Chương 36: Phân đào đoạn tụ

Tô Mặc lấy một cây ngân châm dài trong tay áo ra, bắt đầu chậm rãi mài.
Sau đó, nàng nghiêm túc dùng thần thức tỉ mỉ khắc chậm cái gì đó trên thanh ngân châm.
Khoảng nửa canh giờ sau, Tô Mặc hơi vuốt cằm, khóe môi cong lên, dường như rất hài lòng với cây ngân châm dài trong tay.


Ngu Nhiễm đăm chiêu nhìn nữ tử cách đó không xa, nàng khuynh quốc khuynhthành, mỹ diễm vô song, đến mức gần như khiến người ta không thể dờimắt. Ánh sáng lóe lên trong mắt hắn, tư sắc như vậy cũng khó trách VănNhân Dịch có vài phần kính trọng với nàng, ngay cả mình cũng không khỏiđộng lòng. Nghĩ thế, Ngu Nhiễm hơi nhếch môi, thản nhiên đi tới.


Hắn nâng tay áo lên, chiếc quạt che khuất đôi môi mỏng, mỉm cười nói: “Tôtiểu thư, không biết thuyền của ta đã cải tạo thế nào rồi?”


TôMặc phục hồi tinh thần lại, nở một nụ cười điên đảo chúng sinh, khôngkiêu ngạo không tự ti nói: “Thuyền đã được cải tạo tốt bảy phần, Nhiễmcông tử xin cứ yên tâm.”


“Ừm, ta đương nhiên là yên tâm. Đúngrồi, tối hôm qua ngươi và Văn Nhân Dịch không có gì cả đúng không?” Hắnđến gần nàng, ánh mắt trong veo lạnh lùng, trầm giọng nói.
Sắc mặt Tô Mặc trầm xuống, lui ra sau hai bước, vẻ mặt thay đổi liên tục, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường: “Không sao.”


Đôi mắt hắn âm u, lại mỉm cười nói: “Tại hạ tin Tô tiểu thư.” Dứt lời, Ngu Nhiễm tiện tay vứt một quyển sách qua cho nàng.
“Đây là cái gì?” Tô Mặc nâng mắt, nhẹ giọng hỏi.


available on google playdownload on app store


“Kịch bản của ngươi, ta đã sửa lại để thích hợp với ngươi. Mấy ngày nữa ngươi có thể diễn vài vở Yêu Cơ cho ta rồi.”
Tô Mặc nhận thoại bản, nhìn chữ do hắn tự tay viết, quả nhiên là khác với chữ in, tuyển dật tiêu sái, phóng khoáng không gò bó.


Trên tập tranh vẽ một đoạn vũ đạo, người trong tranh rất sống động, không ngờ họa kỹ của hắn cũng xuất sắc như vậy.
Tô Mặc cong cong khóe môi thưởng thức thoại bản, ánh mắt chăm chú câu hồnđoạt phách, một cái nhăn mày một nụ cười đều xinh đẹp tuyệt trần.


Ngu Nhiễm cười khẽ, trong lòng có loại xúc động muốn giấu nàng đi, hắn nghĩ thầm: Không hổ là Yêu Cơ chân chính, bất luận nam nhân nào sau khi thấy nàng đều không nhịn được có chút tim đập nhanh.
Tô Mặc lẩm bẩm: “Nhưng mà vũ kỹ này độ khó quá lớn, Nhiễm công tử thật đúng là coi trọng ta.”


“Ừm, vũ kỹ này là tạo ra dành riêng cho ngươi.” Ngu Nhiễm vẫn duy trì nụ cười tao nhã.
Ngu Nhiễm đưa một chiếc mũ che mặt cho nữ tử, khoan thai nói: “Tô tiểu thư, hiện tại ta muốn đi xem một chút, không biết con thuyền được cải tạonhư thế nào?”


Tô Mặc đảo mắt qua mũ che mặt, “Cũng được, nhưng vì sao phải mang thứ này?”
Ngu Nhiễm cười nói: “Tô tiểu thư là Yêu Cơ của Kim Ngu Đường ta, cũng là mỹ nhân áp trục, hiện giờ mặc nữ trang xuất hành, không thể tùy tiện lộmặt được.”


