Chương 19: Chủ nhân khổ, ảnh vệ bi
Khanh Ngũ sau lưng kê cái gối mềm có thể tựa vào giường ngồi dậy. Từ sau khi hắn tỉnh lại, Mạc Tiểu Thất hỏi han không dứt vì sao hắn lại bị bảo chủ trừng phạt.
“Ta làm giả sổ sách.” Khanh Ngũ nhàn nhạt ngậm một thìa cháo tổ yến Tiểu Thất đưa tới, nhẹ nhàng bâng quơ viện cái lý do.
Mạc Tiểu Thất đứa nhỏ này thế nhưng cứ tự nhiên ngay cả cơm cũng đưa đến miệng đút cho hắn ăn, Khanh Ngũ khóe miệng hơi hơi gợn lên, nghĩ thầm rằng: Thật giống như cho con nhỏ ăn, đút từng muỗng rất chi là thân mật gần gũi.
Vì thế ý cười bên môi càng lộ rõ.
Tiểu Thất cảm thấy kỳ quái —— bị phạt ăn roi như thế sao tâm trạng lại giống như không tệ vậy?
“Hừ! Ta đã biết trước mà làm mấy chuyện trái với lương tâm nhất định không có kết quả! Chủ nhân, người đã kiếm được nhiều tiền như vậy, về sau đừng làm loại chuyện này nữa!” Tiểu Thất nói.
“Có một số việc ngươi không hiểu.” Khanh Ngũ đáp.
“Ngươi hiểu! Cuối cùng còn không phải ăn roi…” Tiểu Thất than thở.
Khanh Ngũ cười cười không nói gì.
Được Tiểu Thất hầu hạ hạ ăn cháo xong rồi, Tiểu Thất đem mấy loại sách mà ngày thường hắn thích xem đưa tới, miệng nói: “Mấy ngày nay không cần lộn xộn, ăn uống làm gì cũng đã có thuộc hạ chiếu cố ngài, muốn cái gì thì gọi một tiếng là được. Ta ở ngay bên ngoài.”
“Đã biết.” Khanh Ngũ đáp một tiếng, rồi nghiêng người nằm xuống, tùy tay lật sách.
Mạc Tiểu Thất thần sắc cổ quái mà lui ra ngoài. Hắn không biết ngày thường trong đầu Khanh Ngũ suy nghĩ cái gì, tối hôm qua khi hắn chạy như bay cõng Khanh Ngũ về, lúc ấy giúp hắn trải giường chiếu, trị liệu cũng không có cân nhắc cẩn thận cái gì, hiện tại ngẫm lại, dưới chăn Khanh Ngũ rơi ra cuốn sách cái gì mà 《 làm sao khống chế được ảnh vệ 》kia quả thật vô cùng khả nghi.
Khanh Ngũ lúc này còn chưa có phục hồi tinh thần, không bằng lật ra nhìn thử xem, rốt cuộc Khanh Ngũ muốn làm thế nào mà khống chế mình.
Lẩm bẩm, ngay cả Khanh Ngũ đều phải cần tới sách để tìm cách khống chế mình, có thể thấy được địa vị của mình ở trong mắt hắn, hừ hừ —— Tiểu Thất không khỏi kiêu ngạo tràn trề cả lên.
Vì thế thừa dịp Khanh Ngũ lúc rảnh rỗi nghỉ chơi để dưỡng thương, Tiểu Thất ngồi ở bên ngoài giường lặng lẽ mở ra cuốn 《 làm sao khống chế được ảnh vệ 》.
Vì thế sắc mặt của hắn rất nhanh trở nên suy sụp.
Khanh Ngũ… …
Ngươi quả thực thiếu đánh!!!!!
Tiểu Thất mặt đỏ phừng phừng.
Khanh Ngũ chịu đựng nổi nhức nhối trên lưng, vươn tay sờ tới sờ lui ở dưới chăn.
