Chương 17: Đại ca của Cao Nhai Nội
Mập mạp vừa thốt lên xong, dân chúng vây xem náo nhiệt sợ đến nỗi toàn bộ lui về phía sau.
Bàng Dục cũng cả kinh.
U, không ngờ a, thật không ngờ a, thằng mập mạp này vẻ mặt hèn mọi, bề ngoài xấu xí, nói là con trai địa chủ cũng quá cất nhắc rồi, làm sao lại có một lão cha Thái Úy chứ?
Thái Úy chính là một đại quan a, quan thật lớn, thời Tần Hán là quan võ cao nhất phụ tá hoàng đế, chưởng quản toàn bộ quân đội, tới Tống triều, tuy rằng chức quyền hơi bị cắt giảm nhưng tốt xấu cũng là nhân vật số hai trong quân đội, có quyền chỉ huy toàn bộ quân đội triều Đại Tống. Ây, tại thời hiện tại không khác gì trung ương X ủy, phó chủ tịch kiêm bộ trưởng quốc phòng kiêm tổng tham mưu trưởng quân giải phóng nhân dân Trung Quốc, con của hắn… hắc hắc hắc, 100% cũng coi như Thái tử đảng giống như lão tử ---- Thái tử đảng, hừ hừ hừ, nói theo cách Bắc Kinh là trên đường cái đoạt cô nương, hay lái xe đâm ch.ết người thì Cục công an cũng không dám quản.
Cái gì, loại so sánh này nghe không hiểu? Vậy đơn giản, nhớ lại chuyện Thủy Hử đi, con trai của Cao Cầu Cao Thái úy còn không phải đã dám đoạt lão bà của Lâm Trung tổng giáo đầu tám mươi vạn Cấm quân đó sao?
A nha, vị Cao công tử này hình như được gọi là Cao Nha Nội.
- Hừ, hừ hừ hừ, sợ rồi sao, xú nha đầu.
Tác phong hành sự của Cao Nhai Nội kia cũng không kém Cao Nha Nội bao nhiêu, vừa nói tên quả núi đứng sau lưng mình đã chấn trụ hiện trường rồi. Hắn đắc ý đến cực điểm cười ha ha nói:
- Nói thật cho ngươi biết, không cần nói một cái phủ doãn Khai Phong nho nhỏ, cho dù có bẩm báo tới Đại Lý Tự cũng không ai dám động bản công tử!
Thiếu nữ sợ đến nỗi gương mặt trắng bệch, bàn tay nhỏ bé nắm chặt góc áo, thân thể mềm mại nhưng yếu ớt không ngừng run rẩy.
Có nhiều dân chúng tuy không đành lòng, nhưng nghĩ tới quyền thế của Cao Thái Úy trong kinh thành, có người nào dám quản nhiều xem nhiều nữa, hơn mười người rầm rầm tản ra, thoáng cái đi sạch sẽ.
- Như thế nào đi rồi, này!
- Các ngươi muốn đi đâu, mau trở lại.
- Phạm nhân còn ở nơi này, không thể buông tha hắn…
Tiểu la lỵ dậm chân ra sức mà gọi, đám dân chúng ngay cả quay đầu lại xem cũng không dám, chỉ có đi nhanh hơn.
Thiếu nữ thấy một màn này, chỉ nói ngày hôm nay trốn không thoát được vận rủi bị Cao Nhai Nội ɖâʍ nhục, thoáng chốc mặt xám như tro tàn, mặt không còn chút máu, môi mỏng cắn chặt thấm ra vài vết máu, xem ra là cố nén mới không khóc ra.
Quái lạ, cũng quá quái lạ!
Bàng Dục hơi nhíu mày, trong đầu rất rất buồn bực.
Ánh mắt hắn cực kỳ tốt, tuy rằng cách xa vẫn đem nhất cử nhất động của ba người toàn bộ xem trong mắt.
Thiếu nữ mặc rất rách rưới, giống như cô nương nhà nghèo đúng là áo mận váy bố, nàng mặc so với Hỉ Nhi trong “Bạch Mao Nữ” còn muốn giản dị hơn, trên người chỗ nào cũng đầy bụi đen dơ bẩn, một bộ y phục với bảy tám chỗ khâu vá, nếu không phải mái tóc gọn gang, cho thấy được chải vuốt qua thì nàng ta thực sự không khác gì tiểu khất cái.
Chính là, nàng cắn môi rụt rè, trong lơ đãng lộ ra hàm răng trắng sắp xếp tinh tế, bên ngoài môi dính bụi đất có chút đen, bên trong lại nhợt nhạt mang theo chút hồng nhuận, trong sáng giống như quả vải mới lột vỏ, quả thực không đúng với bộ dạng ăn mặc quần áo tả tơi này.
