Chương 50-1: Dư nghiệt sót lại (1)

Thành Võ Hoàng nhìn Chu Thiên Giáng, trong lòng càng thêm khâm phục tiểu tử này thông minh. Người như vậy, dùng tốt chính là rường cột nước nhà, dùng không tốt chính là hại nước hại dân.


Văn võ cả triều cũng là người khôn khéo, bọn họ cũng nhìn ra vấn đề, chăm chú nhìn sự tình phát triển. Nếu Thành Võ Hoàng không trọng thưởng, mấy vạn tướng sĩ phương bắc nhất định sẽ thất vọng đau khổ, đám dân chúng bốn phía xôn xao. Thành Võ Hoàng cho Chu Thiên Giáng tự chọn là muốn hắn nhận một chức quan khiêm tốn, sau đó Thành Võ Hoàng sẽ ban thưởng thêm cho. Vừa có thể thấy hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, cũng có thể chặn miệng dân chúng. Nhưng không ngờ, Chu Thiên Giáng này chẳng biết gì là khiêm tốn. Cứ như vậy, ngược lại còn làm Thành Võ Hoàng đâm lao phải theo lao.


- Thiên Giáng, ngươi nghĩ kỹ đi, thật không cần phong thưởng gì khác sao?
- Bệ hạ, học trò quả thật không muốn chức vị, chỉ muốn thanh nhàn một chút, mong bệ hạ thành toàn. Chu Thiên Giáng ngoài cười nhưng trong không cười nói.


Nói trong lòng Chu Thiên Giáng không oán hận là không có khả năng, cũng may Chu Thiên Giáng có kinh nghiệm kiếp trước, vẫn là quyết định nhẫn chờ hậu tích bạc phát.


Thành Võ Hoàng nhìn Chu Thiên Giáng, dùng sức gật đầu. - Ngươi đã có quyết tâm như vậy, trẫm sẽ thanh toàn cho ngươi. Thưởng cho Chu Thiên Giáng một tòa phủ đệ, ban thưởng ruộng tốt trăm mẫu.


Nói xong, Thành Võ Hoàng đưa mắt quét qua chúng thần. - Truyền chỉ ra ngoài, bày hương án, ban thưởng Đả Vương Tiên! Thành Võ Hoàng nói xong, lạnh lùng nhìn Chu Thiên Giáng một cái.


available on google playdownload on app store


Đả Vương Tiên là thánh vật mà tiên đế khai quốc lưu lại, đây cũng không phải là Thượng Phương bảo kiếm bình thường, có thể tùy tiện ban cho người khác. Ấn theo lệ của hoàng thất, cần lập đàn dâng hương cầu nguyện, sau đó, phải do quân chủ đương triều tự tay ban tặng mới được.


Văn võ cả triều thở dài lắc đầu, cơ hội tốt như vậy lại bị Chu Thiên Giáng bỏ qua, chỉ sợ sau này khó có được cơ hội nữa.


Nhìn văn võ cả triều bước ra, Tĩnh Vương thở dài một tiếng. - Thiên Giáng, tiểu tử ngươi không gây chuyện thì không sống nổi sao? Giờ hay rồi, đến Hoàng thượng cũng đắc tội. Tĩnh Vương trừng mắt, thở dài bước ra.


Chu Thiên Giáng nhìn Thành Võ Hoàng, ôm quyền khom lưng cười nói. - Ha ha, sư phụ bệ hạ, xin lỗi. Từ Thục Thiên đến kinh thành mất đi nhiều khí lực như vậy, học trò cũng phải đi uống chút canh thịt.
- Hừ!


Thành Võ Hoàng hừ lạnh, vung tay áo lên không buồn nhìn Chu Thiên Giáng mà bước ra ngoài. Ở thời đại này, tin tức được truyền tới dân chúng chủ yếu bằng công thị bảng của quan phủ. Thế nên, hoàng bảng vừa ra đã khiến dân chúng xôn xao.


Không ai ngờ tới, Chu Thiên Giáng, người có công lao lớn nhất lại chủ động từ quan, hơn nữa cũng không cần phong thưởng bất kỳ vàng bạc nào. Ngoài một phủ đệ ra, Hoàng thượng chỉ ban cho Tông nhân phủ một cây Đả Vương Tiên. Đương nhiên, dù Chu Thiên Giáng không có chức quan, nhưng Thành Võ Hoàng vẫn phong cho hắn một chức quan tam phẩn.


Khí độ rộng lượng của Chu đại quan nhân lập tức trở thành chủ đề bàn tán trong các quán trà, rượu. Nhất thời, ngay cả quan binh trong ngoài thành cũng lên tiếng khen ngợi.


