Chương 4: Ảnh vệ cùng chủ nhân khi còn bé đã có gút mắt
Ngũ công tử trở lại Sơ Phong Các vắng vẻ của mình. Bên trong Sơ Phong Các không có tôi tớ nha hoàn chuyên trách, đều là những hạ nhân luân phiên qua đây hầu hạ, đây là quy củ mà Ngũ công tử từ khi vẫn nhỏ định ra —— Khi đó Ngũ công tử không chỗ nương tựa, Khanh đại lão gia liền lệnh những lầu các khác phái ra một ít người hầu thay phiên đến chiếu cố cho hắn. Về sau Ngũ công tử thành thói quen như thế, còn ngại nhiều người ồn ào, cho dù sau đó hắn sinh bệnh rồi bị tàn tật, cũng không gọi nhiều người.
Cho nên trong Sơ Phong Các ngày thường trừ bỏ thời gian một ngày ba bữa cơm có người đưa cơm qua đây, lấy đi quần áo đã thay, thời gian còn lại đều im ắng.
Hơn nữa Ngũ công tử tính cách nghiêm cẩn, bọn hạ nhân khi đối mặt với hắn đều nơm nớp lo sợ, ngày thường nếu không có chuyện gì, ai cũng sẽ không chủ động tới gần đại viện này, dần dà, thế nhưng còn có tin đồn nói Sơ Phong Các có chuyện ma quái.
Bất quá có một người ngoại lệ, có thể không cần sự đồng ý của Ngũ công tử cũng có thể tùy ý ra vào Sơ Phong Các. Người này chính là đại thần y Triệu Đại Bảo trong Khanh Gia bảo, đừng có thấy tên hắn bình thường thế mà lầm, sự thật hắn lại là một mỹ nhân mặt mày xinh đẹp động lòng người, tuy rằng hắn là một người nam nhân, nhưng mà ngay cả nam nhân nhìn thấy hắn cũng sẽ tâm động.
Triệu Đại Bảo là một thiên tài, mười bốn tuổi liền xuất sư làm nghề y, mười lăm tuổi liền có mỹ danh thần y, mười sáu tuổi khi đi vào Khanh Gia bảo thành đại phu riêng của Khanh gia, mà lúc ấy mục đích mời hắn tới chính là vì xem bệnh cho Ngũ công tử.
Ngũ công tử lúc lên mười hai trải qua một hồi bệnh nặng, trận bệnh này thập phần hung hiểm, may mắn Triệu Đại Bảo toàn lực cứu mới bảo vệ được tánh mạng của Ngũ công tử, nhưng là sau trận bệnh này lại khiến cho Ngũ công tử đánh mất chức năng của hai chân, từ nay về sau chỉ có thể bị vây trên chiếc xe lăn, tiền đồ rộng mở cứ thế tan thành bọt nước.
Phải biết, trước khi chân của Ngũ công tử bị tàn phế, người chính là đứa con mà lão gia coi trọng nhất —— Ngũ công tử tuổi nhỏ đã hiển lộ ra thiên phú trời cho, ba tuổi có thể đọc thơ sáng tác, lên năm tuổi đã có thể thông hiểu kiếm pháp, đến khi mười hai tuổi, võ công của hắn thế nhưng ngay cả cao thủ trong bảo ít ai là địch thủ, mà kiến thức của hắn xuất chúng, mười hai tuổi có thể cùng với phần đông các biện luận với các học giả tiếng tăm lời nói sắc bén, lúc ấy hắn họa tranh qua tay nhiều người chuyển đến kinh thành, bị tưởng lầm là của vị học giả tiếng tăm nào đó, chẳng những bán được nghìn vàng, càng đưa tới rất nhiều vị hoạ sĩ bí mật tiến đến bái sư… Lúc ấy mọi người thậm chí tặng cho hắn một cái danh hiệu “Thiên cơ linh đồng”.
Bởi vì sự kiện này, quang mang tài hoa bắn ra bốn phía, Ngũ công tử đã từng có đoạn thời gian một lần được bảo chủ sủng ái sâu. Tất cả mọi người cho rằng, Ngũ công tử chính là người kế thừa gia nghiệp trong tương lai.
