Chương 80: Có thể ôm Tiểu Thất cũng chỉ có Khanh Ngũ

Côn Dạ La hai tay khống chế đem trăm mũi ám khí ánh bạc lòe lòe, nhếch miệng mỉm cười. Chỉ thấy hai tay của hắn thoáng cái vô hình, tất cả đầu nhọn ám khí đồng loạt tràn ra!


Trong phút chốc, chung quanh bị vây phủ bởi”gió lốc” bạc ——đủ các loại ám khí sắc bén mạnh mẽ từ trong cuộn gió lốc thổi quét bốn phía, đi đến đâu vạn vật bị bẻ gãy, gỗ đá cũng phải nứt bể! Mắt thấy mọi người không kịp đề phòng sắp sửa bị cuốn vào trong, một luồng khí lạnh khổng lồ đập thẳng vào, nhất thời vô hình chung kháng cự ám khí, trong chốc lát lâm lang trong suốt không ngừng tuôn ra, vô số ám khí ấp đến đều bị luồng khí lạnh đánh rơi, mà đúng lúc này Tiểu Thất cũng bùng nổ một chiêu thức cuối cùng trong Đao Ma thức —— muốn lòng dồn đến đường cùng lôi đình vạn quân rõ rành rành áp tới!


Côn Dạ La không nghĩ lúc này lại có cao nhân từ giữa đánh lén, phá một chiêu tối cao của hắn, trong khoảnh khắc thất thần cũng là lúc, thế đao mãnh liệt đè áp!


“A!!” Một tiếng kêu thảm, chỉ thấy máu bắn tung tóe —— Côn Dạ La đột nhiên bị thế đao biến ảo của Tiểu Thất bổ trúng —— một đao chém từ bả vai rạch cho đến cái bụng —— nếu không phải Tiểu Thất đột nhiên thu thế, hắn sẽ tức thì bị chẻ thành hai nửa!


“Hừ!” Tiểu Thất khẽ lật sống dao, đem Côn Dạ La đánh bất tỉnh, một hồi ác chiến rốt cục cũng đến hồi kết.
Mới vừa rồi Khanh Ngũ tự sát giờ phút này không ngờ đứng sững ở sau lưng Côn Dạ La, sợi tóc phần phật tung bay, giống như vị thần tiên vừa mới giáng xuống nhân gian!


Tiểu Thất nhìn Khanh Ngũ, nói: “Ta một người cũng có thể đánh ngã hắn!”
Khanh Ngũ chậm rãi đi tới, nói: “Chính là ngươi bị thương.” —— Thì ra máu ở chỗ bụng hắn là giả, chỉ có điều đem một cái túi máu đặt ở trong quần áo, cố ý ngụy trang bộ dáng tự sát.


available on google playdownload on app store


Mấy bước này, Khanh Ngũ đi tới cực kì vững, hệt như người bình thường không chút khác biệt, đợi cho đến khi tới trước mặt Tiểu Thất, hắn giữ chặt tay Tiểu Thất bảo: “Nhanh đi trị liệu!”


“Ta không sao.” Tiểu Thất mặc y phục màu đen, cho nên không nhìn ra vết máu, trên thực tế vừa rồi lúc Côn Dạ La ra chiêu, cánh tay hắn cùng đùi đều bị ám khí đâm trúng, giờ phút này mới bắt đầu trở gió mà đau nhói.


“Tùy hứng!” Khanh Ngũ không đợi đám thủ hạ Kỳ tộc vây chung quanh, vậy mà ngồi chỗ ôm ngang lấy Tiểu Thất.
Một tiếng thét kinh hãi từ chỗ Tiểu Thất phát ra, khăn che trên mặt của hắn khi Khanh Ngũ tiêu sái một ôm lên rơi xuống, nhẹ nhàng ngã vào vòng tay ấm áp của Khanh Ngũ.


