Chương 1: Quyết chí trở thành thiếu niên đệ nhất ảnh vệ
Mạc Tiểu Thất là một ảnh vệ.
Lúc còn bé hắn lưu lạc ở đầu đường, lên tám thì bị kẻ buôn lậu lừa gạt, kéo đến chợ nô lệ để bán, cuối cùng bị người trong Khanh Gia bảo nhìn trúng mua về.
Từ một khắc đó, Mạc Tiểu Thất đã quyết tâm trở thành một ảnh vệ. Tuy rằng thân mình hắn vừa nhỏ lại gầy nhòm, so với những đứa trẻ cùng lứa thì hắn trông có vẻ gầy yếu hơn hẳn, nhưng trong lòng một mực tin tưởng bản thân nhất định sẽ trở thành ảnh vệ đứng đầu trong thiên hạ.
Nếu không thể trở thành người có thân phận nổi bật, vậy hắn quyết định phải đi theo một người chủ có thân phận ưu tú nhất!
Khanh Gia bảo là nơi có thế lực nhất trong giang hồ võ lâm. Ảnh vệ trong Khanh Gia bảo nhiều như nước trong sông Trường Giang. Nếu muốn trở thành người đứng đầu trong nghề, nhất định phải có thứ nhất chính là nghị lực phi thường, hai là thiên phú trời cho!
Vì thế Mạc Tiểu Thất liều mạng luyện võ. Hắn chăm chỉ hơn tất thảy mọi người, nhưng mà mười năm trôi qua, hắn vẫn cứ giậm chân trong hàng ngũ dự bị, mỗi lần nhìn những bạn đồng liêu lớn tuổi hơn mình được nhóm thiếu gia Khanh Gia bảo chọn, hắn ghen tị đến đỏ mắt!
Hắn phải làm ảnh vệ lợi hại nhất cho vị thiếu gia lợi hại nhất!!
Chính là mỗi lần Mạc Tiểu Thất phát lời thề, hắn một lần lại một lần bị thất bại. Chẳng lẽ nguyên nhân là tại vì thân thể với cái mặt mũi này của mình hả?! Hắn cúi đầu nhìn ảnh ngược của mình trong giếng nước, khuôn mặt mình và người khác đều cùng một dạng, một cái mũi hai cái lỗ mũi, một cái miệng hai con mắt, chẳng khác nhau tẹo nào mà!
Vì cái gì không chọn lựa hắn làm ảnh vệ chính thức chứ?!
Chỉ là trong mắt người khác, bộ dạng này của Mạc Tiểu Thất mười tám tuổi mà tựa như thiếu niên non nớt vừa mới mười sáu, dáng người nhỏ xinh, bộ dáng yếu đuối, một cái mặt búp bê đáng yêu đôi mắt to phủ tầng hơi nước mờ mịt, mỗi khi tức giận biểu tình linh động như là đang làm nũng.
Nếu không phải có người chỉ thị, tổng quản ảnh vệ vâng theo gây khó dễ, sợ là Mạc Tiểu Thất không phải là ảnh vệ mà sớm đã thành món “điểm tâm” ngon miệng bị những vị Khanh thiếu gia như lang như hổ kia ăn gọn luôn rồi!
Nhưng là ai cũng nhìn ra được, Mạc Tiểu Thất không giống như những thiếu niên bình thường, hắn đối với công việc ảnh vệ cực kì cuồng nhiệt cùng chấp nhất. Điều này sư phụ dạy hắn võ công năm đó nhìn thấy rõ ràng, Tào Cù Duy đã từng là ảnh vệ trong Khanh Gia bảo, không, phải nói hắn chính là đệ nhất ảnh vệ mà toàn bộ võ lâm đều nghe tên. Tào Cù Duy chính là đại thần thoại trong giới ảnh vệ, người anh hùng trung thành hộ chủ dù kể ba ngày ba đêm cũng không hết.
Mà trong vòng ảo mộng ảnh vệ này, không thiếu những ảnh vệ có danh tiếng. Chính là từ ngày Mạc Tiểu Thất bái sư học võ, ở trong trí nhớ của Mạc Tiểu Thất, Tào sư phụ là người ôn hòa dễ gẫn, võ công cao siêu, tiêu sái bình tĩnh, sự nghiệp của hắn chính là sự nghiệp thần thánh nhất trên đời này. Bởi vì bị tac động bởi Tào sư phụ mà trong lòng Mạc Tiểu Thất nuôi chí quyết tâm trở thành nhân vật giống như hắn!