Đáng tiếc chuyện đời khó đoán, trời đố kị người tài hoa, vào năm lên mười hai trải qua một hồi bệnh nặng đột ngột, đã hoàn toàn hủy đi toàn bộ nhân sinh của Ngũ công tử. Sau khi khỏi bệnh, Ngũ công tử không chỉ có thân thể không lớn bằng lúc trước, tính cách cũng trở nên trầm mặc ít lời, tuy rằng bệnh nặng đi qua, bệnh vặt lại không ngừng, một năm hơn phân nửa thời gian đều triền miên trên giường bệnh, một hồi bệnh tật chồng chất, tàn tật cả thân lẫn tâm khiến cho hắn không bao giờ được người coi trọng, từ từ nhạt rồi phai nhòa trong mắt mọi người.
Từ khi đó, Triệu Đại Bảo thường xuyên chạy qua lại trong viện Ngũ công tử, nghe nói Ngũ công tử hiện tại khôi phục được thế này, là công lao lớn của Triệu Đại Bảo nhiều năm qua tỉ mỉ chăm nom.Bằng không với bộ xương cốt kia của hắn, chỉ sợ một trận phong hàn đều có thể cướp lấy mạng của hắn.
Cũng như trước, Ngũ công tử bước vào cửa liền phát hiện Triệu Đại Bảo đang ở trong phòng của hắn lật xem tủ sách, vì thế vội ho một tiếng, ý bảo chính mình đã đến.
“Thục Quân, ngươi rốt cục cũng về.” Triệu Đại Bảo cười tủm tỉm, mặt như hoa đào, lúm đồng tiền say lòng người.
“Dùng kính ngữ xưng hô.” Ngũ công tử hàng mi rút rút. Thì ra Ngũ công tử tên là Khanh Thục Quân, trời mới biết năm đó bảo chủ nghĩ gì trong đầu, làm sao đặt một cái tên nữ khí cho một nam tử khí thế như vậy.
“Ta không có thói quen gọi ngươi là Ngũ thiếu gia, Thục Quân, Thục Quân, tên thật dễ nghe.” Triệu Đại Bảo mặt mày hớn hở đáp.
Ngũ công tử nhân tiện nói: “Tùy tiện ngươi, ngươi lại tới làm cái gì?”
“Nói chuyện với ngươi thật xa lạ, ta tự nhiên là đến xem tình trạng thân thể của ngươi, ta biết ngươi tháng trước có thể đứng lên đi hai bước, sao không thấy ngươi luyện tập?” Triệu Đại Bảo theo dõi chân hắn, “Chăm chỉ luyện tập, ngươi sẽ sớm ngày khỏi hẳn.”
“Mười năm cũng chờ được, không vội trong chốc lát.” Ngũ công tử ánh mắt dừng ở trên bàn trà, đáp: “Triệu đại phu, làm phiền ngươi châm cho ta một bình trà.”
Triệu Đại Bảo bất mãn nói: “Hừ, ngươi xem, chân ngươi đã tốt lắm, có thể tự mình pha trà, xin đừng có làm phiền người khác! Đừng có mà coi ta đường đường một Đại thần y, sao có thể làm chân sai vặt cho ngươi!”
“Thần y?” Ngũ công tử gõ gõ tay vịn xe lăn, “Ngươi thần ở chỗ nào?”
“Ta bảo vệ mạng của ngươi!” Triệu Đại Bảo nói, “Hừ, nhớ năm đó, ngươi trúng chính là ‘Thiên phệ lan tâm’ kỳ độc hung hiểm nhất trên giang hồ, loại độc chất này căn bản không có thuốc nào chữa được, người trúng độc tuyệt đối sống không qua một canh giờ, mà ta thật sự đem ngươi từ quỷ môn quan kéo trở về!” Cũng chính là từ khi đó, Triệu thanh danh của Đại Bảo một bước lên mây.
Hóa ra, tuy rằng nói với người ngoài Ngũ công tử năm mười hai tuổi phát sinh đợt bệnh nặng, kì thực sự thật lại là trúng kịch độc, mà vì bảo trụ tính mạng của hắn lúc ấy mới xuất hiện cái người tên Triệu Đại Bảo. Kể từ đó, tin đồn thần y Triệu Đại Bảo trong Khanh Gia bảo có thể cứu người trúng phải độc “thiên phệ lan tâm” ở trong chốn giang hồ không chân mà chạy.