Chỉ một chốc thất thần, Tiểu Thất giật mình ý thức được, thì ra ***g ngực Khanh Ngũ vậy mà cũng rắn chắc như thế, có thể dựa vào.


Nhịn không được, ghé đầu tới gần, chính là trong lòng lại nhịn không được lo lắng cho thân thể hắn —— một người không thể tự mình bước đi phải không dùng xe lăn thay cho việc đi bộ, thật có thể ôm mình tiếp tục đi như vậy sao?
Quả nhiên một ôm này, chung quy là do Khanh Ngũ cậy mạnh.


Mới ôm Tiểu Thất đi được ba bước, hắn đã lảo đảo ngửa ra sao.
“Ngu ngốc! Cậy mạnh làm gì hả!!” Tiểu Thất ngã vào trên người Khanh Ngũ ngao ngao kêu lên.
“Ai, chân mềm nhũn…” Khanh Ngũ bất đắc dĩ thốt lên.


Tiểu Thất nằm ở trên giường, hưởng thụ đãi ngộ tĩnh dưỡng thương thế. Khanh Ngũ đặc biệt gọiTriệu Thanh đến giúp hắn trị liệu cùng giải độc ——trên ám khí của Côn Dạ La có bôi chất độc, chỉ có điều cái loại độc tố này đối với Triệu Thanh mà nói cũng không phải khó giải, hắn vốn xuất thân từ ma giáo, đối với thủ đoạn hạ độc ở ma giáo vẫn là rất rõ ràng —— Ở trong lòng Triệu Thanh cùng Chu Ly, ma giáo chính thống duy nhất chỉ có Thương Minh thánh giáo, những các môn phái khác đều là trực thuộc thủ hạ dưới tay Thương Minh thánh giáo ngày xưa mà thôi.


Kỳ thật những bộ hạ khác của Kỳ tộc cũng có tổn thương, chỉ có điều hiển nhiên sẽ không nhận được đãi ngộ Khanh Ngũ tự mình chăm sóc. Còn ở đây đang lúc Triệu Thanh băng bó cho Tiểu Thất, Khanh Ngũ liền ồn ào: “Có phải uống thuốc hay không? Ta đi sắc thuốc!”


Triệu Thanh quay đầu nhìn hắn một cái —— Sao mà hắn cảm thấy Khanh Ngũ có ẩn giấu một chút hưng phấn là sao chứ?


Tiểu Thất = = tuy rằng hắn không muốn biết, nhưng mà không biết gần đây bị làm sao, Khanh Ngũ vừa mới hỏi hắn đã biết ý đồ của Khanh Ngũ—— nhất định là tên kia ý thức được hắn có thể đi được hai bước, hắn nên muốn nhân cơ hội sắc thuốc lần này lấy cớ ở trước mặt mình thay đổi sự cố lần trước một chút, thuận tiện ‘hưởng thụ’ một chút cái gọi là lạc thú chiếu cố người!


Là như thế này đi! Khanh Ngũ!


Sự thật chứng minh, phán đoán của Tiểu Thất hoàn toàn chính xác —— Khanh Ngũ không đợi Triệu Thanh trả lời, mà ngay cả xe lăn cũng không ngồi, kéo chân đi sắc thuốc —— có lẽ mới đầu hắn đi vài bước thấy hình như đã bình thường, về sau lại càng kéo chân mà chạy, hiển nhiên hiện tại lúc này hắn khôi phục không tồi, tất nhiên rất vui vẻ khi đi được một đoạn thật dài như vậy.


Triệu Thanh nhìn hắn rời đi, nói với Tiểu Thất: “Bây giờ có thể đi tốt lắm, thương thế của ngươi tốt hơn thì về sau chú ý sửa dáng đi của hắn cho đúng, tránh để cho sau này hắn có thói quen, thật sự biến thành người què.”


