Chương 4: Chính thức gặp lại.
Cuộc gọi vừa rồi là của Minh Nguyệt.
Cô đã từng nhận lời tham gia bữa tiệc xã giao cùng con bạn thân. Minh Nguyệt, đứa bạn từ khi lọt lòng lớn lên bên nhau. Lần này cô trở về cũng vì nhỏ nài nỉ, còn vì một tâm tư khác "trở về giúp tao đi", Minh Nguyệt đã nói vậy.
Nơi tổ chức bữa tiệc là một khách sạn cao cấp nằm ở trung tâm thành phố.
Quỳnh Thy đứng trước cửa, chân mày có chút không được tự nhiên nói "Tao thấy vẫn hay là thôi đi."
Vừa dứt lời cô bị Minh Nguyệt cốc một cái thật nặng không thương tiếc vào giữa trán.
"Tiệc tùng là của chung, giai đẹp mới là của riêng, có tao đây, mày lo gì?"
Quỳnh Thy dở khóc dở cười, nói không lại Minh Nguyệt, cô đành lực bất tòng tâm phục tùng.
Bên trong thật khác xa so với những gì cô tưởng tượng. Nó quá lộng lẫy và sang trọng, thực sự không phù hợp với những người như cô. Thấy vậy cô lại càng thấy suy nghĩ lúc trước của mình là đúng đắn.
Chỉ là vô tình, tuyệt đối chỉ là vô tình thôi. Khi ánh mắt đưa đến cửa ra vào, cả người cô như ch.ết lặng, sâu trong đáy mắt là nỗi đau khó dấu.
Ở cửa dẫn vào là một người đàn ông trong trang phục màu đen tuyền, đôi mắt thánh thoát hiện một vẻ lạnh lùng đến đáng sợ.
Anh vô cảm bước qua tất cả mọi người, cánh tay có lực ôm eo một người phụ nữ tiến vào giữa sảnh.
Minh Nguyệt dường như cũng nhận ra sự có mặt bất ngờ của vị khách lại lịch không bất thường này. Ngoài Huấn Mạnh Quân ra thì còn có ai có thể làm Quỳnh Thy bất động.
Nếu biết anh ta cũng tới, Minh Nguyệt, cô tuyệt đối sẽ không lôi kéo Quỳnh Thy cùng đi, nhưng mọi chuyện vốn rắc rối lại càng rắc rối hơn khi anh ta chợt nhìn tới bên này. Giờ muốn chốn cũng đã muộn.
Quỳnh Thy biết con bạn đang lo lắng điều gì nên chỉ cười an ủi "Tao không sao."
Nhìn vẻ mặt của Quỳnh Thy, nếu tin, Quỳnh Thy, cô, tuyệt đối là đồ ngốc nhưng cô cũng không muốn vạch trần bởi cô biết làm vậy đồng nghĩa với việc sát muối nên vết thương của con bạn.
Minh Nguyệt yên lặng quan sát Quỳnh Thy một hồi lâu, đoạn mới miễng cưỡng thở dài "Thôi được rồi, tao đi nói chuyện một lát rồi hai đứa cùng về."
"Cô Trịnh, là cô sao?"
Minh Nguyệt vừa dứt lời thì có người lên tiếng.
Trước mặt bọn cô là một người đàn ông ngoài tầm 40 tuổi.
"Giám đốc Hà, lâu rồi không gặp."
Minh Nguyệt mỉm cười bắt tay Hà Quang Dũng, ông ta cũng mỉm cười bắt tay lại nhỏ.
"Đây là...?" Ông ta chợt quay sang Quỳnh Thy hỏi.
"Cô ấy là phó tổng giám đốc bên công ty tôi, tên Hà Quỳnh Thy."
"Rất vui được gặp cô." Ông ta mỉm cười chìa tay đến trước mặt Quỳnh Thy, theo phép lịch sự cô miễng cưỡng mỉm cười đáp lại.
"Không nghĩ tới lại gặp giám đốc Hà ở đây."
Giọng nói này, làm cả người Quỳnh Thy hóa đá.
"Chủ... " Ông ta định nói gì đó nhưng khi nhìn vào mắt Huấn Mạnh Quân lại trở thành "Chủ nhân bữa tiệc đã lên tiếng mời, tôi không nể mặt đâu có được."
"Ồ" Rồi anh làm như vô tình chuyển tầm nhìn.
"Đây là...?"