Sách của hắn đâu?
Cuốn sách 《làm sao khống chế được ảnh vệ 》 bị rơi ở chỗ nào?
Không phải là lúc tối qua Tiểu Thất trải giường chiếu… …
Khanh Ngũ sắc mặt bỗng chợt chìm xuống.
“Chủ nhân, ngươi đang tìm cái quyển sách này à?” Tiểu Thất cố ý đem hai chữ quyển sách nhấn mạnh. Hắn không biết ở tại bên giường khi nào nữa, Khanh Ngũ quả thật giật cả mình.
Khinh công của Mạc Tiểu Thất thật đúng là có chút ngoài dự liệu của hắn.
Cuốn sách 《 làm sao khống chế được ảnh vệ》 được đưa tới trước mặt Khanh Ngũ, Khanh Ngũ ngẩng đầu nhìn thấy mặt Tiểu Thất xanh mét.
“Tiểu Thất, quyển sách này là người khác đưa tới, ta chỉ là tiện tay lật xem thôi.” Khanh Ngũ giải thích.
Thật muốn ch.ết mà, hắn sao lại giải thích với ảnh vệ mình.
“Chủ nhân thích xem loại sách gì làm sao có quan hệ gì tới Tiểu Thất đâu?” Mạc Tiểu Thất cố ý nói, kì thực ánh mắt lúc này hung hăng mà trừng.
Khanh Ngũ vươn một bàn tay đi đón lấy quyển sách kia, vì vậy động tác khẽ động tới miệng vết thương, khiến cho hắn “ngô” hít sâu một hơi, hàng mi nhíu chặt nhất thời đâm vào tim Tiểu Thất.
Được rồi! Người bị thương là nhất, nếu hắn dám dùng cái biện pháp xấu xa trong cuốn sách kia, hừ! Đừng trách Tiểu Thất hắn vô tình! Mạc Tiểu Thất trong lòng nói lầm bầm, đem sách trực tiếp đưa tới bên gối đầu của hắn.
Mắt Khanh Ngũ nhất thời lại nhiễm một chút ý cười dịu dàng, tuy rằng khóe miệng hắn không cười nhưng cái bộ dáng giảo hoạt kia khiến Tiểu Thất không biết nên giận hay là bất đắc dĩ đành chịu. Rõ ràng nên xé nát cuốn sách bại hoại kia! Thế nhưng mình tiện tay đem trả lại cho hắn!! Tiểu Thất đột nhiên tỉnh ngộ, buồn bực gào thét dưới đáy lòng.
Vì thế nhấc cái ghế đẩu qua đây ngồi, nâng má nhìn Khanh Ngũ tự mình hờn dỗi. Khanh Ngũ bảo: “Tiểu Thất, ngươi không mệt hả? Đi nghỉ ngơi đi.”
“Bảo hộ chủ nhân là trách nhiệm của ta.” Tiểu Thất mở to hai mắt nhìn hắn, thật là muốn thử xem hắn làm sao nghiên cứu cuốn sách xấu xa kia.
Khanh Ngũ thở dài, nói sang chuyện khác: “Tiểu Thất, xe lăn của ta ngươi đã chuyển tới đây chưa?”
“Bên ngoài á, tối hôm qua đã tìm về cho ngươi rồi. Tiểu Thất vì chủ nhân nửa đêm tất bật, chủ nhân còn muốn nghiên cứu làm sao khống chế được Tiểu Thất sao?” Mạc Tiểu Thất đáp.
“Ai, Tiểu Thất ngươi đứa nhỏ vặn vẹo này, quyển sách này là người khác đưa tới, ta cũng không biết nội dung bên trong là như vậy.” Khanh Ngũ đáp, “Ngươi thấy ta có thể bỏ được mà đánh ngươi một chút sao?”