Thành Võ Hoàng khao thưởng công thần đồng thời cũng động đao quy mô lớn. Những quan viên dòng chính thân thích Chu gia bị xử trảm, cả lục bộ tam viện gần như được Thành Võ Hoàng tẩy rửa sạch. Tin Chu Diên Thiên đại bại truyền tới Nam Cương, Đương Vân quốc thấy thế lớn đã mất liền bắt đầu lui binh.


Trong hoàng cung đã giải từ cấm lệnh với hậu cung, lão Thái hậu vẫn là lão Thái hậu nhưng ý chỉ của bà ta chẳng còn chút uy nghiêm nào. Được Thành Võ Hoàng an bài, đám quan văn bắt đầu tuyên truyền công lao to lớn của đại hoàng tử Huyền Minh. Cứ như trận chiến dưới thành hôm đó, phải dựa vào sự uy dũng của Đại hoàng tử mới giành được thắng lợi.


Trong Thiên viện Quách phủ, Quách Dĩnh bất mãn, bực tức. Nàng không hiểu sao hoàng thượng có thể làm như vậy, đã không phong thưởng, còn phải đoạt hết công lao.
- Đại nhân, rõ ràng là công của chúng ta, sao lại thành của Đại hoàng tử? Đại Ngưu không phục, quẹt miệng nói.


Chu Thiên Giáng khẽ mỉm cười nhìn mọi người nói,
- Ha ha, có đáng gì đâu, Hoàng thượng không muốn ta thành đích ngắm của mọi người. Chỉ có thể nâng đại hoàng tử lên mới ngăn được tên điêu dân khó dây dưa như ta. Hoàng thượng làm vậy, thực ra trong lòng đang thấy sợ hãi.


Quách Dĩnh hơi tức giận, bất bình nói. - Ngươi đã từ quan, trong tay cũng không còn binh quyền, có gì đáng sợ hãi nữa.
Đám người Chu Nhất cũng hiểu Chu Thiên Giáng suy tính quá khờ dại, hắn đã bị tước hết binh quyền, sao Hoàng thượng phải sợ hắn làm gì.


- Các ngươi không hiểu, nếu lần này ra không chủ động từ quan, sớm muộn gì Thành Võ Hoàng cũng diệt trừ ta. Thành Võ Hoàng không ngốc, ông ta biết muốn ổn định giang sơn Lý gia thì phải nắm chặt lấy binh quyền. Thế nên, không còn cách nào ngoài đẩy Đại hoàng tử lên vị trí chủ soái đại doanh Kinh Giao. Thành Võ Hoàng làm vậy, thứ nhất để làm yếu tầm ảnh hưởng của ta và Quách tướng quân, thứ hai là muốn dùng Đại hoàng tử áp chế Quách tướng quân và ta. Đừng quên là môn nhân phủ Quách tướng quân, trong tay Quách tướng quân còn hơn mười vạn đại quân Nam Cương. Lân này chúng ta dẫn theo mấy vạn binh mã giải nguy kinh thành đã tạo được uy danh rất lớn trong quân. Tuy nói ta không còn chức quan nhưng người của đại doanh Bắc Phương đều do một tay Chu Thiên Giáng ta kiến tạo. Các ngươi nghĩ xem, nếu Chu Thiên Giáng ta tiếp tục nắm giữ binh quyền, cùng Quách tướng quân bắc nam liên hợp, hoàng đế có thể ngủ ngon giấc sao. Chu Thiên Giáng cười lạnh phân tích.


- Cha ta không làm phản, ông ấy là người trung thành và tận tâm nhất Đại Phong. Quách Dĩnh bĩu môi nói.
- A, cha ngươi không, nhưng ta đâu nói mình sẽ không. Nếu không phải căn cơ lúc này quá yếu, có lẽ ta sẽ tự làm hoàng thượng. Chu Thiên Giáng không để ý nói.


Mấy người trong sảnh nhìn nhau, thầm nghĩ người này thật trâu bò, cái gì cũng dám nói.
Quách Dĩnh tức giận trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng. - Nói vớ vẩn gì vậy, lời này truyền ra ngoài, không bị chém mới lạ. Trước mặt mọi người, Quách Dĩnh trực tiếp mắng hắn ăn nói lung tung.


- Không sao, chúng ta đều là người một nhà, họ là huynh đệ ta, trước mặt huynh đệ ta không cần giấu diếm gì. Nói xong, Chu Thiên Giáng đưa mắt nhìn mọi người.


Đại Ngưu cảm động, rất muốn ôm chầm lấy Chu Thiên Giáng hôn một cái. Kẻ sĩ ch.ết vì người tri kỷ, chỉ một câu đơn giản của Chu Thiên Giáng đã khiến mọi người thấy thật ấm áp.
- Đại nhân, giờ chúng ta phải làm gì. Đại Ngưu kích động nói.