“Khoan đã, đêm qua nàng sinh bệnh, bây giờ vẫn chưa dùng bữa, tạm thời không thể đi đâu cả.”
Văn Nhân Dịch đứng cách đó không xa, áo trắng phấp phới, tuấn mỹ vô trù, trường kiếm giắt bên hông.
Một hầu tì thấp giọng nói: “Thức ăn đã chuẩn bị xong rồi ạ.”


Văn Nhân Dịch nhìn về phía Tô Mặc, Tô Mặc lập tức nghiêng đầu, cứ như chưa phát sinh chuyện gì.
“Được, được! Cùng nhau dùng bữa vậy.” Ngu Nhiễm mỉm cười như có như không,tiến lên khoát vai Văn Nhân Dịch, nháy nháy mắt với hắn vài cái, nhìn có vẻ thân mật khắng khít.


Hai người kề vai cùng đi về phía trước,một người tao nhã quý khí, nhìn hơi lưu manh, một người trong veo nhưtrích tiên, lạnh lùng vô tình.


Tô Mặc nhìn bóng dáng Văn NhânDịch, hơi híp híp mắt, suy tư trong chốc lát, có đôi khi trốn tránhkhông bằng đối mặt, nàng quay đầu lại nói: “Đúng rồi, hình như Chu tiênsinh vẫn chưa dùng cơm, không bằng cùng ăn đi?”
Chu tiên sinh khẽ cười: “Cung kính không bằng tuân mệnh.”


Hoa đào trong viện bay lả tả tạo thành một lớp thảm dày, bàn dài rất thấp,bên ngoài có ngăn bình phong, vừa thông khí vừa cản gió. Bốn người đốimặt ngồi xếp bằng, chân đặt sát gần như chạm vào nhau, chỉ để ra một khe hở nhỏ. Ngu Nhiễm ngồi bên trái Tô Mặc, Văn Nhân Dịch ngồi bên phải.


Mọi người im lặng ngồi trước bàn, không ai nói gì.
Tô Mặc lại lấy thanh ngân châm dài ra, từ từ mài, sau đó dùng thần thức chạm khắc lên trên.
Chu tiên sinh lập tức có hứng thú hỏi: “Tô tiểu thư, đây là vật gì?”
Tô Mặc trả lời, vẻ mặt lạnh lùng: “Phi châm.” Phòng sói.


Trong lúc lơ đãng, Tô Mặc bỗng cảm giác được một cái đùi dán lên chân tráinàng, nhiệt độ ấm áp, phương hướng này đúng là Ngu Nhiễm. Hắn ta vẫn mặt không chút thay đổi ngồi đó, cứ như không xảy ra chuyện gì, ánh mắtnhìn về nơi xa, trong mắt ẩn hiện ý cười mê hoặc, đôi môi mỏng như mộthồ nước trong suốt, dập dờn mở ra đóng vào, sau đó bỗng nhiên cứng ngắc.


Bởi vì một chuôi kiếm đang đâm vào chân hắn, Văn Nhân Dịch không biểu tình liếc qua.
Ngu Nhiễm lập tức lấy thoại bản, lật ra bức tranh đôi hồ ly giao phối, sâu trong mắt có hai điểm sáng lóe lên.
Ánh mắt Văn Nhân Dịch âm u, kiếm ý sắc bén, Ngu Nhiễm cũng tản ra ba phần nội lực, hai người dưới bàn so găng.


Chu tiên sinh vẫn hứng thú nhìn hai người ngang ngạnh, ngón tay gõ gõ bàn.
Khi đó còn trẻ, bọn họ vốn là bằng hữu vô cùng tốt, đáng tiếc, một khi bấtđồng phát sinh, hắn bị kẹp ở giữa lại càng thêm khổ sở.


Vì vậyhắn hoàn toàn không muốn nhìn thấy hai người có khoảng cách. Chu tiênsinh nhịn không được quét mắt qua Tô Mặc vẫn đang trầm mặc.
Chính là thiếu nữ này đã khiến hai người có chút biến động, bất luận là Văn Nhân Dịch hay là Nhiễm công tử.