- Đừng, ngươi đừng đắc ý! Không phải là một Thái Úy sao? Có gì đặc biệt hơn người?
Tiểu la lỵ gấp đến độ giơ chân, môi hồng nhuận hơi mím lại, mặc dù con mắt trong trẻo trên khuôn mặt trái xoan xinh xắn mang theo giận hờn nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy dễ thương, thậm chí bên cạnh má ngọc hồng nhạt có thể thấy được long tơ tinh tế:
- Ngươi đoạt dân nữ bên đường, tội ác tày trời, cùng hung… cùng hung cực ác… cái kia… tội ác chồng chất. Ngươi, ngươi là đại phôi đản, đại bát đản, bản cô nương cũng không tin trong kinh thành lớn như vậy không quan lại nào trị được ngươi, trị không được ta… ta sẽ bẩm báo tới Bao Thanh Thiên Bao đại nhân.
Mồm Cao Nhai Nội trề xuống một chút, sắc mặt có chút xanh:
- Này này này, cái gì cường thưởng dân nữ, tội ác tày trời, xú nha đầu ngươi hiểu hay không a. Bản công tử chỉ là chứng kiến cô nương này dung mạo thanh tú nảy lòng thương yêu, không đành lòng thấy nàng làm nhiều việc nặng nhọc chà đạp cơ thể, có ý định giới thiệu nàng đến phủ đệ một đại nhân vật làm nha đầu sai sử, bưng trà rót nước hầu hạ mặc quần áo ăn uống vân vân, còn hơn hiện giờ giao củi bán lấy tiền có thể thoái mái hơn. Nếu là… hắc, nếu được vị đại nhân vật kia nhìn trúng dung mạo thu làm nha đầu thông phòng, vậy thật đúng là bay lên đầu làm phượng hoàng, một bước lên trời! Từ nay về sau áo gấm lụa mỏng, hưởng dụng cả đời không hết, đến lúc đó cảm kích bản công tử còn không kịp đâu.
Tiểu la lỵ còn nhỏ, nghe không hiểu ý tứ “nha đầu thông phòng”, chẳng qua xem sắc mặt của Cao Nhai Nội và gã sai vặt nhìn nhau cười cũng biết hắn nói không phải thứ gì tốt, “phi phi phi” le lưỡi châm chọc khiêu khích hắn nói:
- Hừ, đại nhân vật cái gì, khẳng định là thứ không tốt giống như ngươi, suốt ngày chỉ biết ỷ thế ngang ngược, ɖâʍ cấu thê tử người ta, chuyện xấu đã sớm làm hết rồi, đúng hay không?
- Cái gì, ngươi dám mắng đại ca của ta!
Cao Nhai Nội phát hỏa, xông tới một bước xoay quyền đánh người, đáng tiếc đường đường công tử Thái Úy nghe thì uy nhưng tài chẳng có mấy, tiểu la lỵ dễ dàng vắt cánh tay hắn rồi bẻ cong lại, khiến hắn đau thẳng đến kêu gào khóc thét.
- Đại ca? Hi hi hi ----
Tiểu la lỵ nhịn không được cười rộ lên, giương mày, loan mắt, tửu toàn ẩn hiện, môi hồng vểnh lên giống như củ ấu:
- Nghe ngươi nói cao như vậy, ta còn tưởng vị tướng quân hoặc là vương gia nào, nguyên lai là… Hì hì hì, người ta nói trên bất chính dưới tất loạn, làm thiếp đệ còn như vậy, đại ca có thể tốt tới đâu, theo ta thấy tám phần mười cũng là một công tử quần áo lụa là, là đồ bỏ đi, gỗ mục chỉ có cái vẻ ngoài, hắc hắc..
- Ngươi…
Khỏi cần nói Cao Nhai Nội nghẹn lời không nói được gì, ngay cả Bàng Dục cũng là tấm tắc lấy làm kỳ, rõ ràng lúc mới đầu tiểu la lỵ nói chuyện còn có chút thắt buộc, thế nào thoáng cái trở nên sắc bén như vậy. Uh, xem ra cũng là một bà nương điêu mồm ở nhà không ít lần cãi nhau với người. Hô hô thái tử đảng tại Biện Lương vs. tiểu la lỵ kiêu ngạo dã man, có vở kịch hay để xem rồi.
Hắn càng trông càng vui, cơn tức không khỏi tiêu tan toàn bộ rồi.
- Ngươi cái gì ngươi, ngươi là tiểu ɖâʍ tặc, vậy hắn chính là đại ɖâʍ tặc.