Cả người Quỳnh Thy ch.ết lặng, thậm chí cô dường như nghe được cả tiếng trái tim mình vỡ vụn. Cô đã kì vọng, giờ thì thất vọng, sao cô có thể mong chờ rằng anh vẫn còn yêu cô đây, thậm chí anh còn không nhớ ra cô nữa mà. Bảy năm anh đã sớm giành tình cảm cho người khác rồi?
Anh là cố tình không nhớ hay là đã sớm quên cô từ lâu?
Hà Quang Dũng nghe anh hỏi vậy liền bước lên trước chỉ vào từng người bọn cô giới thiệu.
"Đây là giám đốc Trịnh còn đây là phó giám đốc Hà, họ ở bên công ty Tự Phát."
"Lầm không vậy, chủ tịch Huấn lại không nhớ được đồng học của mình sao?"
Minh Nguyệt giễu cợt nói, nếu không phải Quỳnh Thy kéo góc áo cô thì cô còn muốn nói tiếp.
"A, còn có chuyện này nữa sao?"
Minh Nguyệt khinh thường không thèm trả lời. Cô quay sang Quỳnh Thy, đổi giọng hỏi:
"Vừa rồi không phải mày kêu mệt sao, đi, chúng ta về.
"Không sao rồi, tao vào nhà vệ sinh một lát."
Quỳnh Thy quả quýêt lắc đầu. Nói rồi không đợi Minh Nguyệt lên tiếng, bóng cô đã khuất dạng nơi góc tường. Nếu còn chần chừ không đi, cô sợ mình sẽ không nhịn được mà khóc mất, làm gì có ai vui vẻ khi nhìn người mình yêu tay trong tay với người con gái khác chứ, không phải sao?
Trong toilet.
"Quỳnh Thy mày không sao chứ?"
Minh Nguyệt lo lắng hỏi. May là cuối cùng cô không yên lòng nên đã chạy vào theo.
Ai nói bạn bè thì chưa chắc thật lòng yêu thương nhau? Nhìn con bạn khổ sở, lòng cô thắt lại. Minh Nguyệt ôm lấy đôi vai gầy của Quỳnh Thy, trong lòng không ngừng đau thay.
"Khóc đi, khóc xong sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều."
"Mày vẫn không quên được sao?"
Người cô khẽ run lên, cổ họng nghẹn lại.
Minh Nguyệt nghiêng người kéo đầu con bạn ôm vào lòng. Không biết từ lúc nào cô cũng đã khóc.
"Không quên được thì từ từ quên, không sao, có tao ở đây với mày!"
Nói thì dễ nhưng lòng cô không chịu "Minh Nguyệt, mày chỉ tao với... " Cô run rẩy kéo bàn tay Minh Nguyệt đặt lên vị trí trái tim mình "Chỗ này của tao, rất đau, rất đau, tao chịu không nổi mày ạ."
"Thy... "
Từ nhà vệ sinh đi ra tới giờ đã được mười phút. Không nỡ nhìn con bạn như vậy nữa, Minh Nguyệt lên tiếng cắt ngang.
"Đừng nhìn nữa, cũng đã nhìn mười phút rồi."
Ở chỗ hai người lúc đứng, Huấn Mạnh Quân tay ôm eo một người phụ nữ.
Người đó cô biết, cô ta là Hạnh Ngọc Hân, là diễn viên màn bạc nổi tiếng nhất hiện nay. Ngọc Hân được công đồng mạng bình chọn là "nữ hoàng sắc đẹp" Về điều này Quỳnh Thy không thể phủ nhận, ở ngoài đời trông cô ta đẹp hơn trên ti vi nhiều.
Quỳnh Thy đau lòng phải khẳng định điều đó.
Chỉ khi đứng từ xa cô mới có can đảm nhìn thẳng vào mắt anh. Huấn Mạnh Quân mà cô yêu sớm đã không còn là của một mình Quỳnh Thy cô nữa rồi?!
"Quỳnh Thy, chúng ta về thôi."
"Mạnh Quân... xin lỗi... " Trong vô thức cô buộc miệng thốt lên.
Minh Nguyệt đau lòng lấy tay lau nước mắt cho bạn.
Người con gái này, từ một cô gái vô tư, hoạt bát, nhí nhảnh sao lại trở thành một người mang nặng tâm sầu như vậy.
Nén nước mắt cô quay sang Minh Nguyệt gật đầu "Ừ, về thôi!"
Ở phía xa có một đôi mắt u sầu đang dõi theo cô.