Hắn là đệ tử duy nhất của Tào sư phụ, cho nên hắn muốn kế thừa y bát của Tào sư phụ, trở thành ảnh vệ vĩ đại nhất, để làm rạng rỡ linh hồn linh thiêng ở trên trời của Tào sư phụ!!
Đúng vậy, Tào sư phụ là người quá cố.
Mặc dù lúc Tào sư phụ còn sống, sư phụ luôn khuyên nhủ Tiểu Thất không cần theo đuổi nghề ảnh vệ tràn ngập máu tươi từng ngày từng giờ luôn ẩn chứa biết bao hiểm nguy tánh mạng rình rập, nhưng là Tiểu Thất không nghe lọt vào tai, dù sao mạng của hắn cũng là do Khanh Gia bảo cho, để báo đáp ân tình hắn quyết tâm trở thành ảnh vệ giỏi nhất Khanh Gia bảo!
Tào sư phụ đã qua đời được một năm, Tiểu Thất vẫn chưa thể thực hiện giấc mộng của mình.
Các ảnh vệ dự bị cùng sinh hoạt một chỗ trong đại viện, ngày thường ngoại trừ việc luyện công, thỉnh thoảng cũng tám chuyện giải sầu, đa phần đề tài xoay quanh nhóm chủ tử.
Tuy rằng sau lưng bàn luận chuyện của chủ nhân đối với ảnh vệ mà nói chính là chuyện đại nghịch bất đạo, nhưng là những người này không phải là ảnh vệ chính thức, còn không biết chủ nhân tương lai của mình là ai, vì thế trong lúc rãnh rỗi, đóng cửa tám chuyện khí thế ngất trời.
(tội do giai cấp phong kiến gán cho những ai chống lại sự thống trị và lễ giáo phong kiến)
Khanh Gia bảo so với những danh gia trong võ lâm rất khác biệt, ảnh vệ Khanh Gia bảo đãi ngộ không tồi, tuy nói đều là thân phận ảnh vệ, dùng tánh mạng bảo hộ chủ nhân, thề sống ch.ết một lòng một dạ, nhưng là phương thức Khanh Gia bảo huấn luyện ảnh vệ không giống như huấn luyện tử sĩ, mà giống như thu nhận đệ tử. Những phép tắt, quy củ năm đó được Tào Cù Duy cải cách, sau đó được Ngũ công tử Khanh gia ủng hộ, mới có thể đem ra để thi hành.
Mỗi một cấp bậc đều có khảo hạch, nếu không đủ tiêu chuẩn thì trực tiếp lĩnh bạc chạy lấy người, còn được học một thân bản lĩnh, cớ sao lại mà không làm? Cho nên rất nhiều người xin vào đây tập võ. Đương nhiên những người không đủ ý chí không kiên trì đến cùng thì rốt cuộc cũng sẽ bị đào thải, chỉ giữ lại những người ý chí vững vàng vượt qua được những thách thử.
Mạc Tiểu Thất có đủ tài năng để kiêu ngạo, hắn là ảnh vệ dự bị đứng đầu, chỉ cần chờ chủ nhân chọn lựa là có thể trực tiếp thăng cấp thành ảnh vệ chính thức siêu cấp! Khác biệt với những người dự bị đẳng cấp thấp ngu người ở trong này mấy chục năm kia!
Cho nên mỗi lần tham gia vào hội nghị bát quái này, Mạc Tiểu Thất đều phải ngồi ở vị trí chính giữa —— ai bảo hắn là đồ đệ của Tào Cù Duy, lại là ảnh vệ dự bị thành tích tốt nhất đâu? Trong giới ảnh vệ, Tào Cù Duy chính là một truyền thuyết, một cái truyền thuyết bất bại. Tào ảnh vệ vĩ đại chỉ có duy nhất một tên đồ đệ, cho nên đây là niềm vinh quang thuộc về Mạc Tiểu Thất!
Mỗi khi nghĩ đến đây, Tiểu Thất đều sẽ tự hào không thôi, tuy rằng hắn tự động bỏ qua những ánh mắt nghi ngờ chả nghĩa lí gì của những người khác ví dụ như —— “Ngươi đã ưu tú như vậy vì cái gì còn chưa trở thành ảnh vệ chính thức “.