“Hừ.” Tiểu Thất quyệt miệng, đem mặt xoay qua một bên. Khanh Ngũ lại nói: “Ngươi nếu không thích, vậy ta đốt quyển sách này là được rồi.”
“Chủ nhân muốn thế nào thì làm, Tiểu Thất không xen vào.” Tiểu Thất tuy rằng nói như vậy, trong lòng nhưng dần dần thoải mái —— nhìn bộ dáng chủ nhân nhà hắn nóng lòng giải thích, hừ hừ, quả nhiên mình vẫn rất có lực uy hϊế͙p͙!
Khanh Ngũ nói dăm ba câu đã trấn an được đứa nhỏ không được tự nhiên này, ý cười cứ thế tự nhiên nổi lên khóe miệng, hắn lấy ra quyển sách kia, ném vào trong chậu thann dựa vào gối mềm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiểu Thất thấy hắn tuy cùng mình nói giỡn, nhưng trên mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi, biết hắn mang theo thương tích rất khổ cực,cũng không nói chuyện quấy nhiễu hắn, một lát sau nhìn Khanh Ngũ thật sự ngủ say, hắn mới rón ra rón rén đi qua, nhấc tấm thảm đắp lên người Khanh Ngũ.
Quy củ trong Khanh Gia bảo cũng không khỏi quá hà khắc đi, bất quá chỉ là làm mấy quyển sổ sách giả mà đem người đánh thành như vậy! Đem tiền kiếm được của Khanh Ngũ tịch thu không phải là được rồi hay sao!
Khanh Ngũ a Khanh Ngũ, ngươi kiếm ít tiền lại sẽ ch.ết à? Tiểu Thất yên lặng oán thầm, lập tức hắn nghĩ tới nếu Khanh Ngũ không đi làm giả sổ sách, một tháng chỉ có mấy chục lượng bạc, còn phải nuôi hạ nhân, quả thực quá mức nghèo khó —— bảo chủ Khanh Gia quả thật chẳng phải người tốt! —— Tiểu Thất cuối cùng cho ra kết luận.
Tiểu Thất cứ như vậy yên lặng canh giấc cho Khanh Ngũ ngủ, coi chừng chủ nhân tựa như trông mèo con ngủ đông. Ngồi ở trước mặt chủ nhân giống như vậy sẽ cảm thấy an tâm. Sơ Phong Các một mảnh yên lặng, chỉ có chậu than bùng bùng lửa thổi. Khanh Ngũ ngủ vô cùng bình thản điềm đạm, không biết đang mơ gì.
Chủ nhân bị đánh, bản thân mình không thể ở bên cạnh chịu thay cho hắn… Một tia áy náy xẹt qua cõi lòng Tiểu Thất.
Trong sân truyền tới tiếng bước chân mặc dù cách còn xa, Tiểu Thất đột nhiên tăng cường cảnh giác.
Hắn lập tức đứng lên, lặng yên dựa vào bên cửa sổ, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài ——người đang tới là Khanh lão Đại, còn mang theo hai tên tùy tùng. Tiểu Thất nhíu mày, hắn tới đây làm cái gì?
“Chủ nhân, đại thiếu gia đến đây.” Tiểu Thất nhẹ nhàng gọi Khanh Ngũ tỉnh dậy.
Khanh Ngũ mở to mắt, đáp: “Ta biết hắn tới tìm ta làm cái gì. Tiểu Thất, ngươi đi tìm Triệu Đại Bảo ăn trưa đi, ta có chuyện gì cần nói với lão Đại.”
Hừ! Cái chuyện gì mà thần bí vậy, ta không thể nghe sao?! Nhất định là có âm mưu gì rồi, không cho nghe lại càng phải nghe! Không tin ta thì ta đạp đổ! Tiểu Thất chấp mệnh, khó chịu từ cửa hông lui xuống.
Nghe thấy tiếng bước chân Tiểu Thất đi xa, Khanh Ngũ mới nhẹ nhàng thở ra. Lúc này Khanh Đại đã vào trong phòng, rất nhanh đã tới phòng ngủ.