Hắn đương nhiên cực kỳ hiểu rõ Ngu Nhiễm, Ngu Nhiễm không phải một nam nhân chủ động, tuy hắn có một đôi tuệ nhãn, lại thức tài*, nhưng tiếc là hắn rất lạnh nhạt với nữ nhân. Nếu như không có Văn Nhân công tử, Tô Mặc và Nhiễm công tử ngay từ lần đầu cứ như vậy hợp tác, thì sau này sẽ vĩnhviễn chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi. (*thức tài: vừa có kiến thức vừa có tài)


Nhưng kỳ lạ là sau khi Văn Nhân Dịch xuất hiện, giữa hắn và nàng ta dần có một chút ái muội.
Nếu Văn Nhân công tử không động, Nhiễm công tử tuyệt đối không động.
Nếu Văn Nhân công tử chủ động, Nhiễm công tử cũng nhất định sẽ chủ động.


Chí ít Chu tiên sinh cũng là người cẩn thận, còn Ngu Nhiễm trước mắt thì lại cong khóe môi, bình tĩnh không gợn sóng.


Trong mắt Nhiễm công tử không có chút ý ái mộ gì với Tô Mặc, Chu tiên sinhbiết, nam nhân có đôi khi sẽ bày tỏ với nữ nhân, đó chỉ là một loại thái độ chinh phục, không liên quan gì đến tình yêu cả.


Hắn khôngkhỏi nhớ tới năm đó, sở thích của Nhiễm công tử và Văn Nhân công tử rấtgiống nhau, nhìn cái gì cũng đều nhất trí, cho nên có nhiều thứ phảichuẩn bị dự phòng hai phần.


Không lâu trước đó, hai vị công tửlàm lễ nhược quán tròn hai mươi tuổi, lần đầu chọn kiếm lại cùng nhìntrúng một chuôi bảo kiếm.
Đáng tiếc danh kiếm tồn thế, chỉ có một thanh, Văn Nhân Dịch giỏi dùng kiếm, lại được núi Côn Luân Kiếm thu làm đệ tử, nên cuối cùng thắng được bảo kiếm.


Một bên khác, Ngu Nhiễm bỏ lỡ dịp may với bảo kiếm, nên thề cả đời này không dùng kiếm nữa.
Chu tiên sinh không khỏi cảm khái muôn vàn, may mà là kiếm, nếu mà là thêtử, vạn nhất đời này Nhiễm công tử không cưới chẳng phải sẽ thê thảm lắm sao?


Nói tóm lại, Nhiễm công tử chưa phải là ái mộ thật tình với Tô Mặc, chỉ vì Văn Nhân công tử nên mới cướp đoạt nữ nhân với người tathôi!
Nghĩ vậy, Chu tiên sinh không nhịn được nâng trán, than nhẹ.
Nữ nhân kia sát bảy đóa hoa đào, sợ là ai cũng không trêu chọc nổi.


Nhưng thân là đương sự, Tô Mặc lại chẳng hề quan tâm đến hai người họ, nàng vẫn lạnh lùng tiếp tục làm ngân châm trong tay mình.
Chu tiên sinh thử thăm dò đàm luận với nàng vài câu, Tô Mặc chỉ tùy ý khách sáo trả lời, giọng nói bình thản lạnh nhạt.


Nhưng Chu tiên sinh lại kề tai trầm giọng nhắc đến chuyện của Văn Nhân Dịchvà Ngu Nhiễm với nàng, cuồn cuộn như như nước sông, dần dần càng khôngthể vãn hồi.
Nghe thấy hai người đàm luận đến bọn họ, tuy Chutiên sinh chỉ lẩm bẩm trong miệng nhưng Văn Nhân Dịch đã nhịn không được xoay đầu lại nhìn Tô Mặc.


Ngu Nhiễm cũng theo ánh mắt Văn Nhân Dịch nhìn lại, khóe miệng có vài phần tà khí, còn mang theo chút ý cười ngạo nghễ.


