấy hơi lo lắng, hỏi nhà thiết kế: “Hàn Hiểu vẫn chưa ra sao?”
Nhà thiết kế cũng lo lắng theo: “Đúng ra không cần lâu như vậy chứ, có khi nào đi vệ sinh không nhỉ?”
Stylish cũng bồn chồn: “Theo lý thuyết không nên lâu như vậy, có khả năng là đi vệ sinh!”
Im lặng một lát, nhà thiết kế lại nói: “Yên tâm đi, cuống lên làm cái gì! Sớm muộn gì cậu cũng được thấy mà. Anh thấy cô bạn gái nhỏ của cậu bướng bỉnh lắm đấy, thảo nào cậu phải vắt óc tìm cách lấy lòng cô bé. Đại ca cam đoan với cậu, nếu cô bé biết váy này do chính tay cậu thiết kế, chắc chắn sẽ ôm lấy cậu khóc ròng bày tỏ yêu thương nhung nhớ cho mà xem!”
Trác Kiếm bịt miệng anh ta, ngăn cấm: “Em cảnh cáo anh đấy, không được cho cô ấy biết váy này do em tự thiết kế, nếu không mai em mách ba xử lí anh!”
Hàn Hiểu vừa định đi ra, lại nghe được đoạn đối thoại này.
Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, thấy mình giống như bị cả đám người lừa gạt. Cô lập tức quay vào phòng thay đồ cởi váy, rồi ra ngoài kiên quyết nói với nhà thiết kế cái váy kia quá hở, vừa không hợp với cô vừa không thể qua xét duyệt của nhà trường. Đến lúc đó nhà trường sẽ hủy tiết mục của cả lớp, vậy nên nhất định phải đổi bộ váy kín đáo khác.
Nhà thiết kế nói thế nào cũng không thay đổi được ý của cô mà Trác Kiếm đứng bên đồng ý cũng không được, phản đối cũng chẳng xong, đành trơ mắt mình cô cầm một bộ váy xấu xí khác đi mặc thử.
Trên đường về nhà, mặt Trác Kiếm đen thui, chẳng nói chẳng rằng với Hàn Hiểu; Hàn Hiểu lại càng không chủ động bắt chuyện với anh. Thế nên hai người im lặng bước đi, không hề biết trong mắt những người qua đường, hai người họ giống như đôi tình nhân đang giận hờn ngang bướng.
Hai ngày sau, vở kịch “Cô bé lọ lem” của bọn họ chính thức công diễn.
Giống như tiết Sinh học hai năm về trước, trong quá trình diễn lại gặp chuyện ngoài ý muốn. Nhưng chuyện ngoài ý muốn này khác với lần trước ở chỗ được mọi người hưởng ứng kịch liệt, được đánh giá rất cao.
Đó là: Kiều Tiếu tát Hàn Hiểu một cái.
Dĩ nhiên tình tiết này có trong kịch bản, vì thể hiện sự cay nghiệt của dì ghẻ với cô bé lọ lem nên trong kịch bản có một cảnh dì ghẻ tát cô bé lọ lem.
Nhưng vấn đề ở chỗ: Trong quá trình tập, đạo diễn đã hướng dẫn Kiều Tiếu cách đánh giả như thế nào, rồi Hàn Hiểu phối hợp ra sao để thể hiện chân thật nhất. Đơn giản là Kiều Tiếu khi tát sẽ hướng tay vào bên trong sân khấu để vỗ lên bàn tay kia, tạo tiếng đánh thật lớn, còn Hàn Hiểu sẽ theo đó lấy tay ôm mặt nghiêng người, che đi động tác vỗ tay của Kiều Tiếu. Sau khi luyện tập nhiều lần thuần thục, dưới khán đài sẽ thấy cảnh tát rất thật.
Nhưng khi diễn, Kiều Tiếu lại không giống trong diễn tập, thẳng tay tát mạnh lên mặt Hàn Hiểu.
Hàn Hiểu vừa đau vừa bất ngờ, ôm mặt ngã quỳ xuống không thể tin được, nước mắt cùng bên má đỏ bừng lại vô cùng đúng chỗ.
Khán giả bên dưới sửng sốt, sau đó vỗ tay vang dội, đều khen lớp này diễn xuất tốt, diễn viên có tinh thần hi sinh.
Mà những người đứng hai bên cánh gà chờ đến lượt diễn lại thấy vô cùng rõ ràng, mọi người đều hiểu, Kiều Tiếu đánh thật chứ không phải diễn trò.
Nếu Kiều Tiếu có thể ngụy biện rằng cô ta làm vậy là để cho vở kịch được diễn một cách chân thật nhất thì Trác Kiếm cũng có thể dùng lí do như vậy, bởi sau đó anh cũng tự ý thêm một tình tiết.
Hoàng tử tìm thấy cô bé lọ lem cũng đồng thời phát hiện mụ dì ghẻ và hai người chị bày mưu gọt chân cho vừa chiếc giày, sau đó anh tát mụ dì ghẻ một cái.
Một khắc đó, dưới khán đài vang vọng tiếng vỗ tay, khán giả hô lên ác giả ác báo, cái tát mang đầy tức giận, nên Kiều Tiếu cũng đành im lặng ôm một bên má, chịu đựng cái tát còn mạnh gấp mấy lần cô ta tát Hàn Hiểu.
Đương nhiên Hàn Hiểu không vì chuyện này mà giận Trác Kiếm, cô không phải loại người không biết phân biệt phải trái. Nếu không có vụ việc kia phát sinh, có khi cô còn cảm ơn anh đã trả thù giúp cô, và cũng bỏ qua chuyện lúc trước anh tự tiện thiết kế bộ váy hở lưng cho cô mặc.
