Chương 47: Đắc thắng thê lương
Y còn chưa nói xong, đã không nói được nữa.
Bởi vì Thiên Hạ Đệ Thất thất khiếu đều chảy máu, hét lớn một tiếng, hai tay đồng thời vung lên, phát ra “kiếm khí”.
Thế kiếm.
Năm đó Thiên Y Hữu Phùng đã trọng thương dưới một chiêu “Thế kiếm” này.
Không phải Thiên Hạ Đệ Thất đã bị Thích Thiếu Thương phong tỏa huyệt đạo sao? Sao hiện giờ hắn lại hoàn toàn khôi phục khả năng công kích?
Không phải Vô Tình đã một lần rồi hai lần, hai lần rồi ba lần bảo vệ Thiên Hạ Đệ Thất sao? Thậm chí còn vì hắn mà đắc tội với không ít cao thủ. Hiện giờ Thiên Hạ Đệ Thất vừa khôi phục công lực, người đầu tiên mà hắn muốn giết lại chính là Vô Tình, người vẫn luôn nghĩ cách cứu viện hắn, tại sao lại như vậy?
Rốt cuộc là huyệt đạo của hắn vẫn luôn bị khống chế, lúc này mới có thể phá giải, đột nhiên gây loạn, hay là hắn đã sớm ngầm phá giải huyệt đạo bị phong tỏa, chỉ chờ Vô Tình bước lên trước, mới phát ra một kích đoạt mệnh?
Đây rốt cuộc là kế, hay là thế?
Là tình thế bức bách, hay là một kế độc đã an bài từ trước?
“Thế kiếm” vừa phát, thế không thể cản.
Huống hồ Vô Tình đang ở rất gần Thiên Hạ Đệ Thất.
Lần này Vô Tình tuyệt đối không kịp đề phòng, còn Thiên Hạ Đệ Thất lại bất ngờ làm loạn.
Bản thân Vô Tình không có công lực, mà ám khí của y chỉ thích hợp đánh xa, không thích đánh gần, hơn nữa người không ở trong kiệu, đã thiếu đi lưới bảo vệ an toàn.
Một kích này của Thiên Hạ Đệ Thất đánh ra, Vô Tình nhất định phải ch.ết.
Lần này là ch.ết chắc.
“Thế kiếm” như dời non lấp biển, không đội chung trời.
“Thế kiếm” gần như hoàn toàn không có sơ hở, nếu như không phải tay trái của Thiên Hạ Đệ Thất thiếu đi hai ngón.
Ngón áp út và ngón út tay trái của Thiên Hạ Đệ Thất đã đứt, đó là trong lần giao thủ với Thiên Y Hữu Phùng, bị “Thiên Cơ Nhất Tuyến Khiên” của Hứa Thiên Y cắt đứt.
Mặc dù như thế, “Thế kiếm” của hắn vẫn khí thế như cầu vồng, kiếm khí tung hoành.
Nhưng lại không phải áo trời không lọt.
Dù sao, có thể vì hắn bị thương chưa lành, hoặc huyệt đạo bị cấm chế huyết khí chưa thông, hoặc vì thiếu ngón tay, khi phát ra hai chiêu “Thế kiếm” này vẫn có một chút sơ hở và thiếu sót.
Loại “sơ hở” này chỉ lóe lên rồi biến mất.
Nếu đổi lại là người khác, dưới “Thế kiếm” chỉ có đường vùng vẫy, sợ hãi, cầu sinh, nào còn kịp tìm ra sơ hở của hắn để phản kích?
Nhưng lần này người mà hắn muốn đối phó là Vô Tình.
Vô Tình đã ba lần bốn lượt cứu hắn, còn hắn lại bình tĩnh vững vàng, nghỉ ngơi dưỡng sức, muốn đối phó với Vô Tình.
Tại sao?
Là hắn thích lấy oán báo ơn, hay là hắn muốn báo thù giết cha? Hay làm như vậy để lấy công (giết ch.ết Vô Tình) chuộc tội (ám sát Thích Thiếu Thương không thành) với Thái Kinh? Hay là hắn cho rằng nơi này cũng chỉ có Vô Tình đáng để hắn phát ra một kích đột ngột?
Lúc này Vô Tình đang chắn trước mặt hắn, đuổi Lão Ô đi.