Chu tiên sinh nhìn như tr.a hỏi, nhưng lại là một lòng muốn vãn hồi quan hệcủa Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch, hắn muốn nữ tử hoa đào đầy người nàybiết khó mà lui. Chu tiên sinh nở nụ cười sáng lạn, chậm rãi nói: “Tôtiểu thư, hai người Nhiễm công tử và Văn Nhân công tử đều là nam nhi ưutú hiếm có trên thế gian, có đúng hay không?”


“Ừm.” Tô Mặc cong cong khóe miệng, nụ cười lại đầy vẻ lạnh bạc.
“Diện mạo của bọn họ khác nhau, tính cách khác nhau, nhưng sở thích lại cóchút tương tự khó hiểu, Tô tiểu thư có từng phát hiện ra?”
“Chưa từng.” Đầu ngón tay Tô Mặc khẽ vuốt thanh ngân châm dài.


“Còn nữa, hai người bọn họ đều ăn loại món ăn hiếm thấy, cưỡi loại ngựanhanh nhất, ở trọ phòng chữ Thiên số một, ngủ giường hướng về phía NamBắc, uống rượu Nữ Nhi Hồng cực phẩm, năm đó ngay cả tiên đào trên núiCôn Luân bọn họ cũng ăn chung một trái.”


“Khi hai người còn nhỏ, y phục đều là đặt làm chung ở cửa hàng, tuy màu sắc khác nhau nhưng vảidệt lại giống hệt về kích cỡ, chất liệu, ngay cả qυầи ɭót cũng giống.Khi bọn họ mười tuổi tập võ, hai người mượn y phục của nhau, có khi thậm chí còn cho đối phương mượn qυầи ɭót.”


Tô Mặc híp mắt, không ngờ Chu tiên sinh cũng bát quái như thế, đột nhiên nói với nàng mấy chuyện này.


Tuy nghe chuyện riêng tư của nam nhân không khỏi xấu hổ, nhưng nghe nhiều,vẻ mặt của nàng dần dần có chút cổ quái. Nàng thả chậm tốc độ làm ngânchâm, mắt đẹp khẽ nâng nhìn về phía Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch. Sớm maimông lung, bóng hai người như chồng lên nhau, tựa hồ tô lên một chút khí tức ửng hồng cho hai nam tử.


Rốt cuộc Ngu Nhiễm cũng cảm thấy có chút không ổn, hắn nhịn không được xoay đầu, “Chu tiên sinh, sao lại nói chuyện này?”
“Hô hô, ta còn chưa kịp nói, những cái qυầи ɭót đó đều là mới, cho nên không sao.”


Miệng của Chu tiên sinh dường như không có điểm dừng, hắn tiếp tục cười nói:“Bọn họ trước kia là thanh mai trúc mã, hai người thuở nhỏ luôn ngủ cùng một phòng, nằm cùng một giường. Năm đó bọn họ còn nhỏ, không hiểu nương tử là vật gì, còn nói sau này tuyệt không cần nương tử, chỉ cần haingười ngủ cùng nhau là tốt rồi.”


Nghe vậy, Tô Mặc nhấp một ngụm trà, ánh mắt vẫn vô cùng trong sáng.


Sau một lúc lâu, nàng chậm rãi nói: “Chu tiên sinh, hôm nay nghe ngươi nóinhiều như vậy, ta mới biết được hóa ra trên đời này có vài người đã cóham mê đoạn tụ từ sớm. Nhưng họ căn bản không biết mình chỉ thích namnhân, cho nên mới giả vờ cùng thích một nữ nhân. Hôm nay vừa gặp, quảnhiên không giả.”


Nàng nhìn hai nam tử trước mặt, chân mày khóemắt đều xinh đẹp, ánh mắt tràn đầy đồng tình, “Tuy ta không kỳ thị cácngươi, nhưng các ngươi rất đáng được thông cảm.”
Thoáng chốc, Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch đều lập tức phóng mắt về phía Tô Mặc, sắc mặt vô cùng âm trầm.






Truyện liên quan