- Còn làm gì nữa, đương nhiên là sửa chữa phủ đệ ban thưởng cho ta, nửa tháng sau chúng ta dời qua đó. Chu Thiên Giáng cười nói.


Quy mô phủ đệ Thành Võ Hoàng ban cho Chu Thiên Giáng không nhỏ, thậm chí còn vượt xa quan phẩm của hắn. Đây vốn là phủ quốc cữu của Chu Thiên Diên, được Thành Võ Hoàng ban cho Chu Thiên Giáng.


Vừa nghe Chu Thiên Giáng phải chuyển khỏi Quách phủ, mắt Quách Dĩnh đỏ lên, trong lòng có cảm giác mất mát. Chu Thiên Giáng nhẹ nhàng cầm tay Quách Dĩnh, dùng mắt ra hiệu cho đám người Chu Nhất ra ngoài.
- Ađúng rồi, ta còn phải đi huấn luyện thân binh!
- Ồ, ta phải đi xem tiến độ sửa chữa tân phủ.
- Tatađinhà xí.


Chu Nhất, Chu Nhị và Hà Dương khẩn trương tìm cớ rời khỏi phòng khách. Chỉ có Đại Ngưu vẫn còn ngây ra ở đó, hoàn toàn không hiểu ý của Chu Thiên Giáng.
- Đại Ngưu, ngươi không có chuyện gì làm sao?
Chu Thiên Giáng buồn bực nhìn Đại Ngưu.


- Không, ta không có việc gì cần làm. Đại Ngưu cao giọng nói.
- Mụ nội nó, không có việc gì đi nâng tạ đá đi. Nâng một nghìn lần, không xong đừng có ăn cơm. Chu Thiên Giáng liên tục đá chân đuổi Đại Ngưu ra.


Chu Thiên Giáng buồn bực nhìn Đại Ngưu ngẩn người ngoài cửa rồi quay đầu cười khổ với Quách Dĩnh. - Người này rất có lòng, ưu điểm lớn nhất lại chính là không hiểu chuyện.


Quách Dĩnh che miệng cười, đứng tại chỗ đỏ mặt không nói gì. Còn Đại Ngưu cứ thế ngây ngốc đứng ngoài cửa, nhìn tư thế còn muốn xông vào lý luận, bị Hà Dương túm đai quần kéo khỏi Thiên viện.


Chu Thiên Giáng đóng cửa phòng, bước tới nhẹ nhàng ôm lấy Quách Dĩnh. - Nha đầu, đợi phủ mới bố trí ổn thỏa, ta sẽ lập tức tới cầu thân. Đến lúc đó, ngươi sẽ thành nữ quản gia của phủ ta.


- Ngươi nằm mơ đi, ai là nữ quản gia. Thiên Giáng, sau này ngươi sẽ đối đầu với Hoàng thượng thật sao? Quách Dĩnh ngẩng đầu, khẽ nói.


- Không phải đối đầu, ta chỉ không muốn kẻ khác ức hϊế͙p͙ chúng ta. Nếu muốn sống tốt, ít nhất chúng ta cũng phải có lực lượng tự bảo vệ mình. Nếu chẳng mày có một ngày Hoàng thượng không vui, chúng ta bỏ đi là được.
Nói xong, hai tay Chu Thiên Giáng bắt đầu không thành thật.


- Đừng làm loạn, bà nội tới thì sao. Nói xong, Quách Dĩnh rung động, yếu ớt dựa vào lòng Chu Thiên Giáng.
- Ta cũng vì dân từ quan, an ủi ta chút đi. Dĩnh tử, giờ chúng ta động phòng được không!
- Akhông được! Quách Dĩnh vùng vẫy.


Hai người tình chàng ý thiếp trong phòng khách, cũng may Quách Dĩnh giữ được chút lý trí cuối cùng. Nàng không phải Ngọc các cách nho nhã yếu ớt, Chu Thiên Giáng không có cách nào cũng không thể dùng sức mạnh.


Nửa tháng sau, Chu Thiên Giáng nhộn nhịp chuyển về nhà mới. Sân viện đã sửa chữa lại, tấm biển trước cửa cũng đổi thành hai chữ "Chu phủ" đỏ thẫm.


Dù Chu Thiên Giáng đã không còn chức quan nhưng đám quan văn võ vẫn đưa lễ vật tới. Tứ hoàng tử Huyền Châu và Ngọc cách cách cũng đã hồi kinh, nhưng "Kim chi ngọc diệp" này trong mắt Chu đại quan nhân cũng không có địa vị gì. Quách Dĩnh và Ngọc cách cách giống như nữ quản gia, đứng trong sân giúp nhận lễ vật. Tứ hoàng tử còn thảm hại hơn, thật chẳng khác nào quản gia Chu phủ, chạy ra chạy vào tới toát mồ hôi.






Truyện liên quan