Lúc này Vô Tình đang nói chuyện với hắn, đang nói đến chữ “phải”.
Chữ “phải” vừa thốt, một vệt sáng trắng đã từ giữa môi Vô Tình bắn ra, vừa lúc Thiên Hạ Đệ Thất phát động “Thế kiếm”, từ “khe hở” giữa ngón tay cụt của hắn đánh vào.
Một tiếng “xoẹt” vang lên, ánh sáng trắng chui vào trong mắt phải của Thiên Hạ Đệ Thất, lại thêm một tiếng “xoẹt”, một bóng trắng cùng với ánh máu từ sau đầu xuyên ra ngoài.
Thiên Hạ Đệ Thất chợt ngây người.
“Thế kiếm” của hắn cũng không phát ra được nữa.
Nguồn gốc lực đạo của hắn đã bị cắt đứt, giống như một mũi tên đợi bắn đột nhiên đứt dây, tên vẫn còn nhưng đã hoàn toàn không có uy lực.
Hắn ngẩn ra ở đó, dường như không dám tin.
Vô Tình làm sao biết hắn đã phá giải huyệt đạo bị cấm chế, thủ thế đợi phát?
Đó là ám khí gì, thủ pháp ám khí gì?
Sau đó hắn lắc lư, lại lắc lư, đung đưa, lại đung đưa, sau đó lảo đảo lung lay, không ngừng lay động, cuối cùng dùng tay ôm mắt, kêu lên một tiếng thê lương, ngửa mặt lên trời ngã xuống.
Những biến hóa này đều khiến mọi người trợn mắt há mồm.
Những anh hùng hào kiệt đã xuất thủ ở đây, ai cũng là hảo thủ từng qua trải qua sóng to gió lớn, đi qua núi cao biển rộng, nhưng nhìn thấy biến hóa trong nháy mắt phân định sống ch.ết này vẫn chấn động, ngẩn ngơ.
Chỉ thấy Vô Tình ngay cả đứng cũng không nổi, chợt đông chợt tây, chỉ nam đánh bắc, hoàn toàn dẫn dắt kẻ địch đã lộ diện hoặc còn ẩn nấp, trước tiên ngăn chặn Ôn Tập Nhân, Ôn Độ Nhân tập kích, sau đó giải quyết “thanh độc” của Ôn Văn Nhân, lại vạch trần Ôn Nhâm Bình, Ôn Tử Bình đang mai phục, còn chặn lại đòn sát thủ của Lão Ô, hơn nữa còn kịp thời đánh ch.ết Thiên Hạ Đệ Thất vốn mọi người đều muốn giết nhưng lại bị y ngăn cản.
Cho dù biến hóa liên tục xảy ra, trong phút chốc đã kinh ngạc đến mấy lần, nhưng vẫn không thể thay đổi được một “kết quả” xem ra đã thành sự thật.
Thiên Hạ Đệ Thất đã ch.ết.
Hắn lại ám sát đại bổ đầu Vô Tình, người vẫn luôn bảo vệ hắn, không để hắn bị người khác giết ch.ết.
Mà người giết hắn lại chính là đệ nhất danh bổ Lục Phiến Môn Vô Tình, người đích thân áp giải hắn về nha môn.
Bất kể thế nào, tình cảnh này thoạt nhìn có vẻ rất hoang đường.
Trên thực tế, toàn bộ sử xanh đều là yêu nước có tội, kẻ cướp thành vua, oan uổng không rửa, ác bá xưng hùng, bán rẻ phản bội, bất trung bất nghĩa đan nhau mà thành.
Nhân sinh vốn là hoang đường, nhân sự lại càng hoang đường ly kỳ.
May mắn là nhân gian hữu tình, trên đời có yêu.
Có lẽ chỉ điểm này mới là chân thực, có tình có nghĩa.
Vô Tình thì sao?
Y sát thủ vô tình, chấp pháp như núi, nhưng y lại giết ch.ết Văn Tuyết Ngạn trước mặt mọi người.
Y giết ch.ết Thiên Hạ Đệ Thất, trên nét mặt lộ ra một loại biểu tình bi thương cực độ, tịch mịch vô cùng.
Giống như y đắc thắng, đắc thủ, cũng thắng một cách không vui vẻ, rất thê lương.
