Chương 26: Thấy sắc động tâm
- Đại ca!
- Đại ca!
Điên rồi, hoàn toàn điên rồi.
Không hề có nửa điểm do dự gì, Tiền Thị Tài như lên cơn điên chuẩn bị ra tay giáo huấn nữ tử che mặt một trận nên thân, hùng hục lao lên lầu, làm cho đám đàn bà con gái xô bàn xô ghế chạy cả về phía Bàng Dục, có người chạy đến mức đã đánh rơi cả giày mà cũng không biết.
Ách, nếu như tưởng tượng không ra thì có thể nghĩ lại vể chuyện Thực Thần– tên lưu manh đại ca được ăn canh thit bò của Tinh gia* liền cảm thấy cả người như được đặt trong biển lớn, sóng gió trùng điệp chứa chan nguy hiểm – Tiền đại công tử hiện tại so với cảnh đó chỉ hơn chứ không kém.
Tinh gia: Stephen Chow (Châu Tinh Trì) – film Thực Thần/ Thần Ăn cũng khá nổi tiếng. “tát niệu ngưu hoàn” chính là canh bò viên.
Bàng Dục kinh ngạc đến há hốc mồm.
Hắn kinh ngạc không phải vì việc sau tên họ Cao béo ú kia hắn lại có thêm một tiểu đệ khác, ngưu tầm ngữu mã tầm mã, chó hoang cũng tìm đàn. Với thân phận là Đại Tống đệ nhất thiếu gia thì việc hắn có bang sói đảng cẩu cũng chẳng có gì lạ. Bàng Dục kinh ngạc ở chỗ, hắn so với tên Hầu gia ham vui ɖâʍ dục trước kia rõ ràng phong độ tiêu sái gấp nhiều lần. So sánh kiểu gì thì tên “tiền nhiệm” so với hắn chỉ là một số 0 vô giá trị thôi. Ây, Bàng Dục giờ đây khôi ngô uy vũ, thế mà sao tên Tiền Thị Tài kia vừa liếc mắt cái đã nhận ra, nhảy xổ đến rồi?
Tiền Thị Tài nhanh chóng chạy lên lầu hai, bất ngờ ở chỗ hắn cũng không có nói gì về chuyện tranh cãi vừa rồi, mà còn chạy thẳng vào phòng kêu gào “đại ca” “đại ca”, vừa kêu vửa lục tung cả phòng lên – thiếu điều hắn lấy xẻng đào xuống đất để tìm nữa thôi! Lăn qua lăn lại nửa ngày trời mà không thu được kết quả gì, hắn liền nắm lấy Xuy Tuyết, lúc này vẫn đang có phần bất ngờ chưa tỉnh lại, mà hỏi dồn.
- Đại ca hắn đi đâu rồi?
Xuy Tuyết bị hỏi mà há mồm không biết trả lời sao:
- Hầu gia, Hầu gia hắn không phải đang…
- Hầu gia hắn đang dưỡng bệnh ở nhà. Tạm thời không được phép rời phủ.
Bàng Dục đúng lúc này liên cắt lời Xuy Tuyết, rồi hạ giọng nói thêm:
- Hầu gia nghe nói tú phường này mới khai trương nên phái hai người bọn ta đi nghó nghiêng trước. Không ngờ lại gặp Tiền công tử ở đây.
- Đi ngó nghiêng trước ư? Ha ha ha… được được.
Tiền Thị Tài trên mặt như hiện lên mấy câu “Ta hiểu mà” “Không thể trách ai được”, rồi tỏ ra rất thân thiết vỗ vỗ lên vai Bàng Dục:
- Ta đến đây cũng là thay đại ca đi tiền trạm đó. Tìm được cô nương nào ưng ý thì ngày sau các huynh đệ sẽ chiêu đãi hắn một trận thống khoái. Lại đây, lại đây. Vì đại ca làm việc mà các người khổ cực rồi. Không nên khách khí nha.
Vừa nói Tiền công tử vừa lấy ra một tấm ngân phiếu đút vào tay hai người.
- Tạ ơn Tiền công tử ban thưởng.
Xuy Tuyết sung sướng đến cuống cả lên, đút vội ngân phiếu vào trong áo.
Mẹ nó. Đúng là chưa thấy qua tiền bao giờ à? Thái sư phủ hình như cũng không có cắt xén lương của ngươi. Ăn tết cũng thưởng cho ngươi không ít. Ngươi cũng đi theo lão tử ăn chơi đầy đủ. Thế mà ngươi trước mặt lão tử dám hồn nhiên nhận tiền của người ta mà không biết xấu hổ!
Bàng Dục trong lòng rất khinh bỉ Xuy Tuyết. Nhưng không hiểu sao tay hắn phản ứng rất tự nhiên, cũng đem đám ngân phiếu kia nhét vào trong áo.
Không có gì kì quái a! Tên Hầu gia ngốc kia đang ở trong phủ “dưỡng bệnh” rồi, nếu như trước đây thì Hầu gia hở ra một tí là lại thó mất cả nghìn quan tiền trong phủ để ra ngoài tiêu sài hoang đàng, làm cho đám người làm chỉ đành báo cáo với Thái sư trong phủ có quỷ mà thôi, còn Thái sư thì thế nào lại không biết quỷ chính là con trai độc nhất của mình chứ. Nhưng Bàng Dục hắn bây giờ lại khác.
Tiền đưa đến tận cửa đương nhiên phải thu rồi, thực ra cũng không có gì không phải. Đám tiểu đệ này hiếu kính đại ca đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nếu mà không nể mặt họ thì chả phải khiến các huynh đệ rất đau khổ thất vọng sao?
- Bàng Tứ đúng không, mới theo đại ca mà đã thành nhất đẳng gia đinh, giỏi, rất có tiền đồ!