Nhưng vấn đề là ở cảnh cuối cùng, Trác Kiếm hôn Hàn Hiểu.
Đây là tình tiết có trong kịch bản, đạo diễn chỉ đạo ở cảnh cuối cùng hoàng tử hôn cô bé lọ lem rồi màn từ từ hạ xuống.
Cũng giống vậy, đạo diễn hướng dẫn hai người cách hôn giả, từ đầu tập luyện đều là hôn giả, dù từ góc độ người xem là hai người đang hôn thật nhưng thực tế chỉ là giả mà thôi.
Đến khi diễn, Trác Kiếm không làm theo lời đạo diễn mà hôn thật.
Hàn Hiểu choáng váng, đây là lần thứ hai cô gặp chuyện không ngờ tới như thế, cô cũng chẳng thể nghĩ xem chuyện nào tệ hơn. Cô không tin được trợn tròn hai mắt, sững sờ nhìn Trác Kiếm, còn Trác Kiếm nhắm mắt lại, say mê chìm trong nụ hôn của hai người. Đây đều là nụ hôn đầu tiên của họ, cô lại không chịu hợp tác, răng của anh cắn vào môi làm cô đau, nước miếng xa lạ len vào khóe miệng, khiến cô vừa ngại ngùng vừa khó chịu.
Vấn đề ở chỗ trước bao ánh mắt chăm chú của mọi người, khán giả còn huýt sáo trầm trồ khen ngợi, cô trừ việc đứng yên chịu trận còn có thể làm gì khác đây?
Mãi lâu sau tấm màn mới hạ xuống, Hàn Hiểu vừa định đẩy Trác Kiếm ra thì Trác Kiếm đã buông cô trước, giống như mọi lần luyện tập, coi như không có việc gì xảy ra bước xuống sân khấu.
Hàn Hiểu giận đến run người. Cô chẳng thể nói được gì, nếu không muốn để mọi người biết chuyện họ vừa làm trên sân khấu. Hôn giả không giống như cái tát giả, bởi hai người đứng sát nhau, dù người đứng hai bên cánh gà cũng không biết họ hôn thật hay giả, Hàn Hiểu không muốn ‘chưa đánh đã khai’, dù muốn tát anh một bạt tai cũng không làm được, tức giận vô cùng cũng đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Vở kịch năm đó của bọn họ được giải nhất, vang danh toàn trường.
Thật ra, nhiều năm như vậy trong lòng Trác Kiếm nghĩ gì sao Hàn Hiểu lại không biết chứ? Nhưng cô không biết bọn họ rồi sẽ đi về đâu, khi ba mẹ hai người lại tái giá sống cùng nhau như vậy.
Gia đình vốn dĩ hạnh phúc vui vẻ bị mẹ kế chia rẽ như vừa mới xảy ra ngày hôm qua, mẹ mình còn đang phải đến một nơi xa lạ mưu toan cuộc sống. Hàn Hiểu biết, mẹ vẫn hi vọng tìm được một người đàn ông sẽ nguyện ý đem lại một mái ấm trọn vẹn cho mẹ nhưng với một người phụ nữ bốn mươi tuổi thì chuyện này nói dễ hơn làm. Mỗi khi nghĩ đến những khổ đau mẹ phải gánh chịu, cô không cách nào tha thứ cho mẹ kế được, thì sao lại đồng ý cảm tình của con trai bà ta chứ?
Còn với gia đình hiện tại, cô mãi mãi không thể ru êm chính mình rằng nó chính là nhà của cô được. Với cô, gia đình chỉ trọn vẹn khi cô được sống cùng ba mẹ đã sinh ra mình, trừ họ ra những người khác vĩnh viễn đều xa lạ. Nay sống trong ngôi nhà sang trọng rộng tới 180 mét vuông, nhưng cô chỉ coi nó như chỗ trú chân mà thôi, cô thường nghĩ: may là khi bị bắt tới đây sống cô đã hơn mười bốn tuổi, chỉ cần ở thêm bốn năm nữa thôi, đến khi mười tám tuổi là cô có thể ra khỏi nhà, vĩnh viễn không bao giờ quay lại đây nữa.
Nhưng nếu cô yêu Trác Kiếm, ngôi nhà này sẽ liên kết với cô càng bền chặt, sao có thể vĩnh viễn không bao giờ quay lại được nữa?
Còn nữa, nếu gả cho Trác Kiếm, tương lai có con thì làm sao bây giờ? Đứa bé sẽ xưng hô với người lớn thế nào cho phải? Nên gọi Diệp Căng Hoài là ông nội hay ông ngoại? Gọi Như Lâm là bà nội hay bà ngoại đây? Nếu dựa theo quan hệ ruột thịt mà xưng hô thì dễ, nhưng nếu đứa bé hỏi mình: tại sao nhà người khác đều là ông bà nội ở cùng nhau, ông bà ngoại ở cùng nhau, còn nhà mình sao ông ngoại lại ở cùng bà ngoại? Lúc đó biết trả lời thế nào?
Trong mắt người lớn, những băn khoăn lo lắng này của Hàn Hiểu chỉ bình thường như cân đường hộp sữa. Nhưng với đứa trẻ như Hàn Hiểu khi đó, thì đây chính là chuyện vô cùng lớn lao, là chuyện dù lo nghĩ thế nào cũng không thể tìm ra kết quả.
Trước cái kết quả ấy, dù Trác Kiếm nghĩ thế nào, hay tình cảm thật sự của Hàn Hiểu ra sao đều chỉ là con kiến, vô cùng bé nhỏ không đáng nhắc tới.