Khi đó, Triệu Đại Bảo cũng không dám rời đi Khanh Gia bảo, sợ bị người túm đi giải kỳ độc.
Thiên phệ lan tâm, chính là kỳ độc đứng đầu mà Độc Ma mất ba mươi năm năm tháng mới chế thành, kỳ độc này trong thiên hạ chỉ có ba viên, đời này chỉ cần một viên xuất hiện tất sẽ dẫn phát một hồi ân oán bi kịch.
Người uống trúng loại thuốc độc này ch.ết rất thê thảm, nội trong ba canh giờ toàn thân sẽ thủng rồi bắt đầu thối rữa, cuối cùng nội tạng bị hòa tan, tuyệt đối không thể giải, ai cũng không ngờ tới loại chất độc này thế nhưng lại bị hạ trên người một thiếu niên vô tội mới mười hai tuổi.
Triệu Đại Bảo có thể giải được loại độc này, thuyết minh bản lĩnh càng trên cơ Độc Ma!
Mà sự thật là, Triệu Đại Bảo lúc ấy đeo trên mình thẻ bài đồ đệ Y Thần Thiên Sơn đi loanh quanh, bị người hầu Khanh Gia bảo đầu đầy mồ hôi túm lấy hắn kéo vào trong bảo.
Khi hắn ôm tâm lý may mắn khi được lọt vào Khanh Gia bảo, Ngũ công tử mười hai tuổi đã trúng độc được ba canh giờ, nhưng không có xuất hiện bệnh trạng đáng sợ khi phát độc, chính là sốt cao không ngừng, miệng hộc máu không dứt.
Triệu Đại Bảo vẫn cứ nhớ rõ lúc ấy lần đầu gặp mặt Ngũ công tử, thiếu niên nho nhỏ trong ánh mắt bình tĩnh đến mức khó thể tưởng tượng, tuy rằng suy yếu, nhưng mỗi từ lại rõ ràng: “Ta trúng thiên phệ lan tâm.”
“Vậy ngươi vì sao…?!” Triệu Đại Bảo kỳ quái hắn vì sao còn chưa phát độc.
“Ta vận công đem độc tính tạm thời áp chế, ngươi tới giúp ta bài độc. Ta giảng phương pháp cho ngươi.” Ngũ công tử nói, ai bảo Triệu Đại Bảo là đại phu đầu tiên có mặt, vì thế về sau lại thanh danh giải độc liền rụng xuống đầu của hắn.
Chính là từ sau ngày đó dư độc trong cơ thể Ngũ công tử thiếu một loại kỳ hoa mười năm mới có thể ra hoa một lần có thể loại bỏ độc tố còn sót lại trong người, cho nên số độc tính kia bị Ngũ công tử vận công dồn xuống hai chân, cũng che lại kinh mạch, dẫn đến Ngũ công tử từ đó rốt cuộc khó có thể đi đứng.
Còn sau đó nữa thì chính là Ngũ công tử đơn giản coi đây là cơ hội giả bộ bệnh thân mình kém cỏi, rời xa vòng tranh quyền đoạt lợi.
Triệu Đại Bảo vốn là y thuật không tinh, sợ hãi từ nay về sau chính mình bị những chủ tử khác gọi đi xem bệnh, nên cứ thường xuyên chạy qua nơi này của Ngũ công tử. Xem như đây là lấy cớ tránh việc, bất quá mỗi lần lại đây, Ngũ công tử sẽ vứt cho hắn rất nhiều sách thuốc, bảo hắn nghiên cứu, để sớm ngày thành tựu xứng với danh thực thần y.
Kỳ thật Triệu Đại Bảo căn bản không thích trở thành đại phu, hắn thích may vá. Quần áo của Ngũ công tử đều là hắn làm theo yêu cầu, bộ sau so bộ trước nhìn lại càng có nội hàm, giúp cho phong thái Ngũ công tử càng ngày càng phong thần tú dật (? tú lệ). Quần áo của nhóm ảnh vệ, người hầu, nha hoàn trong Khanh Gia bảo cũng đều là Triệu Đại Bảo thiết kế hình dáng.