Tiền Thị Tài nhìn thấy tốc độ lấy tiền của Bàng Dục mà cao hứng. Ngoài miệng nói mấy câu khích lệ linh tinh, Bàng Dục thì không quan tâm cho lắm, tiền nào mà chả như nhau, có nhiêu lấy nhiêu chứ khách khí làm chi.
- Đại Kim, thấy chưa, sau này ngươi phải học hỏi hắn nhiều đấy!
Hắn quay đầu lại giáo huấn gia đinh của chính mình:
- Ngươi đi theo ta thực không phải rất vẻ vang sao, thấy tên nào bố láo với chủ tử thì cứ thẳng tay mà giáo huấn, ngươi giáo huấn không nổi thì cứ việc dùng tiền đè ch.ết hắn rồi đưa về cho ta phát lạc – ai dà, không ngờ đại ca cũng có thủ hạ tốt như vậy, sau này sẽ có lúc rất hữu dụng a.
Tiền Thị Tài cảm thán.
Bàng Dục đang mải suy nghĩ, chợt bàn tay của Tiễn Thị Tài vỗ vỗ lên vai, phẫn nộ nói:
- Đúng không Bàng Tứ, nữ nhân này…
Hắn bĩu môi chỉ về phía nữ tử che mặt phía sân khấu:
- Cô ả quá kiêu ngạo, quá cuồng vọng, dám không nẻ mặt ta, có phải cả ngươi cũng nhìn rất không vừa mắt không? Hê hê, lại đây giúp ta giáo huấn cô ả một chút nào.
Tiền cũng chẳng dễ nhận không như vậy a.
Trong nháy mắt Bàng Dục minh bạch được vì sao nhiều người cứ phải lăn đến đại lao ngồi mấy ngày mới hiểu được cái gì gọi là đạo lý này.
Giờ thì biết rồi, Tiền công tử kia cũng không phải là một tên ngu đần chỉ biết vung tiền, hắn không ít thì nhiều cũng khá là thông minh đây.
Ít nhất biết dùng tiền để mua chuộc lòng người và ngầm sai người làm việc cho mình.
- Cô nương che mặt này…
Bàng Dục đứng trên lan can lầu hai, nhìn về phía nữ tử che mặt trên sân khấu, rồi trong ánh mặt ngạc nhiên của mọi người cứ khơi khơi như vậy nhảy xuống, vững vàng tiếp đất rồi bước ba bước đã trực tiếp nhảy lên sân khâu, hướng đến nữ tử che mặt, cợt nhả cười:
- Ngươi hãy nghe ta nói…
- Ngươi muốn làm gì?
Một tiểu tỳ mặc áo hồng đứng ở phía sau chợt chạy ra ngăn hắn lại.
- Đại nhân đang nói chuyện, tiểu nha đầu ngươi la hét cái quái gì hả?
Bàng Dục trừng mắt hung ác, tiểu tì vừa nói được một câu đã thấy rùng mình, liền sợ hãi lùi lại hai bước, ngậm chặt mồm không dám lên tiếng.
- Cô nương…
Hắn cứ tiếp tục lèo nhèo, vừa cố ý tiến sát lại gần, lại bày ra một vẻ hình như rất đạo mạo chân thành:
- Nơi này là Biện Lương chứ không phải Kim Lăng, rất nhiều chuyện không giống như ở Giang Nam chỗ nàng. Yêu cầu của Tiền công tử mặc dù có hơi vô lễ một chút, nhưng mà nàng cũng nên cân nhắc…
Mọi người nhìn hắn khinh bỉ, vừa rồi thì còn ra vẻ anh hùng cứu mỹ nhân, đảo mắt một cái đã thành tay sai dưới chân Tiền đại công tử, mồm chó đòi ăn thịt người, bắt nạt một tiểu cô nương chân yếu tay mềm, đúng là một kẻ không biết xấu hổ!
- Là thế này, nếu muốn Thất tú phường ở kinh thành phát triển tốt, ta khuyên cô nên….
- Nên làm sao?
Nữ tử che mặt cũng không có ý định lùi ra, ngược lại còn tiến lên nửa bước, một làn u hương tự nhiên phảng phất bám lên người Bàng Dục thế nào cũng không tan biến, cổ cao trắng ngần, tóc mây búi lại đầy thanh nhã, cước bộ mềm mại như đạp gió tiến tới.
Đôi mắt của nữ tử này thâm thúy linh động, chăm chú nhìn Bàng Dục không chớp. Đuôi mắt thon dài rung động nhẹ nhàng, như quỳnh tương ngọc dịch làm say lòng người, lớp lụa mỏng trên mặt cũng không thể che dấu hết vẻ đẹp mị nhân của người con gái này.
Kể cả Bàng Dục, tất cả mọi người trong phòng đều bị dáng vẻ tha thướt mê người này ép đến ngừng thở.
- Sở dĩ cô nương ngàn vạn lần không chịu thua, ngàn vạn lần không thay đổi dự tính ban đầu, bởi vì làm một nữ nhân nhất định phải giữ vững cốt khí, giữ vững nguyên tắc, vô luận thế nào tuyệt đối cũng không thế khuất phục kẻ ác! Kiên trì bán nghệ không bán thân, đến Thất tú phường ở kinh thành làm việc… Tốt lắm, tại thánh địa phong nhã nhất Đại Tống này, ta sẽ toàn lực giúp đỡ cô!
Tính thương hoa tiếc ngọc của Bàng Dục lại nổi lên, thay đổi lập trường với tốc độ không thể tưởng tượng nổi, vốn đang uy hϊế͙p͙ người ta tự nhiên lại bày ra một bộ mặt đầy chính khí.