Chương 56: Bối phận thật cao
Gió đêm thổi mạnh, cây hạnh hoa hai bên đường nở rộ, cánh hoa bay lả tả giữa không trung.
Trên đường phố, bốn nam một nữ đi cùng nhau, vô cùng chói mắt.
Văn Nhân Dịch và Tô Mặc không nhanh không chậm đi phía trước, Văn Nhân Dịch vẫn đi theo bước chân của nàng, có vài phần hăng hái, nhìn như một đôi bích nhân. Chung quanh treo đầy đèn lồng trên cây, bóng hai người kéo dài dưới ánh nến, cánh tay lơ đãng chạm nhau, hơi lùi lại nửa phần, nhìn tựa như hai người đang cầm tay.
Văn Nhân Dịch luôn cố ý thả chậm bước chân, tận lực sóng vai cùng Tô Mặc. Ngu Nhiễm đứng bên cạnh nhếch môi, nhìn như đang liếc xéo hai người.
Hạ Phong đứng sau sờ mũi một cái, liếc Chu tiên sinh nói: "Ngươi xem, khó trách thường ngày hai công tử ra vào đều là mang mũ che mặt, ta và ngươi đáng lẽ đều là mỹ nam tử, bây giờ đứng cùng Văn Nhân Dịch và Nhiễm công tử lại biến thành làm nền. Ngươi xem trên đường cũng không có bao nhiêu nữ nhân nhìn chúng ta, chỉ là nhân tiện liếc mắt mà thôi, ngươi biết chúng ta là cái gì không, chính là lá cây đó!"
Chu tiên sinh nghe vậy thì chớp chớp mắt, đưa mắt nhìn chung quanh.
Quả nhiên, chúng cô nương và phụ nhân hai bên đường đều Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm đến không chớp mắt.
Hai nam tử trước mắt một thân như ngọc, nhẹ tựa chim hồng, uyển chuyển như du long, dĩ nhiên đây không phải là quan trọng nhất, mà là hai nam tử này không mặc áo ngoài, chỉ mặc trung y, cho nên vóc người nhìn vô cùng tốt.
Thật may nơi này là Lâm Hải, càng may hơn là đang ban đêm, nếu là đổi lại là ở đại đô thành Tề quốc, chỉ sợ có thể phải ném quả đầy xe rồi.
"Văn Nhân, xem kìa, những nữ nhân kia đều là đang nhìn ngươi, ngươi thật đúng là mệnh phạm hoa đào." Ngu Nhiễm vẫn ưu nhã đi, dùng quạt chỉ vào mấy nữ tử trước mặt, hắn liếc qua Tô Mặc như có điều ngụ ý.
"Ngươi sai rồi, những nữ nhân kia đều đang nhìn ngươi, ta tự thẹn không bằng." Văn Nhân Dịch lướt mắt nhìn hắn, toàn thân vẫn vây trong hơi thở lạnh lẽo.
"Nhìn ta, sao có thể chứ?" Ngu Nhiễm đặt quạt lên môi, ưu nhã cười.
"Y phục của các hạ mặc như không mặc, đương nhiên họ đang nhìn ngươi." Văn Nhân Dịch liếc trung y của hắn, ánh mắt vô cùng bất mãn.
"Chất vải y phục của ta là cùng một loại với khanh khanh, ngươi đố kỵ phải không?" Dù đang đêm nhưng vẫn có thể nhìn thấy thắt lưng gợi cảm của hắn.
"Ngu Nhiễm, trở về nhớ cởi y phục cho nàng." Văn Nhân Dịch lạnh giọng nói.
"Được! Nếu ngươi không ngại, ta sẽ hết lòng cởi xuống cho nàng." Ngu Nhiễm bí hiểm cười, khóe môi nhếch lên.
"Ngươi nói, để ta làm là được." Văn Nhân Dịch ánh mắt trầm trầm.
Ngu Nhiễm lập tức vô tội liếc mắt nhìn Tô Mặc, ăn không nói có: "Khanh khanh, nàng đừng tin bộ dạng nghiêm trang của hắn, bên trong hắn chẳng phải thứ gì tốt đâu."