Sau khi Triệu Thanh rời đi, Khanh Ngũ mang theo bát thuốc đã sắc xong, nhìn hắn lắc lư nện bước, Tiểu Thất hoài nghi bát thuốc trong tay của hắn còn lại bao nhiêu, chỉ thấy Khanh Ngũ bưng bát đi vào bên giường hắn, phân phó: “Tiểu Thất, ta đút ngươi uống thuốc.”


“Này! Ngươi hãy nghỉ đi cho khỏe!” Tiểu Thất nhìn cái bát trong tay của hắn, ánh mắt thân thiết nói: “Ngươi muốn thể hiện cái gì! Ngươi đi chênh vênh như vậy, cẩn thận phỏng tay!”


Khanh Ngũ cầm chén đưa cho hắn nhìn, thế mà lại là bát không, lập tức Triệu Đại Bảo đem bình thuốc xách qua đây, rót cho hắn một chén.
Tiểu Thất = =
Thực sự không có biện pháp a!


Tiểu Thất muốn đứng dậy uống, Khanh Ngũ lại đè hắn lại, bảo: “Ngươi không nên cử động, ngươi là người bị trọng thương.”


“Ta căn bản không có bị trọng thương! Là vết thương nhẹ thôi! Ngươi cứ làm như ta là đồ gốm sứ ấy! Ngay cả chút vết thương nhỏ ấy cũng chịu không nổi thì ta còn gọi là ảnh vệ cái gì chứ!” Tiểu Thất ngao ngao.


Khanh Ngũ trả lời: “Vậy cũng không được, ta nói ngươi trọng thương, ngươi phải nằm tĩnh dưỡng cho tốt, đó cũng là mệnh lệnh của chủ nhân, ngươi không nghe lời hả?”
“Hừ…” Tiểu Thất quệt mồm, nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào.


Khanh Ngũ dứt lời, tự mình uống một hớp, sau đó cúi người xuống, vậy mà ngậm lấy đôi môi của Tiểu Thất, lấy phương thức mớm thuốc, khiến cho Tiểu Thất giật nảy mình thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên —— Triệu Đại Bảo vừa thấy tư thế vô lại đó của Khanh Ngũ, vội vàng thức thời lui ra.


Tiểu Thất chỉ cảm thấy đầu lưỡi Khanh Ngũ linh hoạt cạy mở cánh môi của mình, nước thuốc mặc dù rất đắng chỉ có điều giờ phút này Khanh Ngũ mang đến rung động tự dưới đáy lòng, loại rung động này dần dần khiến người ta si mê, giống như trúng phải ma chú vậy, Tiểu Thất thế nhưng cũng mặc cho hắn từng ngụm từng ngụm đút thuốc cho mình.


Còn chưa thỏa mãn đâu.


Đại hội võ lâm chưa tiến hành được một nửa, biến đổi khôn lường, từ sự kiện phó chưởng môn bị giết lần trước, thì lần thứ hai chương môn kiếm tông Tư Mã Thành biến thành người hy sinh. Công tử Khanh Ngũ bệnh tình nguy kịch không quản ngại hiểm nguy thế mà đã tr.a ra người đứng phía sau màn hết thảy mọi việc chính là phó tọa ma giáo cải trang thành tú bà kỹ viện —— Côn Dạ La, cũng thiết kế dẫn Côn Dạ La vào bẫy rập, tố giác Tư Mã Thành là gian tế có mưu đồ phá hoại võ lâm Trung Nguyên, đáng tiếc, trong quá trình Khanh Ngũ công tử đuổi bắt Côn Dạ La không may lại bị Côn Dạ La ám toán, bản thân bị trọng thương.


Hiện giờ, các loại trang báo võ lâm Trung Nguyên in và phát hành mục 《báo tường giang hồ》, Khanh Ngũ chiếm đầu bảng.