Quả thật, trên đời có một số thắng lợi không hề đáng vui, còn hết sức đáng buồn.
Có một số thắng lợi, không biết bao nhiêu người phải hi sinh tính mạng. Có người lại dâng hiến một đời, tâm huyết và thời gian, sức khỏe và tài phú, đổi lại một chút “thắng lợi” nhỏ bé không đáng kể trong vũ trụ mênh mông. Hay là nổi hứng tranh giành nhất thời, rất không đáng giá, cũng đáng bi thương.
Cho nên có một số khải hoàn, thật ra là một loại thảm bại khác.
Có một số đắc thắng, lại có tình cảnh thê lương.
Chỉ không biết ngươi đã từng thử chưa?
Chỉ không biết Vô Tình làm sao biết được huyệt đạo của Thiên Hạ Đệ Thất đã được hóa giải, thủ thế phục giết y?
Đây là nghi vấn trong lòng mọi người, nhưng cũng không ai hỏi.
Vô Tình đã giết Thiên Hạ Đệ Thất. Bạch Khả Nhi lại đứng ra, cất giọng sang sảng nói với mọi người:
- Bọn ta phụng lệnh hình bộ, áp giải hung phạm Văn Tuyết Ngạn liên quan đến việc sát hại nhiều nha sai bổ lại đến Đại Lý ngục thẩm vấn. Công tử nhà ta vì muốn để hắn được công bình công chính thẩm vấn và điều tra, từng nhiều lần xả thân chiến đấu bảo vệ hắn bình an. Đáng tiếc hung phạm làm ác khó dừng, hung dữ không phục, lấy oán báo ơn, lại thừa dịp công tử cố gắng bảo vệ hắn, ra tay đánh lén. Công tử nhà ta đành phải giết ch.ết hắn ngay tại chỗ. Quá trình này mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, không có tư tâm, mọi người ở đây đều có thể làm chứng.
Lời hắn nói là sự thật.
Không thể tranh luận, cũng không cần hoài nghi.
Mặc dù có thể (đứng ra làm chứng) hay không lại là chuyện khác.
Chỉ nghe Vô Tình phân phó:
- Người này mặc dù đã không còn khí tức, nhưng dư thế chưa tiêu, dư lực vẫn còn, người thu liệm vẫn phải cẩn thận làm đầu. Trước hết để cho hắn nằm trên đất một hồi, nguôi nguôi giận, cũng thất thất thế trước đã. Đợi một lát lại phái người kiểm nghiệm đến xem xét, sau đó đưa về hình bộ ghi chép xóa án.
Trần Nhật Nguyệt khom người đáp:
- Vâng.
Sau đó Vô Tình lại xá dài nói với một “già” một “trẻ” kia:
- Hai vị tiền bối, vì muốn thấy phong phạm, tại hạ đành phải ném đá dò đường, tung gạch nhử ngọc, có chỗ nào đắc tội xin đừng khiển trách!
Chỉ thấy “người tuổi trẻ” kia cười ha hả nói:
- Nào có nào có. Đại bổ đầu pháp nhãn như núi, vừa động đã bức chúng ta ra ngoài, lần này chúng ta đúng là xấu hổ đến mức không chỗ nào để trốn.
“Lão nhân gia” kia cũng cười nhạt nói:
- Đại bổ đầu làm việc thủ đoạn cao minh, xử án càng chấp pháp như núi, không ngờ một vở kịch còn diễn đến xuất sắc như thế.
Vô Tình chỉ nói:
- Quá lời rồi.
Sau đó lại ôm quyền nói:
- Cáo từ!
Hai người “già”, “trẻ” kia chỉ lạnh nhạt nhìn y dẫn đám người (chỉ còn lại hai tên nha sai “xử lý” người ch.ết trên đất và dọn dẹp tàn cục) rời đi. Còn Lão Ô vẫn há hốc mồm đứng đó. Ôn Văn thì đã sớm ngây người lúc vén màn kiệu lên.
Cho đến khi Vô Tình sắp đi, muốn lên kiệu, lúc này trong kiệu bỗng có một người đi ra.
Người này dáng vẻ rất nóng nảy, nhíu chặt mày, cắn chặt môi, giống như ai cũng có thù sâu hận lớn với y.
Y là ai?
Sao vẫn luôn nấp ở trong kiệu Vô Tình?