Văn Nhân Dịch cũng lạnh nhạt nói: "Ngươi cũng vậy. "
Tô Mặc rốt cuộc không nhịn được khẽ nhăn mày, nàng nâng trán, có chút bi thương cảm thấy đã nhìn lầm người. Không biết bắt đầu từ khi nào nàng lại dần dần dây dưa không rõ với hai người này, thậm chí còn nói mấy chuyện như vậy, nàng cũng không lo lắng chuyện y phục, nàng đoán thiếu niên Thiên Thư hẳn là biết biện pháp đặc biệt nào khác.
Văn Nhân Dịch chợt chuyển mắt, thấp giọng hỏi: "Đúng rồi, Yêu Cơ cô nương."
"Chuyện gì?"
"Ta hỏi nàng, nàng làm việc cho Kim Ngu Đường, ngoài bán thuyền ra còn được lợi ích gì không?"
Tô Mặc híp mắt: "Lợi ích chính là phí làm thuyền mười vạn lượng, nhân công nguyên liệu một vạn lượng, hơn nữa ngày sau tàu thuyền Tô gia sẽ càng ngày càng có danh tiếng." Nàng biết Kim Ngu Đường là cây cầu đầu tiên sau khi nàng trọng sinh, nếu không hợp tác cùng Kim Ngu Đường, bước thứ hai bước thứ ba của nàng cũng rất khó thực hiện. Nếu không phải nhờ vào thực lực Kim Ngu Đường thì nàng khó có thể tiến vào phường thị, không cách nào thu thập nguyên liệu, càng khó bước vào hàng ngũ luyện khí sư. Có thể nói, mọi chuyện đều liên quan đến Kim Ngu Đường, cho nên hôm nay nàng không thể qua sông rút cầu được.
Văn Nhân Dịch lạnh nhạt nói: "Không bằng ta thay nàng bồi thường chút bạc cho hắn, nàng lập tức rời khỏi Kim Ngu Đường đi." Hắn bất giác đã dùng giọng điệu của vị hôn phu.
Hai mắt Ngu Nhiễm như có lửa, đương nhiên không đồng ý. Hắn “soạt” một tiếng khép quạt lại, lạnh lùng nói: "Văn Nhân Dịch, ngươi làm chỉ huy sứ Đông Lăng Vệ, một năm chỉ có mấy ngàn lượng, không có thu nhập như Kim Ngu Đường ta, ngươi cũng là quỷ nghèo mà thôi. Hôm nay ngươi đã có vị hôn thê, ngươi còn muốn như thế nào nữa? Chẳng lẽ ngay cả Yêu Cơ cũng không thể cho Kim Ngu Đường giữ lại? Văn Nhân Dịch ngươi thật hèn hạ vô sỉ, ban đầu nàng đã lập khế ước cùng ta, giấy trắng mực đen cả rồi." Nói xong, Ngu Nhiễm rút khế ước ra.
Hạ Phong lập tức kinh ngạc nói: "Công tử sao lại mang khế ước của Yêu Cơ theo bên mình?"
Chu tiên sinh đáp: "Tối nay công tử vốn chuẩn bị cầu hôn với nàng, đương nhiên phải mang theo."
"Ta nhìn không rõ lắm." Trong bóng tối, Văn Nhân Dịch liếc xéo nhìn hắn.
"Thấy rõ chưa?" Ngu Nhiễm để lại gần hơn mấy phần.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Văn Nhân Dịch bỗng nhiên đoạt lấy khế ước xé nát, khế ước không còn sót lại chút gì. Ngu Nhiễm lập tức giận tái mặt: "Văn Nhân Dịch, ngươi muốn đánh nhau với ta phải không? Ta không ngại đấu một trận ngay ngoài phố nữa với ngươi."
Văn Nhân Dịch lạnh lùng nhìn hắn, phun ra hai chữ, "Ngu ngốc."
Ngu Nhiễm nhíu mày, sau đó cười, "Đừng tưởng rằng ngươi thắng, bản công tử luôn chuẩn bị hai phần khế ước, riêng nàng còn có nhiều hơn."