Mà bản thân Khanh Ngũ công tử thì bởi vì bệnh đợt trước công thêm vết thương trong quá trình truy bắt tội phạm cho nên, đóng cửa xin miễn tất cả các vị khách đến thăm, an tĩnh tĩnh dưỡng. Cũng có người đồn đãi, Khanh Ngũ công tử một lần bệnh tình nguy kịch, trong phân đường sơn trang Khanh Gia bảo trung danh y thiên hạ hội tụ về đây, không ngại ngày đêm dốc toàn lực cứu chữa.


Về phần Côn Dạ La, thì bị giam cầm ở trong địa lao bí mật trong phân đường, bị phong bế toàn bộ võ công, cho nuốt độc dược, nửa ch.ết nửa sống.


Côn Dạ La bộ dạng ủ ê chật vật nằm ở trên phiến đá lạnh như băng bên trong địa lao, có nằm mơ cũng không từng ngờ tới có một ngày hắn sẽ lưu lạc đến nông nổi này.
Có điều, hắn cũng không tuyệt vọng.


Địa lao Khanh Gia bảo phòng thủ nghiêm mật, chung quanh bố trí tầng tầng lớp lớp cơ quan dày đặc, địa thế bí mật, theo lý thuyết thì phòng thủ nhất định phải kiên cố, chính là cố tình ở đây vào một đêm, không có bất luận kẻ nào canh gác, có người lặng lẽ tiến vào trong lao.


Người này khoanh tay đứng ở bên ngoài hàng rào lưới sắt phòng giam, lẳng lặng nhìn Côn Dạ La chật vật bên trong.
“Là ngươi!” Côn Dạ La nửa ngày mới phát hiện người đang đứng ở bên ngoài.
“Phế vật.” Người nọ thản nhiên nói.


“Phế vật? Ta là phế vật?” Côn Dạ La nheo ánh mắt lại, tuy rằng giờ phút này hắn bộ dạng sa sút, nhưng mị thái lại không giảm chút nào, “Ngươi quên nhiều năm qua, ta là vì ngươi mới chịu nhục sao?”


“Mục đích là gì, ngươi tự mình rõ ràng.” Người nọ gợi lên một tia mỉm cười lạnh lùng, “Nói rõ ràng xem.”


Bích Đồ cực kỳ tôn kính Khanh Ngũ, mỗi lần nhìn thấy Khanh Ngũ đều phải hành đại lễ, ngay từ đầu Khanh Ngũ còn khách khí khách khí, từ sau khi lợi dụng sức lực chiến đấu mấy lần của đám người Kỳ tộc, cũng chẳng khách sáo gì nữa, trái lại ngày càng có tư thế chủ tử.


Trời tối không lâu, Bích Đồ tới hồi báo: “Thần tử, có người khởi động cơ quan do ngài bố trí ở trong nhà giam.”


“Ta hiểu rồi.” Khanh Ngũ đang trông chừng ở bên giường Tiểu Thất, một bên đọc sách, cũng không ngẩng đầu lên bảo: “Bảo Triệu Đại Bảo tiến vào, còn lại căn cứ theo phân phó của ta mà làm.”


“Vâng.” Bích Đồ tựa hồ có chuyện gì muốn nói, nhưng suy xét thần tử còn có chuyện quan trọng, liền lui xuống trước.
Triệu Đại Bảo hỏi Khanh Ngũ: “Lại bảo ta làm cái gì?”


Khanh Ngũ bảo: “Ta còn muốn vẽ một cái bộ dạng trọng thương, là bị trọng thương rất nặng rất nặng. Muốn để cho Tiểu Thất nhìn cũng có thể đau lòng.”
Tiểu Thất đang nằm một bên nhất thời dựng lông: “Này!!! Có ý tứ gì!!”


Triệu Đại Bảo = = nói: “Thiết, ngươi cứ để ta ở trên người của ngươi dùng kéo rạch một cái miệng vết thương nhỏ, Tiểu Thất chắc chắn sẽ đau lòng.”
“Không được!!” Tiểu Thất ngao ngao kêu, nhe răng nanh ra, bộ dáng thoạt nhìn ngay lập tức nhào lên cắn người.






Truyện liên quan