Ngũ công tử uống trà Triệu Đại Bảo pha, nói: “Triệu Đại Bảo, mấy ngày nữa ta muốn cho người vào ở trong đại viện này, đến lúc đó không cho ngươi nói bậy bạ gì với hắn.”
“A a? Thục Quân, ngươi muốn thành thân hả?” Triệu Đại Bảo hỏi.
“Không, ta muốn đưa một ảnh vệ vào đây.” Ngũ công tử đáp.
Triệu Đại Bảo a một tiếng, nhìn tách trà trong tay Ngũ công tử: “Ngươi uống ít chút, ngươi đi nhà xí không có tiện…”
“Câm mồm!” Ngũ công tử trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái.
Triệu Đại Bảo đành phải thay đổi đề tài: “Võ công của ngươi cao như vậy, còn cần ảnh vệ sao?”
“Cái này không cần ngươi quan tâm.” Ngũ công tử trả lời, hắn nhìn nước trà trong tay, nghĩ tới cái tên ảnh vệ kia, chính xác mà nói, thằng nhóc kia đến bây giờ vẫn còn là một ảnh vệ dự bị.
—————————————————————————
Mạc Tiểu Thất toàn tâm toàn ý mong chờ Vương đại gia trả lời. Ngày hôm sau, Vương đại gia nói cho hắn biết, hết thảy đều đã quyết định xong xuôi, chờ giữa trưa tổng quản sẽ qua đây, Mạc Tiểu Thất lòng nở hoa, vội vàng hỏi: “Vị chủ nhân của ta là ai?”
“Không biết, có thể để cho ngươi chuyển chính thức đã là tốt lắm rồi, hỏi nhiều như vậy để làm chi?” Vương đại gia nói xong liền đi nấu cơm.
Mạc Tiểu Thất tâm tình kích động lại thấp thỏm, liền ngồi xổm ở trước cửa đại viện trông mòn con mắt, rốt cục đợi cho tới buổi trưa, quả nhiên nhìn thấy vị tổng quản bụng phệ chuyên phụ trách việc chọn ảnh vệ đi tới, Mạc Tiểu Thất vội vàng vỗ vỗ mông đứng lên, chỉnh chỉnh y phục của mình, kích động mà nhìn hắn.
Tổng quản thật xa liền thấy Mạc Tiểu Thất vẻ mặt nóng bỏng mà đứng ở trước cửa, liền ngoắc ngón tay: “Mạc Tiểu Thất, tìm ngươi, mau tới, có vị chủ tử muốn triệu kiến ngươi!”
“Đến đây đến đây! Là vị chủ tử nào vậy?” Mạc Tiểu Thất vẻ mặt ngây ngô cười chạy tới.
Tổng quản thuận miệng trả lời: “Ngũ công tử.”
Sau đó biểu tình của Mạc Tiểu Thất chỉ có thể dùng bốn chữ nháy mắt hỏng mất để hình dung tới.
Vì cái gì!! Vì cái gì sẽ như vậy!! Vì cái gì cố tình chủ nhân của mình lại là cái lão Ngũ vô dụng nhất!!
Mạc Tiểu Thất ngay tức khắc không bước nữa, cả giận: “Ta không đi!”
“Không đi cũng phải đi! Mạc Tiểu Thất ngươi lá gan ngất trời! Cũng dám chống đối chủ tử!” Tổng quản một phát bắt được cánh tay của hắn, “Đi! Đi mau! Ngũ công tử đang chờ ngươi đó!”
“Không đi không đi không đi!” Mạc Tiểu Thất bướng bỉnh vận sức kì kèo, mười cái đầu trâu kéo cũng không xê dịch, hắn đẩy tổng quản ra, thiếu chút nữa làm cho béo tổng quản té ngã như chó gặm phải phân, sau đó hắn quay đầu xoay người quay trở về, cũng không để ý tới béo tổng quản tại phía sau hắn vừa gọi lại mắng.
Dù sao, hắn chính là không thích lão Ngũ què quặt kia! Có ch.ết cũng không làm ảnh vệ cho hắn!