- Đại ɖâʍ tặc đại ɖâʍ tặc đại ɖâʍ tặc đại ɖâʍ tặc đại ɖâʍ tặc đại ɖâʍ tặc độc nhất vô nhị ----
Tiểu la lỵ còn kêu gào hăng say hơn nữa.
- Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi…
Cao Nhai Nội tức giận đến nỗi run rẩy cả người.
- Ngươi có biết đại ca của ta là ai, bị hắn biết được có người sau lưng mắng hắn có hậu quả gì, ái, đau…
- Có hậu quả gì? Ngươi nói đi, nói đi.
Tiểu la lỵ nắm chặt cánh tay của Cao Nhao Nội, không thèm buông tha.
Nghĩ đến hình tượng anh minh thần võ vĩ ngạn của đại ca, có hắn che trời sụp còn không sợ, Cao Nhai Nội nhất thời can đảm gấp trăm lần, ngực ưỡn ra, đầu ngẩng lên, trên mặt lóe sáng, ương ngạnh nói:
- Hừ, nói thật cho ngươi biết, nam nhân dám can đảm mắng đại ca ta nhẹ thì sung quân lưu đày, nặng thì giết cả nhà hắn. Nữ nhân thì… hắc hắc hắc…
Ta X, con mẹ ai đó trâu bò thế này a, công tử Thái Úy làm tiểu đệ thủ đoạn còn âm ngoan thế này!
Không được, lão tử muốn đạp hắn! Hung hăng mà đạp! Thay trời hành đạo, trừ hại cho dân!!!
Đánh nhỏ thì tinh thần trượng nghĩa khá mạnh, đánh lớn thì phải trượng nghĩa vừa phải thôi, Bàng Dục bụng đắc ý, âm thầm nắm chặt tay.
- Đối với nữ nhân, đại ca của ta luôn luôn quan tâm cẩn thận ôn nhu săn sóc, phàm là cô nương được hắn nhìn trúng, sau khi giao hợp chuyện tình có lớn đến mấy cũng thương lượng được, chẳng qua đáng tiếc a...
Cao Nhai Nội nói chuyện trắng ra, hoàn toàn không biết tại sao cảm thấy thẹn, con mắt hai lần quét tới quét lui trên bộ ngực gần như bằng phẳng của tiểu la lỵ, rung đùi cực kỳ đắc ý than thở “tiếc hận”:
- Đại ca hắn thích chính là nữ tử thanh xuân tuổi mười bảy mười tám phong tình đang thịnh, đối với tiểu nha đầu thân thể có một số bộ vị chưa phát dục hoàn toàn không có hứng thú, hoàn toàn không có hứng thú a, ha ha ha.
Bàng Dục vuốt mũi đứng nghe, đương nhiên căm thù đối với đại ca của mập mạp vẫn không giảm.
Thiếu nữ đứng một bên trong lòng sợ hãi, nhút nhát lùi về sau, chẳng qua thủy chung vẫn không chịu rơi lệ.
- Tỷ tỷ, đi nhanh đi, người như thế chúng ta không thể trêu vào.
- Hừ, sẽ không đi!
Tỷ tỷ, kêu tỷ tỷ một tiếng, tiểu la lỵ càng dũng cảm, mắt to đẹp hung hăng vây trụ Cao Nhai Nội, hai tay chống vòng yêu mềm mại tinh tế, cư nhiên có thể suy nghĩ ép hỏi tình thế:
- Bản cô nương ngược lại muốn nghe, đại ca quy đản của tên tử mập mạp thối ɖâʍ tặc này đến tột cùng là tên hỗn cẩu nào?
- Đại ca quy đản của ta... a phi!
Đàu Cao Nhai Nội nóng lên, thiếu chút nữa nói sai :
- Ngươi ngươi ngươi, nha đầu ngươi vểnh tai nghe cho rõ, nghe rõ ! Nhớ kỹ dựa vào tường, dựa vào tường a, đừng để ta vừa nói xong đã sợ đến nỗi ngã sấp xuống ---- nghe, đại ca anh minh thần võ ngọc thụ lâm phong tiêu sái suất khí độc nhất vô nhị của ta chính là công tử duy nhất của Bàng Thái Sư, em ruột của Quý phi nương nương, quốc cữu gia đương triều, An Lạc Hầu Bàng Dục, sợ rồi sao! Ha ha ha!!!
- Bịch...
Trong tiếng cười lớn điên cuồng hơi bất thường kia, có người quả nhiên thiếu chút nữa ngã sấp xuống, chẳng qua cũng không phải tiểu la lỵ cũng không phải thiếu nữ, mà là Bàng Dục, nghe được một đống lớn lời khen ngợi a dua buồn nôn, hắn thực nhịn không được, chỉ muốn nhảy ra dẫm lên người tên mập ú khốn kiếp.