“Đại ca, thứ cho ta không thể đứng dậy đón.” Khanh Ngũ ở trên giường muốn ngồi dậy lại bị Khanh Đại ngăn lại: “Ngươi cứ nghỉ ngơi đi, tối hôm qua quả thật dùng hình không nhẹ. Ta hôm nay tới cũng không có chuyện gì khác, chỉ là tới thăm ngươi một chút, thuận tiện nói tình thế hiện tại trong bảo.”
Khanh Ngũ trả lời: “Phụ thân hiện tại trọng dụng Khanh Tứ, Khanh Tứ nhìn như nở mặt nở mày nhưng kì thực thêm cho hắn mấy cái phân đường kia gần đây nhiễu loạn không ít chuyện, cho nên Khanh Tứ hiện tại cũng rất đau đầu, đại ca chuẩn bị chờ thời cơ hay là muốn giúp hắn ‘một tay’ đâu?”
Khanh Đại trong mắt lộ liễu vài phần tàn nhẫn, đáp: “Lão Ngũ đệ quả là tâm tư kín đáo, nhìn rõ ràng mọi chuyện, nói thật với đệ, ta cũng không ngại cho hắn thêm cây đuốc.”
Khanh Ngũ đáp lời: “Phụ thân từ mấy năm trước cho đến nay, đối với công việc trong phân đường Tây Bắc coi trọng ít nhiều, thậm chí không tiếc làm mất sự cân bằng, cho Tây Bắc nhiều đặc quyền, cho nên dẫn đến hiện giờ quyền lực ở Tây Bắc hỗn loạn, bốn phía thay nhau tranh quyền đoạt lợi.
Đem quyền quản lí này giao cho Khanh Tứ, có lẽ là hy vọng Khanh Tứ có thể chỉnh đốn, không biết đó lại là một tổ ong vò vẽ, cho dù Khanh Tứ cũng không dám chọc bậy.
Hiện tại bốn đường Tây Bắc nhốn nháo loạn xạ, đại ca phái người đi trước một bước truyền lời xuống nói trong bảo đã có quyết sách, do Khanh Tứ toàn quyền chấp chưởng Tây Bắc, ổn định lại trật tự bảo bọn hắn đi trước chuẩn bị.
Y theo tốc độ của Khanh Tứ, tất nhiên không thể đuổi kịp với ảnh vệ do đại ca âm thầm huấn luyện, ta nghĩ làm như vậy, chúng ta cũng không phải làm chuyện xấu gì, chỉ là thay hắn thông báo trước một tiếng mà thôi.”
Khanh Đại cười nói: “Đúng vậy, lão Tứ lúc này thừa dịp phụ thân mới vừa hạ mệnh lệnh tin tức còn chưa truyền ra phải nhanh tay chớp nhoáng thời cơ mà hành động, đánh bất ngờ khiến cho Tây Bắc không kịp trở tay.
Như vậy, vừa lúc có thể quấy rối kế hoạch của hắn, làm cho cả bốn phía phân đường Tây Bắc cùng nhau liên hợp lại, đề phòng hắn khiến cho hắn có lực mà không đất dùng, cũng có thể thuận tiện mượn sức Tây Bắc.
Lão Ngũ, ta thật sự may mắn lúc trước đệ không có đứng ở bên kia của lão Tứ. —— Hôm nay ta đặc biệt tới thăm đệ, còn mang thánh dược chữa thương ‘Tuyết linh ngưng lộ’ đến cho đệ.”
Vì thế hắn ra hiệu cho tùy tùng lấy một cái hộp gỗ, tinh xảo đặt ở trên bàn.
Khanh Ngũ vội vàng cảm ơn: “Đa tạ đại ca quan tâm.”