Bất quá, ai bảo Mạc Tiểu Thất có chỗ dựa chứ —— nghe nói, Mạc Tiểu Thất sở dĩ được tuyển chọn làm đệ tử duy nhất của Tào Cù Duy, chính là do sự sắp đặt của một vị đại nhân vật âm thầm thao túng, chống lưng cho Mạc Tiểu Thất chính là vị đại nhân vật kia vân vân vũ vũ —— những người khác đều truyền miệng nhau như vậy.
Mạc Tiểu Thất không phải không biết cái tin này, hắn rất tức giận, rõ ràng là do thiên phú trời cho cùng với sự nổ lực cố gắng hết mình của hắn mới được Tào sư phụ nhìn trúng, sao vào trong miệng những người này lại thành cái dạng người đi cửa sau?! Hắn không phục! Vì thế hắn đã từng tóm lấy cái tên reo rắc tin đồn về mình, tr.a hỏi hắn: “Ngươi nói đi! Rốt cuộc người đứng sau chống lưng cho ta là ai?!”
Người kia không phục mà đáp lời hắn: “Không… không phải là Ngũ công tử sao… Hừ! Ngươi có gì đặc biệt hơn người! Không phải là bị Ngũ công tử nhìn trúng sao!”
“Cái gì!?” Mạc Tiểu Thất lập tức liền bốc hỏa, nắm tay cứng rắn hạ xuống người tên kia.
Ai cũng biết hắn Mạc Tiểu Thất quyết chí một lòng muốn cùng sánh vai với một vị chủ nhân cực mạnh, mà cái tên kia thế nhưng lại nói, hắn bị Ngũ thiếu gia vô dụng nhất của Khanh Gia bảo nhìn trúng!! Vạn nhất nếu như bị những chủ nhân khác nghe được, hắn Mạc Tiểu Thất đời này đều đừng nghĩ tới chuyện xoay người!! Theo bên người cái lão Ngũ kia, chẳng khác nào đi dưỡng lão!!
Vì thế Mạc Tiểu Thất thật buồn bực vung nắm tay tẩn cho tên kia một trận nên thân, về sau ai dám nói hắn là người của Ngũ thiếu gia, hắn thấy một nhất định đánh một.
Lại nói, tiệc trà đêm nay vừa bắt đầu. Trong đại viện hiện giờ, đại gia Mạc Tiểu Thất chiếm lấy vị trí tốt nhất, ngồi ở trên băng ghế dựa vào cây hòe lớn, vòng chân bắt chéo chờ vị đầu bếp miệng rộng Vương đại gia trong bụng đầy truyện cổ bắt đầu bài giảng.
Vương đại gia là một người rất chuyên nghiệp, hắn vì việc để cho buổi kể chuyện trong bữa tiệc trà này đạt hiệu quả cao, đã cất công biên soạn thành một tập truyện, mỗi ngày dựa theo mục lục trong bản từng chương từng tiết mạch lạc tuôn ra như nước chảy. Bản này hắn đã soạn rất nhiều năm, trải qua nhiều lần chỉnh sửa, xóa bớt, thêm vào, hay nói cách khác, Vương đại gia đã muốn đạt tới cấp bậc tiêu chuẩn giảng dạy của vị giáo sư đại học đời sau.
“Đêm nay, chúng ta sẽ được nghe về chuyện của các vị thiếu gia nhà họ Khanh, ách, xác thực chính là chuyện xưa của Đại thiếu gia —— Ngũ thiếu gia, Lục —— Cửu thiếu gia ngày mai bắt đầu kể, Thập —— Thập Tam thiếu gia ngày mốt bắt đầu, ngày kia nghỉ ngơi một ngày, đại khái ngày mốt là tới chuyện xưa của nữ quyến Khanh gia… …” Vương đại gia mở bản sách của mình ra, trước tiên là an bài chương trình trong ngày, “Tốt lắm, bên dưới chuẩn bị điểm danh.”
Vì thế nhóm ảnh vệ dự bị ngồi trong sân đều lộ ra biểu tình = =.
Tử lão đầu! Khi nào thì dưỡng thành cái loại thói quen đáng giận này! Điểm danh cái mốc gì! Ngươi tưởng ngươi là chủ tử sao!?
Vương đại gia một chút cũng không để ý, ngược lại chậm rì rì mà lấy ra một cuốn tập khác, dựa theo tên trong danh sách: “Ta đọc tên ai, nghe thấy thì đáp lại.”