Văn Nhân Dịch lại tiếp tục phun hai chữ: "Vô sỉ."
Hai đại mỹ nam đứng trên đường phố, không khí giương cung bạt kiếm.
Ngu Nhiễm giật nhẹ khóe miệng, cuối cùng nói: "Văn Nhân Dịch, ngươi đừng đắc ý, thứ Ngu Nhiễm ta đã nhìn trúng ai cũng đừng hòng cướp đi, ngươi cũng giống vậy."
"Được, ta mỏi mắt mong chờ."
"Chờ xem." Dứt lời, Ngu Nhiễm lại nhìn Tô Mặc, "Yêu Cơ cô nương, Kim Ngu Đường và Bách Hoa Đường chính thức tuyên chiến, tại hạ đi trước dàn xếp một chút, nàng nhớ đến sớm."
Nói xong, hắn lên xuống mấy cái, vượt tường phóng qua mái hiên mà đi.
Hạ Phong và Chu tiên sinh lắc đầu than khẽ, chân cũng bước nhanh hơn.
Tô Mặc chậm rãi đi, khóe miệng nâng lên một độ cong xinh đẹp, "Đúng rồi, Văn Nhân công tử, ta có việc muốn nói riêng với ngươi."
"Cô nương về sau có thể gọi ta là Dịch." Khi hắn ở một mình cùng nàng, gương mặt không kìm được hồng lên.
"Được." Dù sao vị hôn phu hôn thê cũng thân mật hơn người thường nhiều.
"Không biết cô nương có chuyện gì?"
"Dịch công tử, ta tạm thời chỉ có thể sử dụng thân phận Yêu Cơ làm vị hôn thê của ngươi, thân phận này sợ là không xứng với ngươi." Tô Mặc nói thật.
"Không sao."
"Chỉ là còn có một chuyện hơi phiền phức." Tô Mặc nâng mắt phượng nhìn hắn.
"Chuyện gì?" Văn Nhân Dịch thoáng giật mình, không ngờ nàng vẫn còn băn khoăn.
Tô Mặc ngước mắt nhìn hắn, "Dịch công tử đừng quên ta từng là Yêu Cơ Tề quốc, lúc đầu ta tiến vào Tề quốc ngụy trang làm sủng cơ của Tam hoàng tử, rồi sau đó bị đưa đến Ác Nhân đảo. Mặc dù ta rất khiêm tốn, nhưng trong hoàng tộc vẫn có mấy người đã từng gặp ta. Đúng rồi, ngươi với Tam hoàng tử là quan hệ thế nào, chuyện này có phiền toái gì hay không?"
Văn Nhân Dịch nghe vậy ngẩn ra, hắn một lòng muốn cầu hôn nhưng lại quên chuyện này, thật là kẻ trí tất vẫn có điều sơ suất.
Đến đây, hắn có chút khó mở miệng: "Cái đó… Thật ra thì, thân phận của ta vô cùng phức tạp, dù sao chuyện hoàng tộc rất hỗn loạn, năm đó mẫu thân ta vốn là phi tử của tiên hoàng, sau lại bị hoàng thượng hiện tại nhìn trúng. Hắn bức vua thoái vị đoạt quyền, cũng cướp luôn mẫu thân ta, khi đó mẫu thân ta đã có thai ba tháng." Sắc mặt hắn trầm xuống.
Tô Mặc ngẩn ra, lập tức hiểu đây là chuyện gièm pha, cũng là bí mật hoàng tộc.
"Cho nên ngươi không muốn trở về, có đúng hay không?" Nàng hỏi.
"Ừ, ta mặt ngoài là nhi tử của hoàng đế hiện tại, nhưng thật ra lại là con trai của tiên đế, chuyện này hoàng tộc cũng biết không nhiều lắm."
Tô Mặc càng ngây ngẩn, thì ra là hắn vốn là huynh đệ với hoàng đế Tề quốc, người đời lại xem bọn họ là cha con.
Nàng hít một hơi nói: "Ngươi là hoàng thúc của Tam hoàng tử?"
Văn Nhân Dịch gật đầu một cái, đúng là bối phận rất cao.