Cái mâu thuẫn này bắt đầu từ khi nào? Bản thân Mạc Tiểu Thất cũng nói không rõ ràng.
Nếu phải nói, thì đó là chuyện thật lâu thật lâu trước kia, khi đó, Tào sư phụ hắn kính yêu nhất thế nhưng bỏ lại một mình mình, nghe nói mỗi ngày đều đi chiếu cố một vị thiếu gia sinh bệnh nặng trong bảo, khi đó Tiểu Thất cảm thấy kỳ quái, liền lặng lẽ theo dõi sư phụ.
Hóa ra sư phụ đi Sơ Phong Các, hắn bò lên đầu bờ tường, chỉ thấy sư phụ ôm một thằng nhóc tuấn tú lớn hơn mình mấy tuổi đi ra phơi nắng.
Sư phụ lúc ấy hành động ôn nhu cùng với ánh mắt thật sâu đâm bị thương tâm linh Tiểu Thất nho nhỏ. Tuy rằng sư phụ đối với Tiểu Thất tốt lắm, nhưng cũng chưa từng có chuyện đối đãi bộ dạng ôn nhu như thằng nhóc trong lòng ngực của hắn kia, Tiểu Thất nhất thời ghen tị vô cùng.
Sau đó sư phụ mỗi ngày đều đi chăm sóc vị thiếu gia kia, có đôi khi thậm chí đều không để ý nói hơn một câu với Tiểu Thất, Tiểu Thất giận, liền lặng lẽ thừa dịp sư phụ không ở Sơ Phong Các, tìm được vị tiểu thiếu gia kia đang ngồi phơi nắng ở trong sân bên cạnh hồ nước.
Kia tiểu thiếu gia sắc mặt tái nhợt, trên người bọc thật dày điêu da áo khoác, trên đùi cũng cái hậu thảm, gầy yếu vô lực mà tựa vào ghế nằm trong. Tiểu Thất hầm hừ mà nói: “Đứng lên, cùng ta luận võ!”
Tiểu thiếu gia ngẩng đầu nhìn hắn, trên khuôn mặt trầm tĩnh trồi lên ý cười tươi: “Ta không luận võ với ngươi.”
“Hừ! Vì cái gì? Ngươi sợ sao? Không đem sư phụ trả lại cho ta, ta liền đánh ngươi a!” Tiểu Thất múa may nắm tay nhỏ, uy hϊế͙p͙.
“Ngươi chính là Mạc Tiểu Thất?” Tiểu thiếu gia tựa hồ nhận ra hắn, nghiêng đầu nhìn hắn đáp: “Mạc Tiểu Thất, Mạc keo kiệt,, tên này không tệ nha, chính là Mạc keo kiệt ngươi nhỏ như vậy vì cái gì mà muốn đánh ta?”
“Phi! Ta keo kiệt chỗ nào! Ta mặc kệ! Ta muốn luận võ cùng với ngươi!” Tiểu Thất xông lên trước một bước kéo áo thiếu gia, lại bị sư phụ ở sau người hét lớn một tiếng sợ tới mức run run.
“Tiểu Thất!! Ngươi đang làm cái gì! Ngũ công tử còn đang bệnh! Mau buông tay!” Tào sư phụ nhanh chân tiến lên, một tay lấy hắn xách ra, đây là lần đầu tiên Tiểu Thất bị Tào sư phụ hung hăng dạy dỗ, còn vả miệng, Tiểu Thất ghi hận cả đời.
Qua nửa tháng, Tiểu Thất lại nhân cơ hội thừa dịp sư phụ ra ngoài, đi tìm vị Tiểu Ngũ thiếu gia kia rầy rà.
Lúc này sắc mặt Tiểu Ngũ thiếu gia tốt hơn nhiều, xem ra là hết bệnh rồi, nhưng là Tiểu Thất trèo tường vào đại viện Sơ Phong Các, lại thấy hắn dưới nách chống hai cây nạn dựa vào vách tường, đang mệt phờ buông thỏng hai cái đùi mềm mại vô lực, lắc lắc lắc lắc giống như ngay lập tức sẽ ngã xuống.