Khanh Đại nói: “Đệ cứ an tâm dưỡng thương, về phần chuyện đệ chỉ điểm ảnh vệ lấy thanh Vũ Nguyệt Nhận kia, ta sẽ cầu tình phụ thân để lắng xuống. Bất quá theo ý ta, tốt nhất là đệ hạ lệnh để cho tên ảnh vệ kia trả Vũ Nguyệt Nhận lại, tránh cho ngày sau phụ thân nhớ tới lại tức giận, lại trừng phạt đệ lần nữa.”
“Ta ở trước mặt phụ thân đã nói rất rõ ràng, đao đã nhận chủ cho dù phụ thân muốn lấy đầu ta, ta cũng tuyệt đối sẽ không hạ lệnh ảnh vệ trả Vũ Nguyệt Nhận lại.
Trong Khanh Gia bảo hai mươi năm qua, ta cũng không có yêu cầu gì, ta trúng độc sắp ch.ết cũng chưa từng cầu phụ thân cái gì, ta trở thành người tàn phế bất lực, cũng chưa từng mở miệng hỏi gì từ phụ thân.
Hiện giờ ta chỉ có yêu cầu nhỏ nhỏ là cho ảnh vệ của ta một món binh khí thuận tay, chẳng lẽ cái yêu cầu duy nhất này, thân là người làm cha hắn cũng không thể đồng ý được hay sao? Ta chỉ có mỗi yêu cầu này, mà khiến cho hắn phải dùng tiên hình với ta? Ta có phải là con của hắn không?” Khanh Ngũ nói tới đây có vài phần tức giận, giọng nói thế nhưng hơi hơi phát run.
Chút khát vọng tình thân làm cho Khanh Đại cũng không biết nói gì hơn. Hắn đành phải vỗ vỗ bả vai Khanh Ngũ: “Ngũ đệ, ngươi chịu khổ rồi.”
Rồi sau đó bên ngoài cửa sổ, Tiểu Thất che kín miệng, mắt mở to —— hắn vừa rồi cố ý quay lại, còn giấu tiếng bước chân, không ngờ nghe được đoạn cuối cùng, thế nhưng biết được hóa ra Khanh Ngũ chịu phạt không phải vì làm giả sổ sách gì hết, mà chính là do thanh Vũ Nguyệt Nhận! Hắn là vì mình mới phải bị phạt!
Khanh Ngũ lên án làm cho tim hắn đau đầu cũng không chịu nổi, hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới người kia luôn luôn bình tĩnh như nước, ôn nhuận như ngọc thế nhưng cất giấu nhiều đau khổ như vậy.
Hắn luôn nói mình là đứa nhỏ, Khanh Ngũ chẳng phải cũng là một đứa nhỏ chưa từng nhận được tình thương hay sao?
“Chỉ là muốn cho ảnh vệ của ta một món binh khí thuận tay thôi, đã làm cho hắn phải dùng tiên hình với ta sao?”
Lời nói kia sự ủy khuất đó một lần lại một lần lặp lại trong tai Tiểu Thất, vang vọng không ngừng.
Nước mắt không hay biết đã chảy xuống dưới, Tiểu Thất hồn nhiên chưa phát hiện, giật mình hồi tưởng lại buổi tối hôm qua khi đón Khanh Ngũ, bộ dáng của hắn ngồi ở chỗ kia.
Khi đó hắn vừa mới chịu phạt bằng roi, lại coi như không có xảy ra chuyện gì ung dung như vậy.
Hắn sau khi trở về, vẫn như trước cùng mình nói giỡn, chính là sắc mặt kia của hắn nhuốm sắc mỏi mệt cùng với nỗi thống khổ, căn bản là không chỉ bởi vì đau xót trên thân thể!
Lúc này đây, Tiểu Thất quả thật vì Khanh Ngũ mà đau lòng. Đau lòng đến nỗi nước mắt chảy hoài không ngừng, lau cũng không xong.