Vương đại gia, ngươi tuyệt đối có phong phạm của một vị giáo sư!
Trời cao đố kị anh tài, ngươi thế mà lại là một đầu bếp!
————————————————————————————————————
Đêm trăng mát mẻ, bên trong đại viện nhóm người thanh niên trai trẻ rảnh rỗi đến nỗi nhàm chán ngồi lê ngồi lết bên dưới, nghe người lớn tuổi kể các chuyện bát quái của nhóm chủ nhân —— Khanh Gia bảo.
Nghe nói, Khanh Gia bảo là một dòng dõi thế gia có bề thế lịch sử đã lâu, đến tột cùng trải qua bao nhiêu thời đại cũng không ai biết rõ. Hiện giờ tài lực Khanh Gia bảo vượt mặt tất cả các thế lực trong thiên hạ, gia chủ Khanh Gia bảo đối với những thủ hạ bọn hắn mà nói, là trời, là quyền uy tuyệt đối đến ch.ết cũng không thể phản bội.
Phẩm hạnh cơ bản nhất của một người ảnh vệ bình thường đó là ——lòng trung thành!
Một khi có người làm phản, hắn sẽ phải chịu khổ hình đáng sợ nhất trên đời!
“Vương đại gia, ngươi không cần thừa nước đục thả câu, bắt đầu nói đến chuyện của Đại thiếu gia đi!” Phía dưới có người nhắc nhở, “Về quy tắc chung của ảnh vệ, ban ngày chúng ta đã nghe sư phụ nói đến đều thuộc lòng!”
Oanh ——————
Vương đại gia bị người chê bai là lắm miệng vận chân khí bẻ gãy cái muỗng bắn vèo ra ngoài —— nhớ năm đó, Vương đại gia cũng là ảnh vệ đứng đầu oai phong một cỏi, về sau tuổi ngày một lớn lui về tuyến hai làm đầu bếp, nghe nói hắn đã theo ba đời chủ nhân đấy nhá!!
Không thể xem thường Vương đại gia, không thể chen miệng khi Vương đại gia đang vào đề! Không thể ngay tại lúc Vương đại gia dẫn dắt đề tài câu chuyện mà chặn ngang!! Đây là cấm kỵ trong đại viện!
“Cho dù nói qua ngàn lần vạn lần đi nữa cũng không đủ, đó là pháp quy của ảnh vệ! Các ngươi chỉ là những người trẻ tuổi khó có thể tưởng tượng, đó là một đoạn tình cảm qua năm tháng cũng vẫn luôn nuôi nấu mãnh liệt cỡ nào!
Cùng chủ nhân vào sinh ra tử! Hoạn nạn giữ vững một lòng nhiệt tình! Chủ nhân cùng ảnh vệ là ràng buộc không có bất cứ gì có thể phá vỡ nổi! Là chủ tớ! Cũng chính là bằng hữu cùng chung hoạn nạn! Trung thần nghĩa sĩ của người nam nhân!! A ờ ờ a!” Vương đại gia ánh mắt lóe ra quang mang tràn trề nhiệt huyết, nhưng ngay lập tức, vẻ mặt của hắn trầm xuống dưới, “Đáng tiếc nhóm đại thiếu gia tuổi trẻ hiện nay đều là những người ích kỷ vô cùng lãnh khốc chỉ biết là bày ra cái bộ dạng thúi tha đem ảnh vệ làm công cụ muốn gọi người ch.ết thì bảo ch.ết, ruồng bỏ lời thề đại trung nghĩa định ra giữa bộ tộc ảnh vệ chúng ta với bộ tộc chủ nhân… … Ai… …”
A ờ ờ! Người phía dưới thảo luận sôi nổi —— người này thế nhưng dùng cái từ “bộ tộc” không thể giải thích được này! Lại nói lời thề ước đại trung nghĩa rốt cuộc là cái gì với cái gì chứ?!
Mọi người bên trong viện, chỉ có mỗi Mạc Tiểu Thất lộ ra vẻ mặt vô cùng khát khao———— đúng vậy! Nam nhân tràn đầy nhiệt huyết! Nam nhân cùng với nam nhân sống ch.ết có nhau một lòng trung tâm! Đó mới là cảnh giới cao nhất của ảnh vệ a!! Vương đại gia! Ngươi là lão tiên tri của bộ tộc ảnh vệ!!! 【 Lại nói, cứ lại dùng đến cái từ bộ tộc này 】
Hết chương 1.