Tiểu Thất nghĩ đến nửa tháng trước đã bị người nhục nhã, liền cắn chặt răng, tiến lên thốt ra lời ác độc: “Hóa ra là quỷ thọt chân, trách sao sư phụ ta không cho ta đánh với ngươi! Hừ, kẻ đáng thương!”
Tiểu Ngũ thiếu gia vốn là người thực điềm tĩnh, vừa nghe lời này lại không biết sao lại nổi giận, cao giọng nói: “Ta mới không phải quỷ thọt chân!”
Tiểu Thất không nghĩ tới lời này dễ dàng chọc giận hắn, không khỏi có vài phần đắc ý, tiếp tục nói: “Ngươi chính là quỷ thọt chân! Là kẻ tàn phế! Nhìn ngươi kìa chẳng thể đi lại! Còn khoe khoang cái gì!” Nói xong quăng cho hắn cái mặt quỷ.
“Ngươi câm mồm!” Tiểu Ngũ thiếu gia nhất thời khí phách bùng dậy, khí thế nghiêm khắc khiến cho Tiểu Thất hoảng sợ, nhưng là Tiểu Thất vẫn là không sợ ch.ết mà cố ý chạy đến phía trước hắn, đùa cợt nói: “Có bản lĩnh đến bắt ta đi a! Người què đáng ch.ết!”
Tiểu Ngũ thiếu gia lòng tự trọng rất mạnh, lúc này vừa mới bị khiếm khuyết, còn chưa quen với thân thể không tiện, nhất thời tức giận, dưới chân bị hụt một cái mất đi cân bằng, nặng nề mà ngã trên mặt đất. Tiểu Thất khi đó đúng là tuổi nhỏ bướng bỉnh, vỗ tay cười to: “Ngã thật hay!”
Tiểu Ngũ thiếu gia giãy dụa ngồi xuống, sắc mặt khó coi, lại giơ nắm tay lên hung hăng đấm vào chân của mình. Tiểu Thất ngây dại, một lát sau, hắn cũng ý thức được chính mình không đúng liền đi đi qua nhặt lên cây gậy của Ngũ thiếu gia, nhỏ giọng bảo: “Này, muốn ta đỡ ngươi sao?”
“Không cần ngươi quan tâm!” Tiểu Ngũ thiếu gia cũng cố chấp, thế nhưng không ngại xấu hổ khó coi dùng tay chống thân, gắng mình ngồi dậy, nghiêm chỉnh đáp: “Mạc Tiểu Thất, ngươi khi dễ chân ta bị tàn, tốt lắm, ngươi không phải muốn so võ sao? Ta đây liền so với ngươi!”
Hắn ngồi dưới đất, dứt lời một chưởng quét về phía cẳng chân không hề phòng bị của Mạc Tiểu Thất.
Mạc Tiểu Thất hét lên rồi ngã gục, ngã lộn về cái bàn trà gỗ ở phía sau, bên trên mặt bàn còn có một bình nước trà, là Ngũ thiếu gia khi ngắm hồ thì thường dùng, bình trà này bị nghiêng hất tới cái quần bông Mạc Tiểu Thất, nhất thời ướt một tảng lớn.
Ngày nào đó, vội vàng chạy trốn Mạc Tiểu Thất bất hạnh bị một gã sai vặt bên ngoài phát hiện, từ nay về sau có lời đồn Mạc Tiểu Thất tám tuổi còn tè ra quần quả là đáng xấu hổ.
Đương nhiên, ân oán giữa Mạc Tiểu Thất với Khanh Ngũ còn không chỉ ngừng chỗ này.
Ở trong trí nhớ Mạc Tiểu Thất thẳng đến trước khi Tào sư phụ qua đời, hắn vẫn luôn phải chịu thua thiệt trước Khanh Ngũ, về sau Tào sư phụ đi về cõi tiên, hắn cũng trưởng thành rồi, tự nhiên cũng không đi trêu chọc Khanh Ngũ nữa để khỏi tự mình làm mình ấm ức.
Hắn mới không cần làm ảnh vệ của cái người què kia! Đây là điều kiện tiên quyết quan trọng nhất trong nhân sinh của hắn!!
Hết chương 4.